Ánh sáng mờ ảo xuyên qua song sa bị chắn lại bên ngoài mành lụa, trong nội điện một mảnh đen nhánh, Thương Nhung vuốt khế đất cùng chìa khóa trong tay, nghiêng mặt về phía hắn, nhẹ giọng mở miệng.
Nhưng hắn không nói lời nào, ẩn trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động.
“Ta ở chỗ này kỳ thật cũng không dùng được mấy thứ này,” Cơn buồn ngủ của Thương Nhung đã tan đi một ít, “Chàng cho ta, nếu ngày sau chàng rời khỏi nơi này, lại lấy cái gì phòng thân?”
Nàng biết, hắn thích mua một ít món ăn ngon, một ít thứ đồ chơi hay.
“Có đạo lý nha."
Ngoài điện vẫn có cung nga gác đêm, vì thế thiếu niên đè ép thanh âm tới cực thấp: “Vậy ta đành phải đưa nàng đi cùng.”
Thanh âm hắn rất gần, nhưng Thương Nhung cảm giác được, dù cho lúc này nằm trên cùng một cái giường, nhưng giữa thiếu niên và nàng cũng vẫn cách một khoảng cách.
Nàng nghe hắn nói, những ngón tay nắm khế đất cùng chìa khóa không khỏi buộc chặt.
Đêm hè quá đen nhánh, nàng không thể nhìn rõ mặt hắn, thật nhiều thứ nàng giấu ở đáy lòng như một thói quen, cứ như vậy dâng trào theo một câu nói này của hắn.
“Chiết Trúc.”
Nàng mở to mắt trong đêm: “Trên lưng ta đeo quá nhiều mạng người, tâm ta bị vây khốn, không thể tự thoát, cũng không dám tự thoát.”
Cả đời này, nàng đều quên không được Tiết Đạm Sương.
“Đại chân nhân nói với ta, ta là công chúa giáng sinh mang theo dị tượng, là điềm lành bảo hộ quốc vận Đại Yến, nhưng ta không rõ, nếu vận mệnh quốc gia ở trên thân ta, vì sao thanh lưu hận ta, vì sao bách tính oán ta, rồi vì sao…… Ta không gi·ết Tiết thị, toàn gia Tiết thị lại ch·ết vì ta.”
“Ta không phải bộ dạng trong lòng mẫu thân kỳ vọng, cũng cô phụ thật tâm làm bạn của Đạm Sương tỷ tỷ,” nàng cam tâm tình nguyện mở rộng lòng với hắn, nghiêm túc nói, “Ta như vậy, kỳ thật cũng không đáng cho chàng đối xử tốt đâu.”
Sinh ra đã bị giao cho một thân phận tôn quý, kỳ thật trong lòng tự ti đến mức đối mặt với thiếu niên tâm tư hồn nhiên cháy bỏng này cũng không dám.
“Nàng có phải điềm lành gì hay không, có liên quan gì đến ta đâu?”
Thiếu niên lặng im hồi lâu, mới lên tiếng.
“Trên đời này người chết vì ta rất nhiều, nhưng bọn họ đều do tự ta gi·ết,” tiếng nói hắn lộ ra bình tĩnh vượt mức bình thường, “Tay nàng rõ ràng chưa từng dính máu người khác, sao lại muốn dính lấy máu mình mới bằng lòng bỏ qua?”
Hắn là thiếu niên nhạy bén thông tuệ như vậy, sao lại phát hiện không được? Thương Nhung biết, mình bất quá chính là đang bịt tai trộm chuông.
Nàng sợ hắn hỏi, sợ hắn chạm vào tâm sự khó lòng thốt lên nhất của nàng.
Thế nhưng hắn đều hiểu.
