Chu Hằng thoáng phân tâm, suýt nữa bị tay của Tinh Mị trực tiếp vỗ trúng. Mặc dù chỉ sượt qua một chút xíu, nhưng vẫn vỗ hắn ra mấy trăm dặm, một ngụm máu tươi lập tức phun ra.
Hắn thét dài một tiếng đảo ngược mà về, khí thế không giảm ngược lại tăng lên!
Chín vầng trăng khuyết này không chỉ là dùng để cung cấp linh lực, còn có thể dùng để chiến đấu?
Nếu đổi là một người khác nói như vậy, Chu Hằng khẳng định không thèm quan tâm. Nhưng hiện tại lại là Hoặc Thiên, hắn lại tin chắc không nghi ngờ. Bởi vì Hoặc Thiên quá cao ngạo, cao ngạo đến khinh thường gạt người.
Vậy thì thử một chút!
Chu Hằng tâm niệm khẽ động, một vầng trăng khuyết lập tức bay múa mà động, hướng về phía Tinh Mị hung hăng đâm tới.
Ầm!
Tinh Mị phản ứng rất nhanh, lập tức vung ra một chưởng đánh tới trăng khuyết. Trong tiếng nổ thật lớn, thần huy chiếu loạn, Tinh Mị rồi lại bị chấn đến rút lui mười mấy bước, lòng bàn tay lại càng bị chấn vỡ, máu đen nhỏ xuống!
Thật… thật mạnh mẽ!
Chu Hằng hoảng sợ, hóa ra vầng trăng còn có thể coi là Tiên khí để đập! Trâu bò vãi chưởng ra! (_)
Hắn không khỏi một hồi nghĩ lại mà sợ. May mắn tiên nhân tiến vào Phàm giới phải chịu đại đạo áp chế, không thể vận dụng lực lượng Tiên cấp, nếu không vầng trăng vừa ra, đập ai người đó chết!
Cho dù Hoặc Thiên đều có chút hơi giật mình. Bởi vì nàng không nghĩ đến vầng trăng của Chu Hằng rồi lại có thể phát huy ra uy lực kh ủng bố như thế. Lực phá hoại này vượt xa uy lực của trình tự này nên có!
Quái thai là không thể dùng lẽ thường để cân nhắc!
Chu Hằng cười ha hả, dưới chân giậm một cái, lại lần nữa bay ra công kích.
Tay phải kiếm tay trái chưởng, hắn vận chuyển hai môn tiên thuật. Mà người nhỏ màu vàng thì từ trong Tinh Hạch của nội thế giới hiện lên. Vung lên từng vầng trăng khuyết oanh kích hướng Tinh Mị. Ầm ầm từng vầng trăng khuyết này thật sự tương đương với một chùm sao, lực va đập kh ủng bố khôn cùng!
Không trách Tiên Nhân Cảnh cứ kém một cảnh giới nhỏ đều là khoảng cách như trời và đất, nhìn xem uy lực của vầng trăng này là biết. Cho dù chỉ là hơn một cái đều đủ để nghịch chuyển càn khôn!
Sao rơi xuống, ai có thể đỡ?
Nếu Tinh Mị này đã đại thành, như vậy tự nhiên không sợ. Sao rơi xuống nó tự nhiên một ngụm cắn nuốt! Nhưng hiện tại con kỳ thú thiên địa này còn chỉ là ở giai đoạn còn nhỏ, lại làm sao có năng lực địch nổi sao trời?
Đổi thành một vi tiên nhân khác, tự nhiên cũng có thể vận chuyển vầng trăng trong cơ thể địch lại, hoặc là tế ra Tiên khí đón đỡ. Nhưng Tinh Mị không biết tu luyện, nó chỉ có một thân sức mạnh, dựa vào thể chất cứng cỏi.
Bùng! Bùng! Bùng!
Trong không ngừng va chạm, Tinh Mị kia rống giận liên tục, lại không có biện pháp tốt để xoay ngược càn khôn.
