Kiếm Vương Triều

Chương 220: Khách không mời mà đến



Quốc gia không thể một ngày vô chủ, Hoàng cung không thể một ngày không có vua.

Bất kỳ vị vua nào ngự giá thân chinh, cũng sẽ dùng mọi khả năng trở về triều trong thời gian sớm nhất.

Nhàn nhã ngắm đường hoa, đó là việc làm của người nhàn rỗi.

Quân vương không bao giờ nhàn rỗi.

Thế nhưng đội quân ngự giá của Đại Sở Vương triều lại dừng lại.

Uyển Thành trước kia thuộc về nước Hàn, là vùng đất được phân chia cho Đại Sở Vương triều khi Hàn Vương triều bị diệt. Uyển Thành chỉ cách Lộc Sơn vài ngôi thành thị, lộ trình khoảng trăm dặm, hiển nhiên cũng thuộc về một loại biên thành, nhưng không phải là một thành quan trọng có lương thực tích trữ hay có quân đồn trú.

Dừng lại thời gian dài ở một nơi như thế này, thực sự không phải hành động sáng suốt.

Thế nhưng, hầu như toàn bộ người trong đội ngũ ngự giá này đều hiểu lý do tại sao.

Sở Đế chính thức dầu hết đèn tắt.

Rất nhiều người cùng biết, thân thể của vị Đế Vương giữ ngồi trên ngai vua trong thời gian kỷ lục này đã sớm có vấn đề, Từ lúc bắt đầu Lộc Sơn Minh Hội, tiếp đó là Nguyên Khí Thiên Địa chấn động Lộc Sơn dữ dội, cho đến cuối cùng khi mấy vị Tông sư ngã xuống, Tinh Khí Thần của lão dường như đã tiêu hao sạch sẽ, những bệnh trầm kha âm ỉ kéo dài cùng đồng loạt bộc phát.

Tiếng tăm ngoài đời của Sở Đế thực sự rất kém, háo sắc tầm thường, không thích triều chính. Nhưng những vị cựu thần phò tá lão rất nhiều năm lại hiểu rõ, lão khiêm tốn hòa nhã, thậm chí là ngu ngốc chỉ là biểu hiện bên ngoài của lão.

Lão mắt điếc tai ngơ. Rất nhiều lúc lão chỉ tỏ thái độ khoan dung lẫn dung túng.

Cho nên trong Đại Sở Vương triều không có bất cứ một ai coi thường lão, thậm chí không tìm được mấy người phản đối lão.

Có thể phê bình lão, có thể đánh giá thấp lão, nhưng vẫn tôn kính lão.

Hành cung Uyển Thành được xây dựng xong ngay trước khi Sở Đế tới đây.

Trên long sàng trong Hành cung, Sở Đế ngả người trên nệm êm, cố làm cho đôi mắt có thần hơn, nhưng kết quả thì trái ngược lại, cho nên khuôn mặt lão có vẻ thư thái, nhưng vẫn không che dấu được hết nét bất lực lẫn tiếc nuối.

Triệu Hương phi cúi đầu nhìn lão, nắm chặt hai tay lão.

"Thiếp cứ tưởng người ít ra có thể chống chọi đến lúc trở lại Hoàng thành."

Bà ta chầm chậm nói: "Thiếp không ngờ lại tới nhanh như vậy."

Sở Đế cảm nhận độ mềm mại lẫn nhiệt độ đôi bàn tay của bà ta, mỉm cười, đáp: "Ta cũng thật sự không ngờ lại nhanh như vậy! Chẳng ai ngờ sẽ chạm trán với Mặc Thủ Thành tại Thần Nữ phong."

Triệu Hương phi trầm tư không nói. Hai tay bà ta đột nhiên bắt đầu siết chặt lại một chút, từng đốt ngón tay nối tiếp nhau bắt đầu sáng lên.

"Đừng làm thế!" Sở Đế lắc đầu.

Triệu Hương phi lắc đầu với vẻ cố chấp, nhìn lão nói: "Chết trận trên đường đi chinh chiến thì sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu chết trên đường quay về từ Lộc sơn. . . sẽ thực sự có ảnh hưởng xấu tới thanh danh của người. Thiếp không muốn nghe thấy người đời sau nói, một kiếm chém bay ngọn núi của Nguyên Vũ Hoàng Đế đã làm người sợ vỡ mật, cho nên bệnh cũ tái phát, chống chọi không tới đô thành thì đã qua đời. Mặc dù tiếng tăm của người và thiếp chưa bao giờ tốt đẹp hẳn, nhưng thiếp không muốn lúc đi xa người còn phải chịu tiếng xấu như vậy."

