Trong cung có thích khách, sáng sớm phụ tử Hạ gia liền phụng chiếu vào cung, Hạ Trọng Đình gặp vua tại Trích Tinh đài, Hạ Tinh Cẩm mang theo người điều tra Thuần Linh cung cùng với mấy cung gần đó.
“Khi đó sắc trời tối, lại có mưa, nô tỳ chỉ nghe trên mái có chút động tĩnh, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy bóng dáng, rất nhanh đã không còn tăm hơi……”
Cung nga gác đêm trần thuật đúng sự thật.
“Chỉ có một người”
Ngu Tranh mặc y phục xanh xám thêu hạc bằng chỉ bạc đứng một bên vừa bung dù cho đại nhân, vừa hỏi.
“Nô tỳ…..…"
Cung nga kia nghĩ nghĩ, nàng lại có chút không xác định, “Cũng không rõ rốt cuộc có phải một người hay không.”
Hạ Tinh Cẩm lặng im nhìn cung nga, ngay sau đó nói với Ngu Tranh: “Đi vào điện.”
Thuần Thánh Đế nghe nói việc này khi trời chưa sáng, lập tức liền lệnh cho hoạn quan Đức Bảo mang theo người nhập Thuần Linh cung đón Thương Nhung đi Trích Tinh đài ở tạm, Hạc Tử trở về thu thập vài thứ, bị Lăng Tiêu Vệ canh giữ ở cửa điện ngăn lại.
“Nô tỳ chỉ muốn lấy vài thứ cho công chúa.”
Hạc Tử bị lưỡi đ•ao bọn họ rút ra khỏi vỏ làm cho hoảng sợ.
“Cho nàng vào.”
Trong điện bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp.
Lăng Tiêu Vệ canh giữ ở cửa điện lập tức thu đ•ao, tránh sang hai bên.
Hạc Tử đi vào, ngẩng đầu liền thấy Thiên hộ đại nhân của Lăng Tiêu Vệ đứng trước cánh cửa sổ mở rộng, lòng bàn tay dính chút vết máu đã khô ở song cửa sổ.
“Nghe nói, khi ngươi tỉnh lại, cánh cửa sổ này đã mở?”
Nàng nghe thấy tiếng thanh niên kia.
“Vâng, khi nô tỳ tỉnh lại, cánh cửa sổ đó đã mở ra, nước mưa bị gió thổi vào còn làm ướt luôn bàn trà.” Hạc Tử cúi đầu nói.
Nghe nàng nhắc tới bàn trà, Hạ Tinh Cẩm nghiêng mặt, rũ mắt nhìn chiếu trúc trải một bên trên mặt đất, trên đó có cái bàn gỗ, trà cụ sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
“Ngươi đã gác đêm bên người công chúa, vì sao tới người cũng không phát hiện?”
Ngu Tranh nghiêm giọng hỏi.
“Nô tỳ cũng không biết,” Hạc Tử vốn nhát gan, hiện giờ bị bộ mặt nghiêm túc lạnh băng của thanh niên dọa, nàng càng nơm nớp lo sợ, “Nô tỳ gác đêm cho công chúa sợ mình ngủ quên, luôn luôn bôi chút dầu lạnh trên huyệt Thái Dương, nhưng đêm qua cũng không biết như thế nào, vậy mà ngủ sâu đến như vậy.”
“Ban đầu dường như nô tỳ nghe được chút động tĩnh, nhưng mà... nhưng mà sau đó lại nhớ không nổi…… Nô tỳ còn tưởng rằng, đó là chuyện trong mộng.”
Nghe được câu sau của nàng, Hạ Tinh Cẩm quay đầu: “Lúc ngươi tỉnh lại có cảm thấy nơi nào không khoẻ?”
“Hình như……”
Hạc Tử nghĩ kĩ, không khỏi duỗi tay sờ sau cổ mình, “Cổ có chút đau.”
