Kiếm Vương Triều

Chương 263: Thận trọng và dũng cảm



Ở một chỗ cao trên sườn núi, trong đám người đang đứng xem kiếm hội, có một vị quan viên trung niên tuấn mỹ có râu mặc quan phục màu xanh.

Nhìn vào Đinh Ninh đang bước vào trong cung điện màu xanh, một sư gia gầy gò đứng bên cạnh hắn liền có vẻ rất vui mừng, không sao bình tĩnh nổi mà nhẹ giọng nói: "Tư Không Đại nhân, chỉ còn lại một vòng thi cuối cùng."

Bên trong biển gai một màu đỏ thẫm này xem ra không có thương tích nặng, kẻ đứng đầu trên Tài Tuấn Sách là Liệt Huỳnh Hoằng cũng đã rút khỏi trận kiếm hội này, lại thêm Đinh Ninh vận dụng năng lực lộ ra Kiếm kỹ tuyệt đỉnh, mặc dù Sư gia này là kẻ đa mưu túc trí cũng cho rằng trong trận tý thí cuối cùng này Đinh Ninh có khả năng thắng cực lớn.

Theo ý của vị Sư gia này xem ra Đinh Ninh muốn tranh giành vị trí đầu bảng chiến là vì thể diện, thiên phú của hắn sợ rằng từ lâu đã được nhiều người trong Mân Sơn Kiếm Tông ưu ái, chỉ cần đứng ở một trong mười vị trí đầu, hắn nhất định có cơ hội vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập, thậm chí có khả năng được vài nhân vật truyền kỳ tự mình chỉ bảo. Đến lúc đó, tên thiếu niên vận khí tốt này có thể dùng lâu hơn một chút, bọn họ chú ý tới gã thiếu niên này, thậm chí có thể nói là bỏ tiền vốn còn có thể thu được chút ít lời lãi.

Nhưng mà khi hắn mừng rỡ thì vị quan viên trung niên tuấn mỹ có râu mặc quan phục bên cạnh hắn - Lễ ty Phó Ty Thủ Tư Không Liên lại có vẻ u buồn.

Tư Không Liên hơi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ bà ta."

Sư gia ngẩn ra, chợt suy nghĩ cẩn thận lời Tư Không Liên nói xem “bà ta” là người nào, thân thể liền trở nên lạnh cóng.

"Bà ta chưa bao giờ đặt toàn bộ trứng gà vào trong cùng một cái rổ. Ngày trước khi chinh chiến cùng Tam Triều Hàn, Triệu, Ngụy, bà ta luôn làm chủ cuộc chiến, mặc dù đã tính toán hàng trăm lần, tựa như rắn đã chắc chắn nuốt được ếch rồi thì chúng ta vẫn cứ cẩn thận sắp đặt một sự chuẩn bị ở phía sau. Chẳng qua bây giờ thân phận của bà ta đã không còn giốngtrước, nếu như kiểm tra tỉ mỉ, là một tướng lĩnh thì bà ta sẽ thực sự bách chiến bách thắng, là một bách thắng tướng quân chưa bao giờ bại trận."

Tư Không Liên hít sâu một hơi, nặng nề nói chậm: "Chính vì ai cũng có thể đoán ra được Liệt Huỳnh Hoằng là người của bà ta, cho nên hắn lại không phải là quân cờ mà bà ta dựa vào, ngoài ra việc này rất quen thuộc… Mấu chốt nhất chính là cả thiên hạ người nào không biết bà ta lạnh lùng hà khắc?".

"Cung nữ họ Dung là người thay mặt bà ta làm việc, nếu cung nữ đó thể hiện rằng mình không muốn cho Đinh Ninh qua được kiếm hội lần này thì những kẻ ngăn cản Đinh Ninh chiến thắng sẽ không chỉ có nhân thủ của thị đâu, đó không phải là hậu thủ của bà ta."

Dừng một chút, tiếng của Tư Không Liên lạnh lẽo vang lên: "Tự nhiên sẽ có rất nhiều người tôn trọng ý kiến của bà ta, giúp bà ta hoàn thành chuyện như vậy, bà ta lạnh lùng hà khắc không chỉ để cho người khác nhận thấy không phản đối bà ta sẽ không có vấn đề gì mà là cho rất nhiều người thấy rằng không chịu giúp bà ta sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc."

Trong lòng Sư gia ngày càng lạnh lẽo, việc này rất đơn giản lại có vô số vấn đề.

Những người đứng về phía mình càng ít thì trong phần thi một chọi một tiếp theo lại càng phải chiến đấu dữ dội nhiều lần hơn.

Thậm chí có vài thí sinh vốn không hề có hy vọng thăng cấp cũng sẽ liều mạng chiến đấu với Đinh Ninh chỉ vì ý tứ của cung nữ họ Dung.

Bằng hữu bên cạnh Đinh Ninh vốn không nhiều lắm.

Đặc biệt là trong mắt đại đa số mọi người, rất nhiều bằng hữu đứng bên cạnh hắn đều rất khó qua cửa ải này.

. . .

Đinh Ninh đi vào cung điện màu xanh, trong điện chỉ có một con đường lát đá trải dài phủ đầy rêu xanh, uốn lượn quanh co, cơn gió hơi lạnh xuôi theo hướng con đường đá.

Đinh Ninh đi theo con đường đá về phía trước, một lúc khá lâu, cuối cùng đã đến cửa ra.

Bóng đêm thật dày.

