Kiếm Vương Triều

Chương 219: Đòn tâm lý



Trong ánh nắng ban mai, một con diều hâu trên trời cao đột nhiên thu cánh, lao vụt xuống như một tảng thiên thạch. Nhưng đến một độ cao nhất định, nó lại đột nhiên mở rộng hai cánh, lướt đi bằng một tốc độ kinh hoàng, gần như dán sát vào sống mái màu vàng của một vài ngôi nhà, sau đó lướt vào một nơi sâu thẳm trong Hoàng cung Trường Lăng.

Trong tự nhiên sẽ rất hiếm có con chim ưng nào bay theo cách thức kinh hồn bạt vía như thế này. Trong khi đó, Hoàng cung Đại Tần lại là nơi chim bay khó lọt. Tu Hành Giả bảo vệ Hoàng cung sẽ không bao giờ để mặc cho chim muông tự do bay lượn ở nơi này.

Nhưng con chim ưng này lại có bộ lông ánh lên sắc đỏ thắm, một màu sắc mà bình thường trong tự nhiên không bao giờ có.

Toàn bộ Tu Hành Giả trong Hoàng cung Đại Tần đều biết con chim ưng này thuộc về người hầu cận của Hoàng Đế.

Trong Nội các, bốn vị Các lão nửa hưng phấn nửa bồn chồn cùng chờ đợi.

Lộc Sơn Minh Hội đã kết thúc được ba ngày. Trong ba ngày vừa qua, thông tin quân sự có liên quan đến Lộc Sơn Minh Hội liên tục đổ dồn về Hoàng cung, thêm vào đó là Mặc Thủ Thành và Phan Nhược Diệp đã hồi cung. Với chức vụ Các lão Nội các, địa vị trong Nội các gần như ngang ngửa với hai vị tể tướng, họ đã biết được trong Lộc Sơn Minh Hội, Đại Tần Vương triều thắng lợi huy hoàng.

Thế nhưng, lúc này thành hầu hết người dân Trường Lăng vẫn còn chưa biết gì, vẫn còn đang chờ đợi tin tức từ Lộc Sơn Hội Minh đưa về.

Tuy nhiên, lúc nào công bố tin tức này, hình thức công bố ra sao thì nhất định phải chờ Thánh thượng quyết định.

Sau khi một tin tức như thế được công bố, không hiểu Trường Lăng sẽ biến thành thế nào nữa?

Vả lại, đến giờ họ đã hiểu, Lí Tướng đi theo Thánh thượng tới Lộc sơn, Hoàng Hậu và Nghiêm Tướng đi Dương Sơn quận, lúc này chắc hẳn toàn bộ đều đang trên đường trở về Trường Lăng. Xét theo một khía cạnh nào đó, lúc này Trường Lăng xác thực là một tòa thành trống không.

Chờ đợi trong hưng phấn lẫn bồn chồn cuối cùng cũng nhận được kết quả. Sau khi con chim ưng kia lướt vào Hoàng cung không lâu, một tên lễ quan nâng một cuộn tơ lụa vàng óng xuất hiện trước mặt họ.

Bốn vị Các lão bắt đầu múa bút thành văn.

Vô số mệnh lệnh nối tiếp nhau không ngừng được đưa ra khỏi Hoàng cung.

Vô số tiếng reo mừng không ngừng vang lên từ tận sâu bên trong Hoàng cung.

Hàng loạt tiếng hò reo phấn khích đến đỉnh điểm hòa lẫn với tiếng chúc tụng vang lên, Trường Lăng bắt đầu sôi trào.

Cùng một loạt tin tức giật mình liên tiếp được công bố ra, bầu không khí áp lực đọng lại đã lâu trong Trường Lăng lập tức bị quét sạch.

Nông dân bổ cuốc vào đầu ngón chân, đầu bếp thái vào ngón tay, phu khuân vác ngã từ trên ván cầu xuống thuyền hoặc là xuống nước sông lạnh lẽo. . . Hầu như toàn bộ cư dân Trường Lăng đã rối loạn tâm thần, họ cùng nhau vứt bỏ công việc đang làm, bắt đầu đổ xô ra đường phố tung hô vạn tuế.

Không ngờ Dương Sơn quận lại được quân đội Đại Tần hùng mạnh thu hồi.

Không chỉ Dương Sơn quận, ngay cả vùng Vu Sơn, Lộc Sơn nằm giữa lãnh thổ hai nước Tần Sở, cũng đã thuộc về Đại Tần.