Chóp mũi chua xót khiến cho yết hầu nàng nghèn nghẹn, hốc mắt ẩm ướt, nàng bỏ đồ vật trong tay sang một bên, như là vượt qua một dãy ngân hà ngăn cách giữa bọn họ, trong tiếng ve kêu râm ran đêm hè, trong một mảnh bóng tối đen nhánh trước mắt, sờ soạng nhích dần vào lòng ngực hắn.
Thiếu niên vốn đang câu nệ chỉ nằm ngay mép giường, không đề phòng nàng bỗng nhiên tới gần, hắn phản ứng cực nhanh, một tay chống ở mép giường, mới không đến nỗi bỗng nhiên bị nàng ôm mà rớt xuống giường.
“…… Vi Vi?”
Cảm nhận được nước mắt nàng tụ trên cần cổ hắn, Chiết Trúc rũ lông mi xuống.
“Ta nói Mộng Thạch thúc thúc không cho chàng tới,”
Nàng nức nở, “Kỳ thật lòng ta lại rất nhớ rất muốn chàng tới, ta sợ cả đời này dài như vậy, chỉ là không có một ngày có thể gặp lại chàng, khi ta nhìn thấy chàng ta đã suy nghĩ, không còn chuyện gì may mắn hơn chàng đến cạnh ta……”
Chẳng sợ đây là giấc mộng không thể kéo dài, nàng cũng cam tâm sa vào.
Giống như khoảnh khắc hắn bên cạnh nàng, hai chữ tự do này cách nàng rất gần.
“Đồ chàng mua cho ta, đèn hoa quỳnh chàng thắng cho ta đều không còn……”
Trong âm thanh nghẹn ngào của nàng không giấu được ủy khuất.
“Không sao,”
Hắn vỗ nhẹ sau lưng nàng, nói, “Mấy thứ đó, ta còn có thể mua lại cho nàng.”
Thương Nhung miễn cưỡng ổn định tâm tư, ở trong lòng ngực hắn không có ngẩng đầu, “Nhà của chàng đều cho ta hết, chàng lấy cái gì mua lại cho ta?”
Chiết Trúc nhấp môi.
Một lát sau mới nói: “Ta cho nàng, là nhà ta mua cùng tiền ta đặt ở những nơi đó, ta còn để một ít tiền phòng thân trong tiền trang.”
Hắn vẫn là nghe Thập Ngũ nói, nên để lại một chút tiền riêng.
Rốt cuộc, bởi hắn cứ luôn nhịn không được mua đồ cho mình và cho nàng.
“Hình như chàng có rất nhiều nhà.”
Thương Nhung nhớ tới một chồng khế đất thật dày mình mới vừa sờ đến.
“Ừm, trước kia một mình ta đi ra ngoài chơi, có thể mang trên người, không thể mang trên người, ta đều sẽ mua,”
Thanh âm Chiết Trúc toát ra khí phách chỉ có ở thiếu niên độ tuổi này, “Trời nam biển bắc, nơi nào cũng có chỗ ta dung thân.”
Cho nên lúc trước hắn nói có nơi giấu nàng, cũng không phải lừa nàng.
Thế gian này không phải chỗ nào hắn cũng tới, nhưng trong bốn biển, nơi nào cũng có thể là nhà hắn.
Nhưng tất cả nhà của hắn, mắt cũng không chớp hắn đều cho nàng.
Lòng ngực hắn đều là vị đắng của thuốc, Thương Nhung nhớ tới vào đêm mưa kia đôi tay nàng dính đầy m•áu: “Sao chàng lại bị thương như vậy?”
“Lược Phong Lâu có quy củ, muốn thoát ly Lược Phong Lâu cần chịu đủ tiên hình trong lâu.”
Chiết Trúc cũng không giấu giếm.
Nào biết giọng nói hắn vừa dứt, liền phát hiện cô nương trong lòng ngực muốn đứng dậy, hắn lập tức giữ chặt nàng: “Làm cái gì?”
“Đi đốt đèn, chàng cho ta xem.”