"Chuyện này chẳng có gì đáng kể." Sở Đế lại lắc đầu, nhìn bà ta nói: "Ta chỉ muốn nàng chịu đựng."

"Chịu đựng?" Triệu Hương phi không hiểu ý lão.

Sở Đế gật đầu: "Sau này trị quốc, nàng chỉ cần chịu đựng. . . Nàng không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần chịu đựng. Cho dù phải chịu thua thiệt tới mức độ nào, nàng cũng phải chịu đựng."

Triệu Hương phi vẫn không hiểu nổi, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì làm thế có thể giúp cho Đại Sở chúng ta tồn tại lâu hơn so với Đại Yến lẫn Đại Tề." Sở Đế mỉm cười, nói: "Có lẽ có thể làm Đại Tần tức chết chưa biết chừng!"

Triệu Hương phi nhìn lão định nói thêm gì đó, nhưng bà ta đột nhiên cảm giác được điều gì, đôi tay mềm mại trở nên cứng đờ.

Sở Đế mệt mỏi mỉm cười, nói: "Cho dù sau này trong đánh giá của người Sở, trong đánh giá của đám sử quan, nàng biến thành hạng người nào đi chăng nữa, giao Đại Sở cho nàng, ta rất yên tâm!"

Nói xong câu này, lão từ từ nhắm mắt lại, giống như ngủ quên vì mệt mỏi quá độ.

Triệu Hương phi nắm tay lão, nhìn chằm chằm vào lão một lúc lâu rồi nói: "Bệ hạ yên tâm, thiếp sẽ làm tốt!"

Sau đó, bà ta đứng lên, xoay người bước ra ngoài.

"Bệ hạ băng hà."

Tiếng bà ta vang lên bên trong hành cung se lạnh, sau đó biến thành tiếng sấm sét trong tiết trời cuối xuân.

"Bệ hạ băng hà!"

Từng tiếng truyền lệnh mang theo niềm bi thương nối tiếp nhau vang lên.

Thân hình bà ta đứng chết sững như một pho tượng bên dưới mái hiên của hành cung, gương mặt như ngọc không có bất cứ nét bi thương nào.

Không phải là không bi thương, mà chẳng qua là đối với rất nhiều người, đời người ngắn ngủi không có thời gian dành cho bi thương mà thôi.

. . .

Sở Đế Vương băng hà trên đường về.

Đối với Trường Lăng, mùa xuân năm Nguyên Vũ năm thứ mười hai đang thời kỳ đậm sắc nhất, khi tin tức kia lan tới từng ngõ nhỏ phố lớn, vị nữ chủ nhân tôn quý nhất của Trường Lăng đã trở lại, trở lại nơi hậu cung thuộc về riêng bà ta.

Khi bà ta xuất hiện trên con đường lát đá với hai hàng tượng binh sĩ bằng đất nung ở hai bên, Phù Tô đã đứng đợi sẵn ở đó rồi.

Nhìn Phù Tô phấn khích hành lễ, trong đôi mắt tuyệt đẹp của bà ta hiện lên vẻ yêu chiều, nhưng rồi nhanh chóng biến thành hết sức thản nhiên.

"Con không thể tham gia Mân Sơn Kiếm Hội nữa."

Bà ta nhìn Phù Tô, nói.

Cơ thể Phù Tô khẽ run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, hỏi: "Mẫu Hậu, tại sao?"

"Ta biết tình bằng hữu rất quan trọng đối với con, ta cũng còn nhớ đã từng đồng ý cho con tham gia Mân Sơn Kiếm Hội."

Hoàng Hậu nhìn gã bằng đôi mắt ôn hòa, nói: "Đồng ý cho con tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, cũng có nghĩa là cho phép con có thể tự do rong chơi bên ngoài cung, thế nhưng địa vị của con đã khác mất rồi."

Phù Tô ngẩn người.

"Bởi vì Lộc Sơn Minh Hội không có gì bất ngờ xảy ra."