Nếu Chu Hằng không có Bách Quỷ Kiếm, như vậy nó chỉ cần trực tiếp đánh giết Chu Hằng là có thể hóa giải hiểm cảnh của bản thân. Nhưng hiện tại thanh Tiên khí bậc cao này rốt cuộc phát huy ra uy lực của nó, từng đạo quỷ vật tung hoành, lại không sợ tử vong, tạo thành cản trở cực lớn cho nó.
Quái vật này sau một hồi chiến đấu, cuối cùng biết kẻ tí hon trước mắt này không dễ chọc, mà nó đối với đồ vật nhỏ như vậy cũng không có h@m muốn bao lớn, lúc này thân thể xoay chuyển, nhấc hai giò liền chạy.
Nó chân dài, cho dù không vận chuyển thân pháp gì đều nhanh đến cực hạn, hai ba bước liền chạy mất dạng.
Chu Hằng sau khi thoáng sửng sốt lập tức từ bỏ ý niệm đuổi theo đánh chó rơi xuống nước.
Đầu tiên, lực lượng của đối phương quả thật ở trên hắn, nếu là ép con Tinh Mị này đến sử dụng cấm chiêu gì đó, hắn không đáng đồng quy vu tận! Thứ hai, đây là con nhỏ, vạn nhất còn có con lớn thì sao?
Vẫn là mau chóng lấy bảo vật rời đi là hơn!
Chu Hằng hạ xuống, lại vất vả làm khổ sai, đem thân núi đào leng keng, bốc lên từng mảng cát đất.
Trận chiến này cũng không phải đánh không, hắn được lợi rất nhiều. Đặc biệt là biết vầng trăng trong nội thế giới không ngờ có thể vận chuyển ra đập người. Nếu không, đối chiến với tiên nhân khác, đối phương bất thình lình tế ra một chiêu này, hắn nói không chừng liền chịu thiệt lớn!
Bản thân cơ thể người chính là vũ khí tốt nhất!
Chu Hằng đột nhiên có loại hiểu ra, cùng với dựa vào ngoại vật còn không bằng khai phá bảo tàng của bản thân!
– Đào được rồi! Hắn đột nhiên ngừng lại, sau khi lật ra một tảng đá, hắn phát hiện ở dưới một viên tinh thạch chỉ lớn cỡ ngón cái. Toàn thân trong suốt, chợtnhìn qua không hề có điểm kỳ lạ, nhưng nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện tinh thạch này có góc cạnh vô số mặt, dường như đem sao của toàn bộ vũ trụ chứa ở bên trong.
Đây là… Thiên Huyền Linh Tinh!
Chu Hằng từng ở hạ giới đạt được một viên, tuy nhiên sau lại bị lão lừa đảo lấy đi, cũng bởi vậy đổi được một cái nhân ngẫu, ở trong Tử Vong Sâm Lâm nổi tiếng một hồi.
– Đây là cái gì? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cầm viên tinh thạch cực không bắt mắt này lên, trái nhìn phải nhìn lại không hề phát hiện chỗ nào quý báu trong đó.
– Đây là Thiên Huyền Linh Tinh! Hoặc Thiên đột nhiên tiếp lời, nhưng nàng lập tức lộ ra vẻ trầm tư, lẩm bẩm: – Thiên Huyền Linh Tinh là cái gì? Mỗi lần nàng lộ ra biểu tình như thế liền tuyệt đối không phải chuyện tốt gì. Quanh người lập tức hình thành những cơn lốc, có lực phá hoại to lớn có thể phá hủy hết thảy.
– Ngừng! Chu Hằng vội vàng hét lớn, hắn không muốn hồ đà hồ đồ chết trong tay thiên nữ tuyệt thế này.
Hoặc Thiên ngẩn ra mà bừng tỉnh, lại nhìn nhìn viên Thiên Huyền Linh Tinh kia, rồi không hề để ý đi sang một bên, không nhìn lại một lần.