Thương Nhung không biết tư vị roi phạt, nhưng trước sau vẫn nhớ đêm đó thiếu niên không chịu để nàng giúp hắn bôi thuốc.
“Nàng sờ soạng đốt đèn không sợ sáp nóng làm đau tay?”
Chiết Trúc muốn ấn vai nàng xuống, sờ đến lại là mặt nàng, mềm mại tinh tế như vậy, hắn tạm dừng một lát, ngón tay như cây mắc cỡ cuộn tròn một chút, cố ra vẻ bình tĩnh dời đi, lại đỡ lấy sau cổ nàng, khiến cho nàng nằm xuống.
“Không có gì đẹp, ta cũng sẽ không đau.”
Hắn nói.
“Đang yên lành, chàng vì sao lại muốn hành tội mình như vậy chứ?”
Sườn mặt Thương Nhung đè trên gối mềm.
“Ngọc Kinh thị phi, Lược Phong Lâu luôn luôn không muốn dây dưa nhiều hơn, nếu ta còn ở lại lâu, sẽ không thể tới Ngọc Kinh.”
Hắn ở trong bóng tối nhìn về phía nàng: “Chỉ là Vi Vi, ta có lý do cần phải tới Ngọc Kinh.”
“Ta muốn tới gặp nàng, cũng phải tìm ra chân tướng năm đó sư phụ ta ch·ết.”
Tin tức đám tài bảo Tạo Tương đường ở Thục Thanh là do người phương nào thả ra, mấy phái vây công Lược Phong Lâu, khi Chiết Trúc lẻn vào trong bọn họ, đã phát hiện ra chút manh mối.
“Sư phụ chàng?”
Thương Nhung là lần đầu tiên nghe hắn nhắc tới, thì ra hắn còn một vị sư phụ.
“Ừm.”
Chiết Trúc nhắc tới hắn, ngữ khí cũng không có bao nhiêu gợn sóng: “Ta vừa sinh ra thì không biết bị ai bỏ rơi, là ông nhặt được ta, nuôi ta lớn lên, dạy ta võ công, nhưng 6 năm trước, ông một mình đến Ngọc Kinh vì hẹn ước với bạn cũ, rồi không biết vì sao lại bị trọng thương, khi đó ta ở Thần Khê sơn, khi ông từ Ngọc Kinh trở về, đã không thể chữa trị nữa.”
“Trước khi lâm chung, ông dặn ta không được tới Ngọc Kinh, cũng không cho ta hỏi đến nguyên nhân ông ch·ết,” Chiết Trúc gối lên một cánh tay mình, “Nhưng trước đó không lâu ta phát giác người bạn cũ vốn đã chết từ mấy năm trước của ông, dường như vẫn còn sống.”
Một người đã ch·ết nhiều năm, chẳng lẽ còn có thể mượn xác hoàn hồn?
“Sư phụ chàng nhất định là người rất tốt?"
Thương Nhung nhẹ giọng hỏi.
Chiết Trúc chưa từng nghe người nào hỏi hắn như vậy, hắn cũng nghiêm túc cân nhắc một lát, ngay sau đó “Ừ” một tiếng: “Ngoại trừ có chút dong dài, thường xuyên uống rượu đến say như ch·ết, không thích sạch sẽ, nấu cơm khó ăn, còn lại cũng tạm được.”
“Cho nên rõ ràng chàng không thể uống rượu, lại luôn treo cái hồ lô ngọc trên người, là bởi vì ông ấy sao?” Thương Nhung nhớ tới cái hồ lô ngọc kia.
Chiết Trúc lặng im, một lát sau, hắn khẽ cười một tiếng: “Sao cái gì nàng cũng biết vậy?”
“Ông luôn nói với ta rượu là tư vị tốt nhất trên đời,”
Chiết Trúc nửa rũ mi mắt xuống, tiếng nói càng thêm bình đạm, “Ông nói quá nhiều, ta nghe riết cảm thấy phiền, nhưng có khi, cũng sẽ tò mò.”