Hạ Tinh Cẩm cũng không nói chuyện, chỉ tránh nàng xốc mành đi vào nội điện, đôi mắt không tiếng động đảo qua bày trí trong nội điện, ngưỡng mặt trông thấy tấm gỗ trên cao được khắc một bức Lạc Thần đồ hoàn chỉnh.
Vạt áo Lạc Thần đón gió, phất phới sinh động như thật.
“Công chúa tỉnh khi nào?”
Hạ Tinh Cẩm nhẹ liếc Hạc Tử tiến vào thu thập đồ dùng cho công chúa.
“Khi bệ hạ sai người tới đón công chúa, nô tỳ gọi nàng hồi lâu, nàng mới miễn cưỡng thanh tỉnh.”
Hạc Tử cẩn thật thu nhặt sách giấy bút mực công chúa quen dùng, lại nói một chút.
Hạ Tinh Cẩm nghe tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng đảo quanh, một lát sau dừng phía trên giường, ánh mắt hắn ngưng trọng, đến gần chút, hơi nhấc đệm giường lên, lộ ra vài vết m•áu nhỏ trên khe hở mép giường.
Ra khỏi Thuần Linh cung, Ngu Tranh vừa bung dù, vừa nói: “Đại nhân, nghĩ chắc công chúa cũng bị điểm huyệt, như thế xem ra, người tới không phải muốn ám sát công chúa, mà là muốn bắt công chúa đi.”
“Nhưng rốt cuộc là người nào? Đến tột cùng vì sao hắn phải bắt công chúa?” Ngu Tranh chỉ cảm thấy việc này kỳ quặc thật sự, trong cung có cấm quân càng có Lăng Tiêu Vệ, từ sau nửa đêm lục soát đến lúc này, lại không tìm được nửa phần tung tích của hắn.
Hạ Tinh Cẩm hãy còn đang trầm tư, đoàn người bọn họ chưa đi ra khỏi cung hẻm trước mắt, một Lăng Tiêu Vệ áo xanh dầm mưa chạy nhanh, từ bên kia vội vàng chạy tới.
“Thiên hộ đại nhân!”
Thanh niên cả người ướt đẫm, nắm tay hành lễ.
“Như thế nào?”
Hạ Tinh Cẩm dừng bước, hỏi hắn.
“Đại nhân mời xem.”
Thanh niên lấy ra một bộ xiêm y dính máu cất giấu trong áo choàng.
Ánh chiều tà hoàng hôn chiếu vào mặt sông đào bảo vệ thành Ngọc Kinh, sắc vàng nhảy múa, Hạ Tinh Cẩm cưỡi ngựa qua cầu, vừa lúc gặp được Hạ Trọng Đình chỉ ra cung sớm hơn hắn hai khắc (30p).
“Đại nhân, là thiếu gia.”
Xa phu đánh xe nhìn thấy Hạ Tinh Cẩm, liền nói vào trong mành.
Hạ Trọng Đình vén rèm, nhìn nhi tử cưỡi ngựa bên cạnh, nói: “Tử gia, có phát hiện gì không?”
“Tương đối.”
Hạ Tinh Cẩm đáp ngắn gọn.
“Tốt, vậy chúng ta hồi phủ rồi nói.”
Hạ Trọng Đình gật đầu.
Phụ tử hai người đầy mệt mỏi trở về phủ, mới ăn xong cơm tối, hai người liền nói chuyện trong thư phòng.
“Con nói là, huyết y này là trong điện nhị hoàng tử?”
Hạ Trọng Đình khoanh tay đứng, nhìn đồ vật trên bàn.
“Vâng, nhi tử đã tra rõ, hai ngày trước nhị hoàng tử ở ngoài cung đánh bạc uống rượu, thua hết tiền không cam lòng, động tay động chân với dân cờ bạc ngồi cùng bàn, hẳn là hắn chịu thương khi đó.”
Hạ Tinh Cẩm nói.
“Bệ hạ hận nhất hắn không biết trân trọng thân phận hoàng tộc của mình, học được chút võ công đã háo thắng tàn nhẫn với bá tánh áo vải trên đường, hắn tất nhiên là không dám cho người biết vết thương trên người mình có như thế nào, mà hiện giờ Hồ Quý phi bị cấm túc, con nghe nói hôm qua hắn nháo muốn gặp Quý phi còn kinh động bệ hạ, bị phạt mười gậy.”