– Ngươi cực khổ nhiều ngày như vậy, lại cùng một con quái vật lớn đánh một trận, chính là vì thứ này? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mở to mắt nhìn Chu Hằng.
Chu Hằng thừa dịp Hoặc Thiên không nhìn về bên này, nhấc tay hướng tới mông Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vỗ xuống một cái, cười nói: – Nàng đừng coi thường đồ chơi này, có tiên nhân còn đang chuyên môn thu thập.
Hắn nói là lão lừa đảo, cùng với thế lực sau lưng lão.
– Vậy, thứ này đến tột cùng có tác dụng gì? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ ngượng đỏ mặt nguýt Chu Hằng, nhưng cùng với nói là giận còn không bằng nói là liếc mắt đưa tình, phong tình vạn chủng.
Chu Hằng trong lòng rung động, hắn cầm Thiên Huyền Linh Tinh nói: – Ta lúc trước nghiên cứu thật lâu cũng không phát hiện nó có điểm khác thường gì, hiện tại đến Tiên Nhân Cảnh mới có thể phát hiện ra chỗ thần diệu của nó!
Hắn vận chuyển linh lực, hướng về Thiên Huyền Linh Tinh thăm dò, nhưng viên tinh thạch này lại vẫn không nhúc nhích, giống như một tảng đá cứng đầu không hề có phản ứng.
Cái này…
Chu Hằng nổi giận. Hắn ở phàm nhân cảnh không thể làm gì thì cũng thôi, nhưng đến Tiên Nhân Cảnh cũng không có phản ứng, đây là ý gì? Nếu nói là đá cứng, như vậy bổ đầu Chu Hằng hắn đều sẽ không đồng ý. Nếu không lão lừa đảo tại sao muốn dùng nhân ngẫu Tiên cấp để đổi với hắn chứ?
Nói không chừng lão lừa đảo còn là một người điên ấy!
Không đúng!
Ngay cả Hoặc Thiên đều gọi ra tên của Thiên Huyền Linh Tinh, tuy rằng nữ nhân này nghĩ không ra đồ chơi này có tác dụng gì, nhưng có thể lọt vào tai nàng, Thiên Huyền Linh Tinh này tuyệt đối bất phàm!
Chu Hằng nổi điên, lập tức đem vầng trăng trong đan điền tế ra, chín vầng trăng khuyết lần lượt oanh tạc hướng Thiên Huyền Linh Tinh. Nhưng sau khi bụi mù lắng xuống, viên tinh thạch này vẫn bình yên vô sự.
Sao lại cứng rắn như thế?
Chu Hằng bất đắc dĩ thở dài, bàn tay cầm viên tinh thạch này bóp chặt, hoàn toàn không biết nên làm gì với nó.
Nhưng vào lúc này, đầu của hắn khẽ động!
Không phải là đầu của hắn động mà là thiên linh cái của hắn động! Chuẩn xác mà nói là cái phù văn chỉ còn lại một góc trên thiên linh cái của hắn động một chút!
Vù!
Trong Thiên Huyền Linh Tinh lập tức trào ra một luồng lực lượng kỳ diệu, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong thiên linh cái của hắn, bị góc phù văn kia hấp thu.
Chỉ thời gian vài chớp mắt, khối tinh thahcj này liền hóa thành một đống bột xám, gió thổi qua cuốn lên trên trời.
– Ngươi… ngươi dùng pháp môn gì? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trợn mắt cứng lưỡi. Nàng nhưng là nhìn thấy Chu Hằng tế ra đủ loại chiêu thuật lại không hề làm gì được tảng đá cứng này, nhưng làm sao đột nhiên liền hóa thành tro bụi chứ?
Chẳng lẽ trán của Chu Hằng mới là vũ khí có lực sát thương nhất?
Nàng không khỏi có chút sợ hãi. Vạn nhất Chu Hằng muốn đem đầu gối lên ngực mình, nàng cho hay là không đây?
Chu Hằng cũng sửng sốt, hắn rõ ràng phát hiện cái phù văn trên xương đầu hắn sáng lên một chút xíu!