Đây mới thực sự là điều vui mừng mang tầm cỡ quốc gia khiến muôn người cùng đổ xô ra đường.

Ngay cả đám dân cờ bạc thua đến cháy túi trong sòng bạc ngầm dưới đất của Trường Lăng cũng vậy. Khi họ chui ra khỏi sòng bạc âm u, lại nhìn thấy ánh mặt trời, hai mắt bị chói trào nước mắt, thì cũng là lúc tin tức đến tai. Sau khi phấn chấn lên, đầu óc tỉnh táo lại phần nào, chợt nhớ ra những gì mình đã thua trong sòng bạc, đã làm những việc gì trong thời gian vừa qua, đám dân cờ bạc này lập tức khóc ầm lên.

Sòng bạc ngầm dưới đất đã thực sự biến thành không có tiếng chân người, vô cùng vắng lặng.

Trong một gian tĩnh thất nằm sâu bên trong sòng bạc ngầm, Triệu Tứ vẫn mặc mặc đồ nam lẳng lặng để mặc tiếng hô vạn tuế, tiếng dân cờ bạc gào khóc trong con hẻm kế bên chui vào lỗ tai. Nàng chợt nhớ tới Sư tôn của mình, người đàn ông dùng sức một người khai sinh ra Triệu Kiếm Lô, dùng sức một người chặn đứng quân đội Đại Tần không vào được thành kia.

Lúc này, nàng bỗng nảy sinh cảm giác bất lực.

. . .

Cho dù ngày tết cũng chưa bao giờ vang lên tiếng reo mừng lẫn tiếng hô vạn tuế rung chuyển cả núi đồi như vậy, có lẽ ngay cả trong toàn bộ lịch sử Đại Tần Vương triều cũng chưa bao giờ từng xảy ra.

Tiếng hô nối tiếp nhau chấn động đám bụi tích trên vô số mái hiên nhà rơi xuống, len lỏi tới rất nhiều nơi vô cùng tĩnh lặng, thậm chí còn khiến cho phố phường lẫn mặt nước dòng Vị Hà cũng phải khẽ rung động.

Trong gian phòng sâu thẳm nhất tại Đại Phù Thủy Lao được phòng vệ nghiêm ngặt nhất Trường Lăng, một vài sợi xích đen thui khóa chặt một người hoàn toàn không vẻ gì là con người.

Làn nước đen thui phát ra ánh sáng le lói chói mắt một cách lạ kỳ, ngập đến ngang ngực ông ta. Xiềng xích đen xì giống như rong rêu mọc bừa bãi, đan dệt chằng chịt dưới làn nước xung quanh thân thể ông ta, nhưng lại không hề tiếp xúc với bất cứ bộ phận nào trên cơ thể ông ta.

Thế nhưng, bản thân từng cái xiềng xích đen thui này lại giống như một Phù văn cường đại khoá chặt chẽ cả một vùng không gian này. Lực lượng của chúng mạnh tới mức có thể làm biến đối tính chất nước của cả khu vực này.

Nước trong khu vực này biến thành lạnh lẽo đến kỳ lạ, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Tóc ông ta giống như một mớ giẻ lau nhiều năm chưa được giặt, bết lại thành một mớ, che kín quá nửa cơ thể chìm dưới nước. Gương mặt mọc đầy các loại các loại ghẻ lở nấm mốc của ông ta thỉnh thoảng trồi lên mặt nước, có vẻ như không còn dấu vết gì của máu thịt, giống như bên dưới lớp da chỉ còn lại xương vậy.

Hình dáng bên ngoài như thế không thể được coi là con người, nhưng ông ta lại khiến cho người ta có cảm giác đúng là một con người, bởi vì khí tức của ông ta thuộc về con người.

Có một số người, cho dù biến thành hình dạng gì đi chăng nữa, cho dù ngay cả ngũ quan cũng không còn rõ nét, nhưng lại có riêng một loại khí chất, một loại khí chất làm cho tất cả mọi người cảm thấy người đó giống con người hơn hầu hết những người khác trên cõi đời này.

"Ta không hiểu rốt cục ngươi đang chờ đợi cái gì nữa?"

Thân Huyền đứng trên một tảng đá sát mép nước, thản nhiên cụp mắt nhìn tảng đá dưới chân, lười nhác hỏi: "Chờ đợi được kết quả như hôm nay, ngươi liệu có thoả mãn?"