Hạ Trọng Đình quay đầu lại nhấp ngụm trà: “Vậy ăn mười gậy đó, trên người tất nhiên sẽ có tổn hại, nếu đêm qua thật sự là hắn đột nhập Thuần Linh cung, chỉ sợ, hắn nuốt không trôi cơn tức vì mẫu thân hắn.”
Hồ Quý phi sinh được hai con trai, ngoại trừ vị tứ hoàng tử được triều thần ưu ái kia, một vị khác đó là nhị hoàng tử, hắn tuy không được lòng Thánh Thượng, nhưng trên dưới cung đều biết, hắn rất hiếu thuận Hồ Quý phi.
Hồ Quý phi ở Thuần Linh cung bị nhục, lại bị bệ hạ cấm túc, khó bảo toàn nhị hoàng tử sẽ không tính toán việc này lên đầu Minh Nguyệt công chúa.
“Con nói hắn điểm huyệt đạo nữ tì kia, nhưng ta ở Trích Tinh đài hỏi công chúa, cái gì nàng cũng không biết, mà theo lời nữ tì gác đêm ngoài điện nghe được trong điện có động tĩnh, cao giọng dò hỏi, lại thấy người nọ đạp mái đi, hẳn là hắn chưa kịp làm gì đã bị nữ tì kia kinh động, hốt hoảng bỏ đi.”
Hạ Trọng Đình xoa xoa giữa mày: “Nhị hoàng tử tuy hồ đồ, nhưng hắn tuyệt không đến mức nổi sát tâm với Minh Nguyệt công chúa.”
“Trung thu năm ngoái, hắn suýt nữa đụng Minh Nguyệt công chúa té vào hồ.”
Ánh sáng trong thư phòng mờ ảo, Hạ Tinh Cẩm nhớ tới tiệc tối trung thu năm đó, hắn rời thiên tử, đứng bên bờ hồ Thúy Tâm, bắt gặp mấy vị công chúa khuyến khích nhị hoàng tử đang say khướt đi lên cầu trêu cợt Minh Nguyệt công chúa.
Hắn ở trong rừng ném đá đánh trúng đầu gối nhị hoàng tử, làm người còn chưa bước lên cầu đã ngã nhào vào hồ nước.
Lúc đó trên cầu ánh đèn lắc lư, hắn ẩn mình trong cánh rừng bên bờ hồ, thấy tiểu công chúa trên cầu phát ngốc bị tiếng nước rơi vào hồ của nhị hoàng tử làm cho hoảng sợ, lại đứng dựa vào lan can đá, rũ mắt nhìn xuống.
“Việc này còn chưa định luận, nhi tử còn muốn tra thêm.”
Hạ Tinh Cẩm nói, hơi hơi cúi đầu.
Lần này, đến tột cùng thật là ám sát, hay là trò đùa dai của nhị hoàng tử, còn chưa biết được.
“Tử Gia.”
Hạ Trọng Đình bên người Thuần Thánh Đế nhiều năm, hắn đã luyện được công phu nhìn mặt đoán ý, huống chi trước mắt hắn chính là nhi tử Hạ Tinh Cẩm: “Vi phụ trái lo phải nghĩ, vẫn phải nhắc nhở con một câu.”
“Phụ thân mời nói.”
“Nàng là công chúa sinh ra đã có dị tượng, lúc trước Lăng Sương đại chân nhân từng nói, trên thân nàng gánh lấy vận mệnh nước Đại Yến, sinh ra đã là Minh Nguyệt treo cao, không phải phàm phu tục tử, từ khi nàng ra đời, đã chú định cuộc đời này không thể thành thân cùng người khác.”
Hạ Trọng Đình nhìn chăm chú thanh niên trước mặt này, từ sau khi hắn đưa công chúa từ Thục Thanh trở về, Hạ Trọng Đình đã mơ hồ phát giác vài thứ.