Hoàng Hậu ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài Trường Lăng, nhẹ nhàng nói: "Cho nên con sẽ nhanh chóng trở thành Thái tử. . . Một Hoàng tử rong chơi bên ngoài không đáng coi là vấn đề, nhưng một Thái tử vừa mới được lập thì lại không thể."

"Nếu Thái tử tham gia một kiếm hội như vậy, đẳng cấp lễ nghĩa không phù hợp. Hơn nữa, ta sẽ không thể cho con quá nhiều thời gian rong chơi. . . Con có rất nhiều thứ phải học, có rất nhiều việc phải làm."

"Ta nghĩ chắc con hiểu."

Nghe xong câu này, Phù Tô rũ đầu xuống.

Gã hiểu những nguyên tắc này, nhưng gã vẫn không nén được khó chịu.

"Ta biết con tương đối khó chịu, nhưng chỉ cần tên thiếu niên quán rượu kia đủ xuất sắc, hai đứa dĩ nhiên còn có cơ hội gặp lại."

Hoàng Hậu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu gã, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Biểu hiện tại Vu sơn của thiếu niên kia không tệ, ta rất hài lòng, dĩ nhiên sẽ có trọng thưởng."

Phù Tô nghe thấy lời cam đoan này của bà ta, ánh mắt chợt sáng bừng lên. Gã chuyển từ khó chịu sang vui mừng, vì hảo hữu được thưởng mà cảm thấy vui mừng.

"Đa tạ Mẫu Hậu!"

Theo cách nghĩ của gã, nếu bà ta đã mở miệng nói "Trọng thưởng", mức độ ban thưởng hiển nhiên sẽ rất hậu hĩnh, hậu hĩnh đến mức có lẽ đủ khả năng bảo đảm Đinh Ninh có thể thuận lợi thông qua Mân Sơn Kiếm Hội, gia nhập Mân Sơn Kiếm Tông để tu hành.

Đáng tiếc là gã không hay biết, mỗi một người có rất nhiều cách đối phó, cũng giống như bà ta, vị nữ chủ nhân cao quý của Trường Lăng vậy. Mỗi khi xử lý một việc, thông thường bao giờ bà ta cũng sẽ chia nhỏ ra để đối phó.

Ban thưởng thực ra chỉ là một trong những cách đối phó của bà ta.

. . .

. . .

"Không ngờ xa xỉ đến quá thể như vậy, ngay cả một cái song cửa sổ cũng điêu khắc nhiều hoa văn đến thế. Nhưng mà chẻ ra làm củi đốt có khi còn thích hợp hơn là làm song cửa, đúng lúc đang cần vận động một chút."

"Đây chính là gỗ Thiết Hoa, muốn chẻ ra không dễ như vậy đâu."

Một tên hán tử mặc áo vải thô cầm đao chẻ củi nghi ngờ nhìn mấy cái song cửa sổ nằm bừa bãi trên mặt đất trống. Gã ngẩng đầu lên, hỏi Đinh Ninh vừa lên tiếng nhắc nhở hắn bằng giọng nói mang đầy nghi ngờ: "Loại gỗ này có cứng rắn đến mức độ đó không?"

"Ném xuống nước còn chìm nữa là, đương nhiên là cứng rắn."

Đinh Ninh mỉm cười, nói: "Nếu muốn chẻ ra làm củi đốt, tốt nhất phải kiếm một cái rìu lớn mới được. Dùng cái dao bổ củi này chỉ sợ có tới sáng mai cũng còn không chẻ xong."

"Phi! Một cái song cửa sổ thôi cần gì phải cầu kỳ đến thế. Điêu khắc hoa văn trên loại gỗ cứng rắn như vậy phải tốn bao nhiêu công sức đây? Kiểu cách cầu kỳ như vậy, lãng phí vô ích bao nhiêu bạc đây?"

Gã hán tử mặc áo vải thô nhổ một bãi nước bọt, cài cây đao bổ củi vào dây lưng quần, rõ ràng là không muốn tốn công vô ích vào cái song cửa này, đồng thời khinh bỉ nói: "Thảo nào dù triều đình cái nước Sở này kiếm được món hời lớn như vậy từ chúng ta, nhưng chín năm sau lại không đánh lại được chúng ta, trái lại còn phải cắt một vùng đất lớn cho chúng ta."

Đinh Ninh cười cười, không nói gì nữa. Hắn nhìn theo hướng nhìn của tên hán tử mặc áo vải thô, một khu đình viện đập vào mắt.