Không hề có bất cứ tin tức nào đưa tới căn phòng giam này, Thân Huyền cũng chưa đề cập bất cứ tin tức nào có liên quan tới Lộc Sơn Minh Hội với con người này. Vậy mà chỉ cần một vài âm thanh và sự chấn động đó, là đã đủ giúp cho người này đoán được chuyện gì xảy ra.

Bởi vì người này được công nhận là thiên hạ đệ nhất Quân sư, được công nhận người thông minh nhất thiên hạ.

Ông ta là Lâm Chử Tửu.

"Ngươi ghé sát vào đây một chút, ta nói cho ngươi biết hôm nay ta có thoả mãn hay không."

Một giọng nói hài hước vang lên từ mặt nước ở bên dưới, chui vào tai Thân Huyền.

Lông mày Thân Huyền khẽ nhướng lên, lão ta ngước mắt lên một chút nhìn người đang ngâm dưới nước, nhưng chân vẫn không di chuyển một bước nào.

"Ngay cả một bước chân cũng không dám tiến tới, lúc nào cũng sợ trúng phải mưu kế của ta, vậy mà còn muốn mượn thời cơ này để làm ta rối loạn tinh thần." Dù ngâm mình dưới nước đã hoàn toàn không còn giống con người nữa, mà giống như là một cây rong rêu mọc hoang dại trong nước, nhưng bất cứ lúc nào cũng thể hiện ra mình chính là một con người kiêu ngạo, Lâm Chử Tửu phá ra cười: "Ngươi không cảm thấy sự việc này rất đáng buồn cười hay sao?"

Thân Huyền trầm ngâm một chốc rồi mới đáp: "Đúng là rất buồn cười, nhưng ta ở trên bờ đá, còn ngươi lại ở dưới nước."

Lâm Chử Tửu vui vẻ nói: "Mỗi thời mỗi khác, chẳng biết chừng có ngày ngươi lại ngâm mình dưới nước, còn ta thì lại ở trên bờ nhìn ngươi."

Thân Huyền nheo mắt nhìn ông ta, vặn lại: "Điều đó có khả năng sao?"

Lâm Chử Tửu nghiêm túc gật đầu, nói: "Chắc là rất nhanh thôi."

Con ngươi Thân Huyền hơi co lại, trong khoảnh khắc không sao trở lại bình thường được.

"Xưa nay chỉ có kẻ tù tội bị quan cai ngục đe dọa, chứ chưa bao giờ nghe nói quan cai ngục bị kẻ tù tội đe dọa cả." Lâm Chử Tửu lại phá ra cười, "Nhưng mà hôm nay ta có tâm trạng tốt, có thể phá lệ nói cho ngươi biết một việc."

Thân Huyền nhìn Lâm Chử Tửu với vẻ mặt nhăn nhúm. Hãm mình trong Đại Phù Thủy Lao nhiều năm như vậy, lão ta đương nhiên hiểu Lâm Chử Tửu đến từng chân tơ kẽ tóc. Lão ta hiển nhiên không tin Lâm Chử Tửu sẽ nói cho mình biết điều gì có tác dụng cả.

Không ngờ Lâm Chử Tửu lại đột nhiên mở miệng nói: "Phủ Ly Lăng Quân xong rồi."

Hô hấp của Thân Huyền đột nhiên đình chỉ. Đôi mắt lão ta tức khắc lóe lên tia sáng khác thường.

"Nếu như bây giờ phái quân đi bảo vệ phủ phủ Ly Lăng Quân có lẽ còn kịp. Nếu không, ngày hôm nay phủ Ly Lăng Quân sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Trường Lăng." Lâm Chử Tửu tiếp tục nhẩn nha nói: "Cho dù Nguyên Vũ giành được thắng lợi tại Lộc sơn huy hoàng đến mấy đi nữa, nhưng phủ Sở chất tử vẫn không thể cứ muốn là có thể phá huỷ. Minh ước vừa mới định ra xong, đương nhiên phải cho ba triều kia cơ hội ngẩng mặt lên được."

Đôi mắt híp thành một đường chỉ, Thân Huyền gằn giọng hỏi: "Ai dám phá huỷ phủ Ly Lăng Quân vào lúc này?"