Hạ Tinh Cẩm ngẩn ra, ngay sau đó trầm giọng nói: “Nhi tử biết.”
Hắn không muốn tiếp tục ở trong phòng, sợ Hạ Trọng Đình lại nói ra gì đó làm nhiễu loạn tâm tư hắn, nhưng đi đến cửa phòng, hắn bỗng nhiên dừng lại: “Phụ thân yên tâm, chuyện người lo lắng tuyệt không phát sinh.”
“Chỉ là,”
Hắn ngẩng đầu, tiếng ve ồn ào giữa đêm hè lọt vào tai, hắn nhớ tới xe ngựa lật nghiêng trên nền tuyết tại Nam Châu, lại nhớ tới trận mưa to ở Thục Thanh, tiểu công chúa ngồi trong xe ngựa, gương mặt tái nhợt, khóc hồng đôi mắt.
Hắn chung quy vẫn không thể báo sự thật công chúa cũng không phải bị bắt, mà là trốn đi cho Hạ Trọng Đình biết, hắn chỉ nhìn chằm chằm đèn lồng lắc lư dưới hiên, nói: “Phụ thân cũng tin mấy lời nói kia sao?”
“Ta nghĩ như thế nào không quan trọng, Lăng Tiêu Vệ là tai mắt bệ hạ, bệ hạ tin, con và ta không thể không tin.”
Hạ Trọng Đình chăm chú nhìn bóng dáng hắn, than nhẹ một tiếng:
“Tử Gia, năm nay, ta để mẫu thân con nghị thân cho con đi thôi.”
Thương Nhung ở Trích Tinh đài mấy ngày, Lăng Sương đại chân nhân cách mỗi hai ngày tiến cung giảng kinh cho nàng, nàng lại bắt đầu giở cuốn thanh từ cùng đạo kinh trên bàn.
Vì lấy được niềm vui của Thuần Thánh Đế mà triều thần tin tưởng nhiều, người trong hoàng tộc cũng nhiều.
Thương Nhung tìm ra trong đó một tờ giấy viết quen thuộc, nàng nhìn chằm chằm một lát, nhưng cũng không hề sao chép như trước đây.
Ngày đó đủ loại manh mối chỉ kẻ xâm nhập Thuần Linh cung ban đêm toàn chỉ hướng nhị hoàng tử, dù cho trong lòng phụ tử Hạ gia có nghi ngờ, nhưng Thuần Thánh Đế hỏi quá gấp, Hạ Trọng Đình đành phải trình chứng cứ hiện có trong tay đến ngự tiền.
Thuần Thánh Đế tức giận không nhẹ, đang muốn trừng trị, bên kia lại truyền đến tin nhị hoàng tử chấn kinh ngất tại chỗ, thái y đến rất nhiều, cuối cùng bàn tay Thuần Thánh đế vung lên, đưa hắn vào cung mẫu thân, cấm túc hai mẫu tử cũng một chỗ.
Thương Nhung mới trở lại Thuần Linh cung liền biết được tin tức này, nàng ngồi trước bàn, nhớ tới đêm đó thiếu niên nói với nàng: “Tối nay bất luận phát sinh chuyện gì, nàng cũng không cần để ý.”
Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, làm tan rã đám sương mù sáng sớm.
Thương Nhung không tĩnh tâm chép bất cứ thứ gì được, nàng thường xuyên muốn nhìn ra bên ngoài một cái.
Buổi trưa, Mộng Thạch theo thường lệ mang hộp đồ ăn lại đây, Hạc Tử đi ra ngoài điện, một cung nga đứng bên ngoài vội vàng kéo tay nàng, thấp giọng nói: “Hạc Tử tỷ tỷ, đại điện hạ mang theo rất nhiều thị vệ tới, đều canh giữ bên ngoài.”
Thị vệ?
Hạc Tử không khỏi quay đầu lại, nhìn cửa phòng khép lại một cái.