Khu đình viện đó có diện tích rất lớn, mái lầu san sát, trước kia chắc phải vô cùng lộng lẫy, nhưng lúc này đập vào mắt chỉ là những mái lầu bị tàn phá. Chẳng những những lầu các bên trong bị phá hủy đến mức không còn ra hình dáng, ngay cả những bức tường cũng bị phá nham nhở, tạo thành rất nhiều lỗ hổng to đùng.

Thẩm Dịch theo sát Đinh Ninh.

Nhìn qua lỗ hổng to tướng trên tường, thấy cảnh tượng tan hoang bên trong đình viện, đến lúc này Thẩm Dịch cũng không nhịn được phải than thở: "Không ngờ, mới chỉ mới có mấy ngày, phủ Ly Lăng Quân đã biến thành thế này."

Không ai hay biết về cuộc trò chuyện ở nơi sâu nhất trong Đại Phù Thủy Lao kia.

Ai ngờ thực tế hoàn toàn ứng với lời vị quân sư tài giỏi nhất trong lịch sử Đại Tần đó.

Khi bầu không khí sung sướng tột độ mặc sức lan tỏa khắp phố phường Trường Lăng, rất nhiều người đột nhiên nhớ tới thù hận.

Lúc mới ban đầu, rất nhiều dân chúng Trường Lăng mất đi người thân trong cuộc chiến tranh với Đại Sở chỉ vớ bừa lấy thứ gì đó gần trong tầm tay, tức giận ném vào tường viện của phủ Ly Lăng Quân.

Nhưng đến khi càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại, niềm phẫn nộ đã vượt ra khỏi tầm khống chế, hóa thành triều dâng.

Chỉ mới ngày đầu tiên, tường viện và cửa chính đã bị phá, rất nhiều món đồ quý hiếm bị tranh giành lấy hết sạch.

Đến ngày thứ hai, một số vật dụng bày trang trí bị tranh giành lấy hết sạch.

Đến ngày thứ ba, đến ngay cả cây cối có giá trị lẫn một số vật liệu gỗ còn tận dụng được cũng bị lấy sạch.

Đến xẩm tối ngày thứ ba, thậm chí ngay cả một vài vật liệu bằng đá cùng với cột nhà cũng bị cột dây thừng kéo đi.

Đến giờ này, trong rất nhiều phố phường của Trường Lăng, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đồ bị đánh cướp từ phủ Ly Lăng Quân.

Phủ Ly Lăng Quân đã từng được coi như một chốn thần tiên trong Trường Lăng, chỉ trong vòng có vài ngày đã biến thành một đống hoang tàn.

Vào ngày đầu tiên phủ Ly Lăng Quân xảy ra biến cố, Đinh Ninh đã có mặt ở hiện trường xem kịch vui. Đúng như hắn đã dự đoán, nhận thấy tình hình đã vượt quá tầm khống chế, những kẻ có trách nhiệm bảo vệ phủ Ly Lăng Quân lập tức dọn sạch những vật dụng có giá trị đối với Tu Hành Giả hoặc triều đình mang đi, để mặc người ta muốn phá thế nào thì phá.

Việc duy nhất hắn có thể làm, chỉ là tìm kiếm xem có sót lại thứ gì đó có giá trị với mình, để từ đó tìm được một vài manh mối hay không.

Sờ lần từng tí một để tìm đầu mối trong cái phủ Ly Lăng Quân rộng lớn như vậy, có thể nói mấy ngày hiển nhiên còn lâu mới đủ.

Hòa vào dòng người dân Trường Lăng mà mỗi một lần đi vào phủ Ly Lăng Quân bị tàn phá đều vô cùng thỏa mãn quay về, Đinh Ninh lại một lần nữa đi vào cái phủ này.

Tên hán tử giắt cây đao bổ củi trên dây lưng quần vô cùng nhởn nhơ dạo chơi trong phủ Ly Lăng Quân không một ai trông coi. Sau khi theo gã chui qua một lỗ hổng trên tường để vào trong phủ Ly Lăng Quân, Đinh Ninh và Thẩm Dịch đi về phía một tòa nhà đã sụp mất một nửa ở sâu bên trong.

Cùng lúc này, Lý Vân Duệ cũng bắt đầu đi vào phủ Ly Lăng Quân từ một ngả khác.