Mặc dù hắn không nói, Thương Nhung cũng biết, hắn tò mò kỳ thật chính là tưởng niệm.
Đó là người thân không có huyết thống duy nhất trên đời của hắn.
Đêm dài dần trôi, chỉ có tiếng ve kêu không biết mệt mỏi.
Thương Nhung cũng không biết khi nào nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, một đêm này, trong mộng của nàng không có oan hồn uổng mạng, không có xích sắt bóp chặt yết hầu.
Chỉ có hội đèn lồng tại Thục Thanh, có một chiếc thuyền ô bồng nhỏ.
Nàng gối cánh tay nhìn pháo hoa trên thuyền, bên cạnh có người thiếu niên xắn ống tay áo bị nước sông tẩm ướt của nàng.
Hôm sau trời mới sáng còn chưa lâu, Hạc Tử đã tiến vào điện, thật cẩn thận đánh thức công chúa.
Thương Nhung tỉnh lại phát giác mình thế nhưng không ngủ trên giường La Hán, mà là ngủ trên giường mình, nàng nhìn nhìn khắp mọi nơi, cũng không biết Chiết Trúc đi từ khi nào.
Cung nga lần lượt tiến vào hầu hạ công chúa thay xiêm y rửa mặt, Hạc Tử vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn sáng, chỉ nói với công chúa: “Đại chân nhân muốn tới giảng kinh đả tọa cùng công chúa.”
Trước kia mỗi khi đại chân nhân tới dạy công chúa lý học, hoặc khi đả tọa, công chúa sẽ không thể dùng đồ ăn sáng, nhiều nhất chỉ có thể uống chút trà hoa.
Đại chân nhân nói, như thế mới có thể nhẹ nhàng thanh tỉnh.
Thương Nhung sớm thành thói quen, rửa mặt mặc xiêm y xong, nàng liền ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, đốt hương rửa tay.
Không bao lâu, Lăng Sương đại chân nhân liền cùng ba đạo đồng thản nhiên tới, cửa điện mở rộng ra, đạo đồng cùng Hạc Tử và cung nga đều canh giữ ở cửa.
“Đại chân nhân.”
Thương Nhung ngồi trước bàn, thấp giọng gọi.
Lăng Sương đại chân nhân cúi đầu, chào hỏi nàng: “Công chúa.”
Hắn một thân đạo bào nghiêm chỉnh, ngũ quan đoan chính, mặt mày thanh chính ôn hòa, ngồi ở đệm hương bồ đối diện Thương Nhung, ngồi xếp bằng, nhẹ đặt phất trần sang một bên.
“Công chúa ở bên ngoài, có dính thứ ô uế thế tục?”
Lăng Sương đại chân nhân như lơ đãng hỏi.
Thương Nhung rũ mắt, lắc đầu: “Chưa từng.”
“Như thế rất tốt.”
Lăng Sương đại chân nhân cũng không nói tin hay không, hắn chỉ thoáng nhếch môi, ng·ay sau đó liền mở đạo kinh trong tay ra.
Đều là các đồ vật Thương Nhung ghi nhớ trong lòng từ nhỏ, Lăng Sương đại chân nhân cũng không nhanh không chậm giảng cho nàng một ít duyên pháp trong đó.
Thương Nhung lặng im nghe, rốt cuộc chờ đến khoảnh khắc Lăng Sương đại chân nhân miệng khô lưỡi khô, nàng tìm cơ hội mở miệng: “Đại chân nhân, [Đan thần huyền đều kinh] còn ở chỗ hoàng bá phụ?”
Lăng Sương đại chân nhân bưng bát trà, chợt nghe được lời này của nàng, lông mi liền tẩm ra chút ý cười, hắn gật đầu, nói: “Đích xác còn ở trong tay bệ hạ, công chúa muốn xem?”
Thương Nhung gật đầu.
“[Đan thần huyền đều kinh] với công chúa mà nói còn quá mức tối nghĩa, nó bao quát toán học, tinh tượng cùng âm dương ngũ hành, có bao nhiêu loại tổ hợp giải pháp, sẽ có bấy nhiêu loại đạo pháp diễn giải, nếu chỉ đọc từng câu từng chữ, sẽ đọc không thông,” Lăng Sương đại chân nhân nhấp một ngụm trà mới đặt bát trà xuống, lại nói, “Nó diệu dụng ở chỗ chỉ có người phi thường mới có thể hóa giải, mỗi lần xem lại có cảm giác mới, cũng bởi vì điều này, bệ hạ mới có thể đặc biệt yêu thích nó.”
Thương Nhung nghe lời này, liền biết là không thể nhờ hắn đi hỏi mượn hoàng bá phụ [Đan thần huyền đều kinh], cho dù chính nàng mở miệng mượn hoàng bá phụ, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.
Lý học giảng xong, Lăng Sương đại chân nhân liền đưa lưng về phía nàng đả tọa.
Lư hương trên bàn tỏa khói hương lượn lờ, Thương Nhung nhắm hai mắt đả tọa, trong lòng lại không thể bình tĩnh không động như trước, nàng thậm chí có chút không thể chịu đựng cơn đói trong bụng.
Bất chợt!
Nàng cảm giác phía sau lưng mình bị thứ gì đánh trúng.
Mở mắt ra, nàng quay mặt đi, bọn người Hạc Tử ngoài điện không nói một lời vẫn cúi đầu đứng hai bên, vẫn không nhìn vào trong điện, Thương Nhung đang muốn quay đầu, lại thấy từ tấm mành trong nội điện bay ra một quả nho.
Nàng thấy quả nho kia bay tới đánh vào sau lưng Lăng Sương đại chân nhân.
Thương Nhung trừng lớn hai mắt.
Lăng Sương đại chân nhân quả thực động, hắn mở mắt, quay đầu, đầu tiên là đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của tiểu công chúa, ngay sau đó lại đi nhìn quả nho trong đĩa thủy tinh trên bàn nàng.
“Thực xin lỗi đại chân nhân, ta…… Ta có chút đói, không cầm chắc quả nho.”
Thương Nhung vội vội vàng vàng giải thích sự việc.
“Bần đạo biết công chúa bên ngoài chịu khổ, nhất định không thể thanh tịnh tự đắc như lúc trong cung, nhưng công chúa phải biết, cái đó gọi là lay động tâm trí khiến người ta trở nên nhẫn nại hơn, mới có thể tăng thêm năng lực của bản thân.”
Lăng Sương đại chân nhân nhìn nàng, ấm giọng nói.
“Ta đã biết.”
Thương Nhung gật đầu, thấy hắn lại xoay người sang chỗ khác, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng nàng lén quay đầu lại, phía sau tấm mành mơ hồ trông thấy một thân ảnh cao dài, tim nàng cơ hồ nhảy tới cổ họng.
Nàng thấy thiếu niên xòe bàn tay ra, hai ngón tay thon dài của hắn nắm trang giấy trắng, trên đó viết một hàng chữ to đen như mực:
“Để hắn đi, nếu không tiếp tục.”
Thương Nhung thấy hắn thu hồi tay vào trong mành rồi lại vươn ra, trong lòng bàn tay giãn ra nằm mấy quả nho tím tròn trịa, mắt thấy cổ tay hắn vừa chuyển, quả nho biến thành một lá bạc mảnh khảnh bén nhọn, hắn làm bộ muốn tung ra, Thương Nhung kinh hoảng buột miệng thốt ra: “Đại chân nhân thân thể ta không khoẻ, hôm nay mời ngài về trước đi!”
Lăng Sương đại chân nhân nghe vậy, mở hai mắt.