“Việc này là chủ ý của ta, ta có nghe nói, lúc ngươi mới hồi cung, vị Hồ Quý phi kia liền tới cửa khó xử ngươi,” Mộng Thạch bày đồ ăn lên bàn, “Ngươi cũng không cần lo lắng cái gì, mặc dù ta không chỉnh mẫu tử bọn họ, hiện giờ bọn họ thấy ta trở về, khẳng định sẽ không chung sống hòa bình với ta đâu.”
Trước đây là hai bên thế lực trong triều đang đánh cờ, hiện giờ hắn vừa xuất hiện cũng không biết quấy rầy ván cờ trong lòng bao nhiêu người, vì ngôi vị Thái Tử, giữa hắn và mấy vị hoàng tử kia, ngay cả huynh hữu đệ cung cũng không có khả năng.
Mộng Thạch nói, lại cười cười với tiểu cô nương trước mặt: “Tuy là ở địa phương như vậy, nhưng ba người chúng ta cuối cùng vẫn ở một chỗ.”
Tiếp sau đó, hắn đứng lên trong ánh mắt ngây thơ của nàng, nói: “Ta đã thỉnh chỉ, sẽ do ta an bài một ít thị vệ tới hộ vệ Thuần Linh cung, bọn họ chỉ ở cửa cung, sẽ không đi bên này, chỉ có ám vệ mới đến gần một chút.”
Thương Nhung còn chưa kịp hỏi thêm cái gì, hắn đã vội vàng cất bước đi ra ngoài điện.
Cửa điện đang mở lại khép, một mảnh ánh nắng chói chang đang chiếu vào điện bỗng chốc lại biến mất.
Nàng cầm chiếc đũa, nhìn chằm chằm hai chén nhỏ trống trơn trên bàn, song cửa sổ màu son ngăn không được tiếng ve ồn ào bên ngoài, mặc dù có mấy hoạn quan trẻ đang bắt ve dưới bóng cây ở nội đình, nhưng thanh âm kia vẫn réo rắt hết đợt này đến đợt khác.
Động tĩnh rất nhỏ truyền đến, nàng bỗng chốc buông chiếc đũa, đứng dậy chạy đến trước cửa sổ hướng ra phía vách núi giả, nàng gấp không chờ nổi mở cửa sổ ra, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào núi đá, bóng mấy cây trúc đầu hạ thưa thớt lắc lư, nàng nhìn khắp nơi xung quanh một lát, đôi mắt vừa rũ dần xuống, dần dần biểu lộ vài phần mất mát.
Tiếng ve càng tăng, ánh nắng có chút chói mắt.
Nàng xoay người đi được hai bước, lại nghe phía sau truyền đến một âm thanh thoải mái thanh mát, mỉm cười nói:
“Tìm ta à?”
Nàng vừa quay đầu lại, ánh sáng rơi đầy cửa sổ, hắc y thiếu niên kia nhẹ nhàng từ nóc nhà xoay người nhảy xuống, ngồi trên song cửa sổ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, nốt ruồi nơi đuôi mắt rất gây chú ý.
“Lại đây.”
Hắn hướng về nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
Thương Nhung lập tức ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, lại không đề phòng hắn bỗng nhiên duỗi tay tới ôm nàng lên ngồi bên cạnh mình, hai chân nàng cách mặt đất, làn váy bị gió nhẹ đung đưa.
Chiết Trúc lấy từ trong lòng ra một bao giấy dầu đưa cho nàng.
Thương Nhung nhận lấy, phát hiện bên trong là mứt hoa quả, bánh nướng thịt khô hỗn loạn, mỗi một miếng đều hoàn chỉnh, không chút vỡ vụn.
“Đồ ở Ngọc Kinh các nàng, đích xác rất khác biệt.”
Sắc mặt Chiết Trúc vẫn cứ tái nhợt, trên môi cũng không có bao nhiêu huyết sắc, nhưng tâm tình hắn thoạt nhìn lại vô cùng tốt.
Thương Nhung không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.
Dưới ánh nắng chói chang, thiếu niên đón ánh mắt nàng: “Nàng không cao hứng sao?”