Lâm Chử Tửu khẽ cựa người, liếc Thân Huyền một cái rồi nói: "Đối với hầu hết người dân Trường Lăng, quận Dương Sơn không chỉ mang ý nghĩa cúi đầu chịu nhục, mà còn cả thù hận thấu xương. Chắc ngươi không thể nào quên, phần lớn quân nhân Đại Tần chết trận trong trận đại chiến đó là người Trường Lăng hoặc Quan Trung đấy chứ."

"Thắng lợi đi kèm với xả hận."

Sau khi dừng lại một chút, Lâm Chử Tửu nói tiếp bằng giọng nói mang âm hưởng trêu tức: "Tại thời điểm cảm giác mình chưa chắc đã mạnh bằng đối thủ, cho dù là xả hận cũng sẽ kìm chế. Nhưng đến khi cảm thấy đối thủ đã bị đánh bại, việc xả hận thông thường sẽ luôn vượt ra khỏi tầm khống chế."

Thân Huyền càng ngẫm nghĩ ý nghĩa trong câu nói này, lưng càng lúc càng lạnh buốt. Nhưng lão ta vẫn lắc đầu, "Việc này không liên quan đến chức trách của ta."

"Sao lại không liên quan?"

Giọng nói của Lâm Chử Tửu chợt mang đầy âm hưởng trêu tức: "Ngay từ đầu ngươi đã bị ta dẫn dắt lối suy nghĩ. . . Ngươi chỉ thụ động đi theo. Nghe ta nói phủ Ly Lăng Quân sẽ bị phá huỷ, ngươi lại không hề nghĩ ra rằng, trước khi có phủ Ly Lăng Quân thì ta đã bị giam giữ tại nơi này. Nếu không biết gì về Sở chất tử thì làm sao ta lại có thể biết được phủ Ly Lăng Quân tồn tại?"

Thân thể Thân Huyền chấn động dữ dội, sắc mặt đột nhiên biến thành trắng bệch.

Vài năm vừa qua, ngoài một số người ra thì không có bất cứ một ai được phép gặp Lâm Chử Tửu. Mà trong số một vài người đó, lão hầu như lúc nào cũng thường trực tại nơi đây, hoàn toàn không có khả năng nhắc tới điều gì có liên quan đến Ly Lăng Quân được.

Hắn biết được bằng cách nào?

"Ta có khả năng đọc được suy nghĩ người khác."

Bên dưới vang lên tiếng động, Lâm Chử Tửu ngẩng đầu lên, mái tóc bết lại khuấy động mặt nước thành những gợn sóng lăn tăn, "Ta có thể thông qua đôi mắt nhìn thấu những thứ con người ta dấu kín trong tâm trí, ngươi cũng chẳng ngoại lệ. Bởi vậy ngày xưa ta mới bách chiến bách thắng, đoán trước hướng đi của kẻ địch, nhìn thấu bí mật trong lòng người khác."

Thân Huyền lâm vào trạng thái cực kỳ khiếp sợ.

Nhưng chỉ mấy hơi thở sau, lão ta đột nhiên trở nên phẫn nộ.

"Trên đời lấy đâu ra Độc Tâm thuật vớ vẩn gì đó!"

"Ngươi muốn dùng đòn tâm lý!"

"Ngươi cho rằng ta sẽ bị lời nói của ngươi ảnh hưởng dễ thế sao!"

Giọng nói tức giận của lão ta vang vọng bên trong Thủy lao.

Nhưng Lâm Chử Tửu chỉ thản nhiên nhìn lão ta, cười khẽ một tiếng, nói: "Độc Tâm thuật dĩ nhiên không có trên đời, nhưng ngươi cho rằng mình có thể chết già được sao? Ngươi cho rằng tất cả đều đúng như Nguyên Vũ suy nghĩ, không gì thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn được sao?"

Trong cùng một ngày, lần thứ hai trong lòng Thân Huyền nảy sinh mầm mống sợ hãi.

Cách phân tích của Lâm Chử Tửu có vẻ thiếu căn cứ. Tuy lúc mới bắt đầu phải thừa nhận là hoang đường, nhưng vài câu tiếp theo lại thường giống như cây châm lạnh buốt đâm vào lòng người vậy.

Mấu chốt nhất chính là, rất nhiều năm trước đây, Lâm Chử Tửu đã từng nói ra rất nhiều câu như vậy, nhưng rồi lại biến thành sự thật không sót câu nào.

Vẫn như mọi ngày, Thân Huyền không nói thêm bất cứ câu gì, dứt khoát quay người rời khỏi cái phòng giam này.