Thương Nhung thấy thân ảnh trong mành đã biến mất, nàng rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại thấy Lăng Sương đại chân nhân xoay người, nhìn thẳng nàng.
Hắn như là đang kinh ngạc.
Luôn cảm giác hôm nay Minh Nguyệt công chúa có chút khan khác, trước kia, nàng tuyệt sẽ không như thế.
Nhưng thấy trên trán nàng có chút mồ hôi mỏng, sắc mặt còn có chút tái nhợt, hắn mở miệng: “Công chúa không sao chứ?”
“Có sao.”
Nàng rũ mắt, sợ thiếu niên trong mành bị người phát hiện.
Lăng Sương đại chân nhân bị những lời này của nàng, khiến nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, tiểu công chúa này trước kia mặc dù có chỗ không khoẻ, hơn phân nửa nàng sẽ không rên một tiếng chịu đựng đến khi làm xong khóa lễ sớm, cũng không có nửa phần chậm trễ.
Nhưng nàng đã nói như vậy, Lăng Sương đại chân nhân cũng không tiện lưu lại, hắn đứng dậy dặn dò vài câu, lại muốn nàng trân trọng thân thể, rồi mang theo mấy đạo đồng rời đi.
Thương Nhung không kịp lau mồ hôi trên trán, bưng bát trà trên bàn uống một ngụm, liền cho Hạc Tử đóng cửa lại, chỉ nói mình muốn ngủ một giấc, không cho bất luận kẻ nào tiến điện quấy rầy.
Lăng Sương đại chân nhân mới đi xuống thềm đá, lại nghe thấy âm thanh cửa điện phía sau khép lại, hắn dừng bước chân, quay đầu lại liếc nhìn cửa điện màu son đóng chặt.
Hơi nhíu mày.
Tiểu công chúa đi ra ngoài một chuyến, tựa hồ vẫn lây nhiễm chút tập tính trần tục không tốt.
Thương Nhung vội vàng chạy vào nội điện, giương mắt liền thấy thiếu niên dựa ngồi trên song cửa sổ, phía sau hắn là mặt trời chói chang, đá núi lởm chởm.
Hắn ném một quả nho tím vào trong miệng, không chút để ý ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng.
“Chiết Trúc, vì sao chàng muốn ném quả nho vào hắn?”
Thương Nhung vội vàng đi đến trước mặt hắn.
“Nàng đói bụng, hắn lại không cho nàng ăn cơm.” Chiết Trúc cũng không cho nàng ăn quả nho, mà đưa bao giấy dầu mình mang về cho nàng.
“Trước đây cũng là như thế này.”
Thương Nhung nhận lấy, bánh gạo nóng cách bao giấy dầu vẫn còn chút độ ấm, nàng ngẩng đầu: “Chàng không cần lại làm như vậy.”
“Trước đây như thế, vậy có đúng không?”
Mặt mày lãnh đạm của thiếu niên như thấm vào ánh sáng trong vắt: “Nếu nàng không muốn ta bị hắn phát hiện, nên suy nghĩ một chút, bản thân nàng nên làm như thế nào.”
“Ta…… làm như thế nào?” Thương Nhung không rõ nguyên do, đây rõ ràng là hắn đang trêu cợt người.
Chiết Trúc chăm chú nhìn nàng: “Chuyện nàng không thích làm, thì không cần làm, nếu nàng học không được cách cự tuyệt, vậy ta đành phải giúp nàng cự tuyệt.”
“A,”
Độ cong đuôi mắt hắn hơi sâu, “Nhưng nếu ta cứ giúp nàng nhiều lần như thế, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ bị hắn phát hiện, cũng nói không chừng ngày nào đó ta không dùng quả nho ném hắn nữa, mà là dùng lá bạc bắn xu•yên đ•ầu hắn, đến lúc đó, hoàng bá phụ của nàng nhất định sẽ muốn ta đền mạng cho hắn.”