“Cái gì?”
Thương Nhung nghe thấy thanh âm hắn mới hoàn hồn.
“Mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy ta.”
Hắn nhướng mày, nói.
Ánh sáng trong mắt thiếu niên cực chói như tia nắng chiếu vào đầu con sóng, gương mặt Thương Nhung hồng thấu, vội vàng né tránh tầm mắt hắn.
Nhưng nàng không nỡ khiến cho ánh sáng trong đôi mắt trong trẻo của hắn ảm đạm đi, nàng bức bách mình thổ lộ cõi lòng với hắn, đôi môi mím chặt được thả lỏng, nàng nắm bao giấy dầu, nhỏ giọng nói: “Cao hứng.”
Đồ ăn Mộng Thạch mang đến là hai người Thương Nhung và Chiết Trúc ăn sạch, không bao lâu nữ tì bên người Mộng Thạch tới Thuần Linh cung mang hộp đồ ăn đi.
Hạc Tử không biết vì sao công chúa bỗng nhiên muốn đặt một cái giường La Hán trong điện, nhưng nàng một lòng trông chờ công chúa có thể cao hứng, liền vội gọi hoạn quan trong cung đi tìm tới, đến khi hoàng hôn trong điện đã được sắp đặt thỏa đáng.
Sắc trời dần dần tối, Hạc Tử thắp đèn trong điện, nghe thấy công chúa không cần nàng gác đêm bên cạnh, nàng có chút chần chờ: “Công chúa……”
Thương Nhung nhìn nàng lắc đầu: “Đi đi.”
Hạc Tử không lay chuyển được nàng, đành phải đi ra ngoài gác.
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve kêu không ngừng.
Thương Nhung mở cánh cửa sổ ra, cũng không biết đợi bao lâu, nàng mơ mơ màng màng sắp ngủ trên giường La Hán.
Cho đến khi có một bàn tay nắm gương mặt nàng.
Nàng mê mang mở mắt ra.
Tóc đen thiếu niên còn chút ướt át, trên người hắn còn mang theo chút vị đắng của thuốc, tiếng nói hắn thực nhẹ: “Không phải nói chuẩn bị cho ta sao? Sao nàng lại ngủ ở chỗ này rồi?”
Thương Nhung buồn ngủ cực sâu, nàng không chút nghĩ ngợi, dịch người vào bên trong.
Mảnh lông mi dài của thiếu niên khẽ nhúc nhích, kinh ngạc nhìn một nửa vị trí nàng bỗng nhiên nhường ra.
“Nàng……”
Hắn lại có chút đỏ mặt.
Nàng mơ màng sắp ngủ thấy không rõ gương mặt hồng nhạt của nhắn, không bao lâu mí mắt nàng áp xuống, cũng không biết thiếu niên ngồi ở mép giường đang rối rắm trong lòng, đến tột cùng có thể ngủ cùng một giường trước khi thành thân được không.
Chỉ là khi hắn nhìn nàng, nhìn cổ tay tuyết trắng bó vải mịn của nàng.
Trong đêm hè an tĩnh, thiếu niên nhẹ niết gương mặt nàng.
Thương Nhung miễn cưỡng mở to mắt, lại thấy hắn không biết đang tìm kiếm cái gì trên áo ngoài của mình, thanh âm bọc buồn ngủ của nàng vừa mềm vừa nhẹ: “Chiết Trúc?”
Hắn “Hửm” một tiếng, rốt cuộc tìm ra được toàn bộ khế đất cùng chìa khóa giấu trong đó, hắn nhét toàn bộ vào trong tay nàng.
“Đây là cái gì?” Thương Nhung còn chưa thấy rõ mấy thứ đó.
Thiếu niên ném áo ngoài sang một bên, chưởng phong dập tắt ngọn đèn cách đó không xa, cả phòng chìm trong bóng đêm, Thương Nhung chỉ nghe được tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó, dường như có người nằm xuống bên cạnh.
Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng nói gió mát, dễ nghe của hắn: