Kiếm Vương Triều

Chương 184: Quả nhân



Một trong hai người, là một lão nhân râu tóc bạc trắng, buông dài rủ xuống, chính là sư phụ của Tông Pháp Ti Ti Thủ Hoàng Chân Vệ và Nguyên Võ hoàng đế, Chung lão sư.

Lão nhân này biết rất ít về thế giới bên ngoài, tên của mọi người lão cũng không biết, nhưng lão lại có tu vi cực cao, cực am hiểu về tu hành, còn về tuổi tác, lão đã từng là sư phụ của đại hoàng đế.

Một nhân vật như vậy, đương nhiên có trí tuệ cực phi phàm.

Người kính cẩn ngồi sau lưng lão không phải là Hoàng Chân Vệ, mà là cung nữ thường ra vào thư phòng của Hoàng Hậu. Bà ta nhìn Phù Tô và Đinh Ninh đang bị Chu gia lão tổ khống chế, khuôn mặt lạnh hẳn đi.

Trong tay bà ta có một hạt châu to cỡ trái trứng bồ câu, tuy bà ta còn cách Chu gia lão tổ và Đinh Ninh, Phù Tô rất xa, nhưng bà ta lại nhìn thấy rất rõ mọi việc đang xảy ra, nhờ vào hạt châu đó.

"Đại nhân, người này thực là ác độc, có muốn giết lão hay không?"

Ý bà ta là, không cần lão nhân tự mình ra tay, bà ta có đủ khả năng giết chết Chu gia lão tổ.

"Muốn giết thì từ lúc rời khỏi Trường Lăng đã giết rồi, thứ sâu bọ ngắc ngoải mãi mà không chịu chết như Chu gia lão tổ này, làm gì có lòng tốt bao giờ. Chỉ là hắn dù gì cũng là một bậc tông sư của Đại Tần vương triều chúng ta, lần này đi Lộc Sơn, giữ hắn lại cũng có chút hữu dụng."

Lão nhân khẽ cười: "Hơn nữa ta còn muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì."

Cung nữ cúi đầu vâng lời, hạ giọng: "Thiếu niên quán rượu kia thực không tệ."

Lão nhân ôn hòa gật đầu: " Nhưng hắn còn phải vượt qua được cửa ải Mân Sơn Kiếm Hội và Lộc Sơn hội minh."

Cung nữ im lặng một lúc, kính cẩn hỏi: "Ngay cả người cũng không có lòng tin tuyệt đối về hội minh lần này sao?"

"Năm đó sau trận quân đội triều đình ta giết bốn mươi vạn đại quân tinh nhuệ của Triệu vương triều, ai cũng nghĩ chỉ trong một tháng tới, Triệu vương triều sẽ hoàn toàn diệt vong." Lão nhân rũ mắt xuống: "Nhưng lại đột nhiên xuất hiện Triệu Kiếm Lô, làm quân ta không thể tiến thêm được nữa. Sau đó, quân ta đại bại trong tay Đại Sở Vương Triều, có một phần nguyên nhân rất lớn là vì đã mất quá nhiều sức chiến đấu trên đất Triệu, triều đình đã tổn thất quá nhiều Tu Hành Giả ưu tú."

"Cái đất Triệu đó, người tài ba dị sĩ quá nhiều." Lão nhân nhìn hai bàn tay đầy nếp nhăn của mình, nói tiếp: "Vương triều hưng suy, chưa bao giờ là chuyện một Tu Hành Giả có thể quyết định, không ai dám cam đoan Lộc Sơn hội minh lần này sẽ xuất hiện tông sư đến cỡ nào, năm đó tông sư của Triệu Kiếm Lô, chính là ví dụ tốt nhất, ta bảo hắn phải vượt qua được cửa ải Mân Sơn Kiếm Hội, là vì ta biết, chỉ có một ít công pháp của Mân Sơn Kiếm Tông, mới giúp hắn có thể tiếp tục sống sót. Cửa ải Lộc Sơn hội minh hắn cũng nhất định phải qua, vì Lộc Sơn hội minh sẽ ảnh hưởng đến tương lai tu hành của tất cả Tu Hành Giả Đại Tần. Nếu gặp phải thời thế loạn lạc, Tu Hành Giả làm sao có thể yên tĩnh tu hành?"

Cung nữ hít sâu một hơi, không nói gì nữa.

Bà ta nhận ra mình đã lo lắng vô cớ, thiên tử đã suy nghĩ sâu xa hơn nhiều.

Bà ta càng không thể ngờ được, sự lo lắng thực sự trong lòng lão nhân hiện giờ, lại là sự xuất hiện của Cửu Tử Tằm.

“Đại Tần vương triều đã xuất hơn một nửa sức mạnh rời khỏi Trường Lăng tới Lộc Sơn. . . nếu đó thực sự là truyền nhân của ngươi, tới lúc đó, sẽ làm cái gì đây?"

Lão nhân là một trong những người hiểu rõ nhất năng lực của người kia, nên lão biết, nếu có một người có thể gây nên ảnh hưởng chí mạng tới Đại Tần vương triều, thì chỉ có thể là truyền nhân của người kia mà thôi.

Có điều, lão không bao giờ ngờ nổi, Cửu Tử Tằm mà lão lo sợ, lại đang ở ngay dưới mắt của lão.

***

Giữa Vu Sơn có một thác nước.

Nước từ trong lòng núi chảy ra, thế chảy rất mạnh, thương thuyền và thuyền đánh cá không thể nào lưu thông được, hai bên bờ sông cũng không có mấy vết chân người, thỉnh thoảng chỉ có tiếng vượn kêu.

Thế nhưng bây giờ, lại xuất hiện mười chiếc thiết giáp hạm lớn.

Trên chiếc thiết giáp hạm dẫn đầu, có một nam tử mặc long bào màu vàng nhạt, đôi mắt bình thản nhìn lên bầu trời mây bay, nước sông dữ dội như bị khí thế của hắn trấn áp, chảy bình tĩnh hơn bình thường rất nhiều.

Đằng sau hắn, có rất nhiều tướng lãnh mặc áo giáp màu đen và nhân vật quan trọng của Trường Lăng.

Hắn, chính là nhân vật quan trọng nhất của Lộc Sơn hội minh lần này, Đại Tần Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Mặc dù sư trưởng của hắn không dám có lòng tin tuyệt đối vào Lộc Sơn hội minh lần này, nhưng tất cả mọi người đều biết, không cần có lòng tin đó, vì hắn và tam triều kia đều có chung địch nhân.

Từ rất xa ở đâu đó vang lên một tiếng vượn kêu, sau đó biến mất, ở một hướng khác, lại vang lên một tiếng kêu bén nhọn, làm Nguyên Vũ Hoàng Đế khẽ nhướng mắt, chấm dứt suy tư.

Hắn vẫy tay với người ở đằng sau: "Hoàng Ti Thủ, ngươi lên đây."

Hoàng Chân Vệ ngẩn ra, đi tới sau lưng Nguyên Vũ Hoàng Đế, đứng lại cách hai bước.

"Đứng cạnh ta đi." Nguyên Vũ Hoàng Đế chắp tay sau lưng.

Hoàng Chân Vệ thấy sợ, nhưng không nói gì, tiến thêm hai bước, đứng bên phải Nguyên Vũ Hoàng Đế, cùng hoàng đế nhìn đám đá ngầm đang tung tóe bọt nước ở phía trước.

"Ngươi là người ta lựa chọn, ta lại nhờ thầy của ta dạy bảo ngươi, nếu nói đúng ra, ngươi chính là sư đệ của ta." Nguyên Vũ Hoàng Đế nói chậm rãi: "Ta lựa chọn ngươi, vì ngươi là quốc sĩ chân chính, hiểu được những gì ta làm đều là để vương triều càng thêm cường thịnh, để vạn dân trong thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp, ngươi là người trung thành nhất với ta trong cả Trường Lăng."

Hoàng Chân Vệ hơi gật đầu cảm ơn lời khen của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng trong lòng lại không kềm được nghĩ rằng, nếu mình là người trung thành nhất trong lòng thánh thượng, vậy hai thừa tướng và Hoàng Hậu, và sư phụ của mình nữa, đều không phải là trung thành nhất hay sao?

"Ngươi thấy khó hiểu đúng không, vì sao ta lại gọi ngươi tới đây đứng cạnh ta."

Ánh mắt Nguyên Vũ hoàng đế nhìn Lộc Sơn đã hiện ra không còn xa: "Là vì một Đế Vương có cường thịnh, thì hắn cũng là người, hắn cũng cần có được tri kỉ của mình."

Hoàng Chân Vệ không hiểu kịp: "Vi thần không rõ."

"Ba năm trước, cả Đại Tần vương triều, không còn ai dám đứng bên cạnh ta." Nguyên Vũ Hoàng Đế chậm rãi: "Lẽ ra, khi tới hội minh, bên cạnh ta phải có rất nhiều người cùng đứng sóng vai với ta. . . Nhưng họ quá cố chấp, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta đơn độc đứng ở đầu thuyền, mang theo Đại Tần vương triều tiến lên phía trước. Từ ba năm trước, ta đã là một quả nhân."

Hoàng Chân Vệ ngừng thở, nét mặt không hề thay đổi, nhưng trái tim lại như bị bóp mạnh một cái.

Hắn hiểu ra thánh thượng chỉ là đang nhớ lại và cảm khái những chuyện đã qua, không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm tình cảm chân thật.

"Quả nhân bảo ngươi tới đây, chính là muốn ngươi có thể kề vai sát cánh chiến đấu với ta ở Lộc Sơn."

Nguyên Vũ Hoàng Đế không nhìn hắn, khẽ thở dài: "Sau hội minh lần này, quả nhân sẽ lại trở thành quả nhân thực sự."

Trong mắt Hoàng Chân Vệ đầy sự khiếp sợ.

Quả nhân trở thành quả nhân thực sự, những lời này nghe rất khó nghe, nhưng hắn nghe thấy, cộng với sự thay đổi cách xưng hô của Nguyên Vũ Hoàng Đế nãy giờ, tự xưng mình là quả nhân, đến giờ hắn đã hiểu ra được chân ý thực sự trong đó.

Lộc Sơn hội minh lần này, từ đâu thánh thượng lại có được sự tự tin mãnh liệt như thế?

Trong bầu trời có một đạo hắc quang bay xuống, tới gần mới nhìn thấy rõ, đấy là một con diều hâu, toàn thân đen nhánh.

Con diều hâu đậu lên cánh tay một viên tướng, viên tướng rút từ trong ống kim loại nhỏ cột ở cổ chân nó một tờ giấy, đưa cho nam tử béo tốt đứng bên cạnh.

Nam tử béo tốt này có khí thế bá chủ cực mạnh, là một trong những người quan trọng nhất Trường Lăng, hoành sơn Hứa Hầu.

Hứa Hầu tiến lên mấy bước, bước chân làm cả đầu thuyền chấn động.

"Người đầu tiên lên tới Lộc Sơn là Sở hoàng, Sở hoàng ở trên Lộc Sơn làm lễ tế trời, tuyên cáo lập Ly Lăng Quân làm Thái Tử."

Hứa Hầu đứng sau lưng Nguyên Vũ Hoàng Đế, mở tờ giấy ra, khẽ đọc.

"Nếu người đầu tiên lên đó là Sở, thì người đầu tiên phải chết nhất định cũng sẽ là Sở."

Nguyên Vũ Hoàng Đế cười ngạo nghễ: "Lão già Sở Hoàng đó cho ai tiếp nhận ngôi vị hoàng đế cũng không quan trọng, một hoàng triều quá mức ỷ lại vào ngoại vật, Tu Hành Giả đương nhiên sẽ bị mất hết sức mạnh tinh thần của bản thân. Đại Sở chỉ có thể là một bậc thầy về chế khí, chứ không thể có Đại Tông Sư về mặt tu hành."

Hoành sơn Hứa Hầu cười.

Thiên hạ đều nghĩ Đại Sở Vương Triều là vương triều mạnh nhất, nhưng trong mắt hắn, Đại Sở Vương Triều lại là đối thủ yếu nhất