Mặt trời ngã bóng về tây, ánh triều dương cũng lùi dần sau những vách núi xa xôi.
Trong tiểu viện của mình Hoa Phong thần sắc đầy mệt mỏi, hắn đã cố gắng cả buổi chiều, để tìm ra “thần thức” nhưng cái cảm giác ấy lại như chưa từng tồn tại.
-Thiếu gia! ngài có trong phòng không?
Tiếng Hà Mộ Tuyết vang lên ngoài cửa.
-Ta ở đây, có chuyện gì sao?
Hoa Phong lạnh nhạt trả lời, lạnh lùng y như cái cách mà hắn trả lời lúc nàng đưa kiếm tới cho hắn.
-Không! không có gì, chỉ là nước đã chuẩn bị xong, thiếu gia có thể đi tắm.
Hà Mộ Tuyết hơi sợ sợ, đáp lại Hoa Phong.
-Được rồi nàng lui đi, ta tự biết lo liệu.
-Dạ thiếu gia, ngài nhớ tắm sớm kẻo nước nguội.
Trước khi đi nàng không quên nhắc nhở Hoa Phong.
-Tắm tắm, tắm có thể ngộ đạo không.
Hoa Phong tự nói với mình. Hiện tại trong đầu Hoa Phong mỗi một việc xảy ra hắn điều có thể liên tưởng đến “ đạo“. Đẩy cửa bước ra khỏi phòng, nhưng hắn không đi tắm mà đi dạo. Gần đây Hoa Hùng và đám con cháu trong gia tộc, điều đang bận rộn cho kỳ khảo hạch nhập vào tông môn, cho nên Hoa Phong đi dạo thập phần nhàn nhã,chẳng bị ai quấy rầy, trêu chọc.
Lang thang một hồi hắn dừng trước một tòa lầu các, lầu các cao khoảng hai trượng, trên nóc xây hình tam giác hệt như kim tự tháp, trước cửa lầu các có treo bảng, trên bảng đề” Hoa Thư Các“.
Nhìn chằm chú vào thư các, đột nhiên mắt lóe tinh quang, thần sắc Hoa Phong thập phần kích động, mang theo chờ mong không nhỏ, hắn lao nhanh vào thư các.
Hoa Thư các là nơi cất nhiều điển tịch của Hoa gia,chủ yếu là những thứ sơ lược về đất đai Thanh Quốc. Cũng có sách miêu tả về đủ chủng loại thiên kỳ bách quái. Hoa thư các không có hộ vệ canh gác vì nó cũng chẳng trọng yếu gì, là nơi chứa đựng tri thức cho nên thư các luôn mở cửa để tùy con cháu trong gia tộc đến xem mọi lúc.
Thư các chia làm hai tầng, tầng một giá sách ngổn ngang, đủ mọi chủng loại, đa phần giới thiệu về các danh lam Thanh Quốc và các kỹ thuật kinh doanh đủ thể loại.
- Chẳng có gì đáng xem.
-Để lên tầng hai xem thử coi có không, cái ta cần.
Hoa Phong nói nhỏ, lầu hai sách ít hơn lầu một, nhưng cũng ngăn nắp hơn không nhiều. Đi lòng vòng lật xem từng cuốn, Hoa Phong càng xem càng thất vọng, vì đa phần sách ở đâychẳng có thứ gì có ích với hắn. Xem một hồi như muốn lật tung cả cái lầu hai.
-Đây rồi!
-Hi vọng mình đoán không sai.
Hoa Phong mừng rỡ khi thấy trên giá sách sập xệ, là một quyển sách có phần cũ kỹ.
“ sơ lược võ giả, những điều cần biết” đó là tiêu đề của cuốn sách này.Hoa Phong mởra xem, bên trong chỉ viết những điều cơ bản không võ giả nào không biết, nhưng với Hoa Phong nó là vật báu vô giá vào thời điểm này.