Uy lực của cốt phù, Chu Hằng tận mắt nhìn qua, có thể ngay cả loại nhân vật ít nhất Sáng Thế Vương như Vinh Kiếm Long đều thoải mái hủy diệt! Mà Thiên Huyền Linh Tinh này… không ngờ có thể lớn mạnh, hoặc là nói, tẩm bổ cốt phù. Quả thật chính là thần vật!
Không trách Tiên giới lại chuyên môn điều động người như lão lừa đảo hạ giới tìm kiếm, giá trị trong đó không thể hình dung!
Thiệt thòi!
Chu Hằng vỗ mạnh đùi, bảo vật quý giá như vậy không ngờ bị lão lừa đảo dễ dàng như vậy liền gạt gẫm, sớm biết vậy ít nhất phải bắt lão lấy ra một tá nhân ngẫu để đổi!
Nhưng ý niệm như vậy chỉ thoáng hiện trong lòng Chu Hằng rồi mất, hắn không chút hối hận đem Thiên Huyền Linh Tinh cho lão lừa đảo. Bởi vì nếu không phải như vậy, Hàn Vũ Liên đã sớm hồn về trời!
Có thể đổi lấy tính mạng nữ nhân của mình, bất kể ném ra bao nhiêu bảo vật Chu Hằng đều cảm thấy giá trị!
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, một viên Thiên Huyền Linh Tinh lớn như vậy không ngờ chỉ có thể khiến cho cái cốt phù kia sáng lên chút xíu, như vậy muốn hình thành một phù văn hoàn chỉnh phải cần bao nhiêu Thiên Huyền Linh Tinh hả?
Cho nên, mới sẽ có người như lão lừa đảo chuyên môn ở Phàm giới tìm kiếm!
Ồ! Chẳng lẽ đồ chơi này không phân biệt Phàm giới, Tiên giới đều có sao?
Hắn lại không biết, trên thực tế hắn có thể giữ lại một góc phù văn tương đối sáng ngời như vậy, vẫn là nhờ phúc của Tinh Hạch. Bởi vì trong Tinh Hạch liền có hàm chứa Thiên Huyền Linh Tinh. Hoặc là nói, có lực lượng tương đồng trong Thiên Huyền Linh Tinh.
Nhưng một viên Tinh Hạch đều chỉ có thể hình thành một góc nho nhỏ như thế, có thể thấy hình thành cốt phù khó khăn, cũng càng làm nổi bật uy lực của cốt phù.
Càng khó, càng hiếm có mới càng cường đại!
Chu Hằng hướng về Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhếch miệng cười. Hắn thật sự cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể cười mà lướt qua.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ chỉ là quá mức tò mò mới hỏi. Nàng là một nữ nhân thông minh, biết được nam nhân sẽ có bí mật của chính mình, nữ nhân tốt nhất không nên hỏi đến. Nàng lập tức chuyển đề tài nói: – Hiện tại có một vấn đề phi thường thực tế…!
Chu Hằng gật gật đầu nói: – Ta biết, chúng ta nên làm thế nào đi Tiên Thành!
Vũ trụ mờ mịt vô cùng to lớn, hắn nếu tùy tiện bay về một phương hướng, khả năng thẳng đến tuổi thọ chấm dứt đều không thể tới nơi, đây cũng không phải là đùa giỡn.
Ầm!
Chính vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên rọi xuống một bóng râm, chỉ thấy một chiếc không hạm thật lớn từ phương xa bay tới, trên đầu thuyền cắm một lá cờ thật lớn, phía trên viết một chữ “Dương” thật to.
Đấy đấy đấy… buồn ngủ gặp chiếu manh, vừa rồi còn đang rầu rĩ làm sao đi Tiên Thành. Lúc này, biện pháp giải quyết liền tới!
Chu Hằng vội vàng giơ tay vẫy, lớn tiếng nói: – Này, bằng hữu bên trên, còn vị trí hay không, cho chúng ta đi nhờ một chút!