Là một võ giả cần đồng thời tu luyện hai đường nguyên bản nhất. Chân khí là chính yếu, linh hồn.thuyeu
Chân khí tu luyện để nâng cao cảnh giới, rèn luyện thân thể, đề thăng khả năng công kích của võ kỹ, mà võ kỹ lại cần sự linh hoạt và dẻo dai của thân thể, thân thể lại cần sự rèn luyện từ chân khí. cho nên chân khí là cực kỳ trọng yếu.
Linh hồn là một loại tu luyện hết sức đặc thù, cũng phân loại phẩm cấp và thiên phú. Người thiên phú kém, thì khả năng lớn mạnh của linh hồn thường thấp hơn tu vi chân khí, còn những người có thiên phú tuyệt hảo thì ngược lại.
Nhưng đại đa số võ giả đều có thiên phú linh hồn kém, nên tu vi chân khí tinh tiến thì tu vi linh hồn mới thuận nước lên thuyền lên. Còn một cách có thể làm tăng tiến tu vi linh hồn đó là bí pháp. mà bí pháp tu luyện linh hồn lại hiếm như lông phượng sừng lân.
Thần thức là một cách thức vận dụng của linh hồn, trừ một vài trường hợp đặc biệt thì thần thức tăng trưởng cùng linh hồn.
Linh hồn cũng có thể công kích, thần thức hóa hình là một loại công kích cực kỳ hữu hiệu của linh hồn công kích,nhưng tiên quyết là phải có bí pháp để tu luyện, bằng không chỉ có mở rộng phạm vi quan sát, nâng cao cảm quan cùng ngộ tính mà thôi. Ví dụ võ giả có cảnh giới, luyện mạc kỳ thì không thể nào tu luyện được công pháp dành cho Hồng Mông kỳ.
Bởi vì bí pháp tu luyện linh hồn cực kỳ quý hiếm, nên hầu hết võ giả đều chọn ôn dưỡng linh hồn theo cách cơ bản nhất. Nên lâu dần tu luyện linh hồn đã thành yếu tố phụ.
Nhưng dù chủ yếu hay thứ yếu, đều là thứ bắt buộc phải đồng thời tu luyện. Là một võ giả cái cần để thành công là tâm phải tĩnh, một khi đã tu luyện phải lọi trừ tạp niệm, chỉ truy cầu cái thiết yếu trước mắt, bằng không rất dễ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì tu vi bị phế, nặng thì thậm chí mất mạng.
Đó chỉ là vài phần sơ lược mà trong sách ghi lại, đối với bất kỳ võ giả nào cũng là rác, nhưng đối với Hoa Phong nó có ý nghĩa kinh người, và không ai biết một quyển sách vứt đi này là khởi nguồn tạo nên biết bao sóng gió trên toàn đại lục.
- Ta hiểu rồi!
Hoa Phong vui mừng hét lớn.
Hoa Phong ngồi ngay dưới nền nhà vẻ mặt tái nhợt nhưng thần sắc lại hết sức thỏa mãn.
-Cái này gọi là thần thức.
Thở ra một hơi dài, Hoa Phong nhếch miệng thì thào. Sau rất nhiều lần cố gắng cuối cùng thì Hoa Phong cũng đã tìm ra cái gọi là thần thức, mà chỉ võ giả Luyện Mạch kỳ mới có.
Có một điều làm hắn thắc mắc, tại sao hắn lại có thần thức dù chưa từng tu luyện cái gì.
-Có lẽ do linh hồn dung hợp sinh ra dị biến, mình có thiên phú linh hồn, viễn siêu thường nhân.
-Có thần thức không có linh căn cũng tính là phế vật.
Như có điều nghĩ ra, chưa kịp vui mừng thì ý nghĩ tiếp theo đã dội cho hắn một xô nước đá.
-Thần thức hóa hình, hóa đủ mọi loại vật chất.
-Như vậy có hóa thành linh căn được không.
Một ý nghĩ vô cùng kinh tâm chợt lóe trong đầu hắn.
-Không thử làm sao biết.
Ý nghĩ khủng khiếp, làm bao thiên tài phải nuốt hận, chỉ chợt lóe lên nhưng đã in sâu trong linh hồn hắn.