Bên ngoài cửa ra chính là thung lũng bọn họ ăn đồ ăn lúc trước.

Bên trong cái lều đơn sơ đốt vài ngọn đèn.

Ngọn đèn chiếu ánh sáng lên thân ảnh, lộ ra bóng dáng lẻ loi của hắn.

Đinh Ninh mang theo cái bóng lẻ loi đi vào trong lều, bên trong lều thức ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này trên bàn ngoài tấm khăn trải trắng bình thường thì chỉ còn có một cây kim nhỏ nhưng sắc. (*cương châm: kim)

Đinh Ninh lấy cây kim hơ trên ánh lửa của ngọn đèn, sau đó lau đi vệt khói trên cây kim, bắt đầu kiên trì và cẩn thận khều hết những cái gai đầy khắp người.

Bóng dáng Tịch Lưu Ly xuất hiện tại một nơi hắn không thể nhìn thấy trên sườn núi.

Nàng nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh rất lâu, vẻ thưởng thức trong mắt ngày càng nồng đậm.

Những cái gai ngày càng được nhổ sạch, thân thể trong trận chiến tiếp theo sẽ càng nhẹ gánh, hoạt động sẽ càng thoải mái, hơn nữa những cái gai này để trong người thời gian dài nhất định sẽ dẫn tới mưng mủ hoặc sinh ra các loại bệnh khác.

Chẳng qua việc khều sạch những cái gai này cũng không dễ chịu cho lắm.

Lấy ra từng cái gai nhọn dưới ánh đèn thế này sẽ rất hao tâm tổn sức, đặc biệt là thân thể đã vô cùng mệt mỏi, như vậy khều bỏ cái gai sẽ càng thêm mệt, đồng thời mỗi một lần kim rơi ra đều nhắc nhở chỗ kia của mình đang rất đau, đau đớn liên tiếp cũng khiến cho thể lực tiêu hao rất nhiều.

Vậy mà lúc này lại không nhìn thấy bất kì cảm giác nôn nóng nào của Đinh Ninh.

Hắn kiên trì khều đến cực kì cẩn thận, mặc dù Tịnh Lưu Ly nhìn không rõ lắm nhưng lại có thể tưởng tượng trên mặt bàn trước người hắn, những cái gai rơi xuống đã chất thành đống.

Trong bóng đêm, Cảnh Nhẫn cũng lẳng lặng nhìn Đinh Ninh.

Hắn cũng không che giấu vẻ tán thưởng của mình đối với Đinh Ninh chút nào.

Có thể lọt vào mắt của những người có đẳng cấp bậc này trong Mân Sơn Kiếm Tông, thậm chí được họ chú ý và tán thưởng, sau bao năm tuyển sinh cũng chưa chắc đã có nổi một, hai người.

Nhưng chẳng qua là lúc này Cảnh Nhẫn cũng không che giấu vẻ lo lắng của mình chút nào.

Vấn đề hắn lo lắng cũng là vấn đề cơ bản cuối cùng.

Người ở bên Đinh Ninh thực sự quá ít, hơn nữa quy củ chính là quy củ, quy tắc của hội kiếm đã quy định, dù là Tịnh Lưu Ly, người đặt ra quy tắc cho kiếm hội này thì cũng không có khả năng thay đổi nó.

Đêm đã khuya.

Phần lớn những sư trưởng của các chốn tu hành đang đứng trên sườn núi quan sát kiếm hội đều chưa đi nghỉ, kể cả những sư trưởng mà các thí sinh của mình đều đã bị loại cũng vẫn tập trung chú ý vào trong biển bụi gai màu đỏ thẫm.

Trong ba gã đệ tử chân truyền thực sự của Bạch Dương Động, ngoại trừ Thẩm Dịch đã rời khỏi, Đinh Ninh đã vượt qua thì giờ chỉ còn lại có Trương Nghi.

Mà trong mắt các vị Sư trưởng ở nơi tu hành, tình trạng Trương Nghi lúc này cũng cực kỳ không ổn.

Không giống với một số thí sinh khác, Trương Nghi cũng không có lựa chọn đi trong khe suối hay đi dọc hai bên bờ mà là chọn đi ngang qua bụi gai.

Hắn không có tay nghề đan áo giáp mềm nhanh và tốt như Liệt Huỳnh Hoằng nhưng cũng không muốn gai đâm vào mình càng ngày càng nhiều để thương thế của mình trở nên ngày càng nặng nề khiến thân thể ngày một yếu ớt.

Cho nên hắn lựa chọn rút kiếm tiến lên chém bụi gai.

Lúc này trong tay hắn cầm một thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô rất nóng, tự nhiên tản ra lực nóng mạnh khiến cho bụi gai trước mặt khô giòn, có thể nói ở chỗ này rất thích hợp cho một thanh kiếm phát huy tác dụng.

Nhưng mà động tác của hắn từ đầu đến cuối rất nhanh.

Từ đầu đến cuối hắn đều dùng tốc độ cực nhanh đi xuyên qua biển gai này.

Cứ duy trì tốc độ xuất kiếm liên tiếp rất nhanh cho dù đối thủ chỉ là cây cỏ, căn bản không cần vận dụng Chân nguyên, bất kỳ một tên Kiếm Sư nào cũng sẽ mệt chết đi.

Lúc này Trương Nghi đau nhức toàn thân không chịu nổi, từng đợt ủ rũ như thủy triều cuồn cuộn kéo tới khiến hắn thực sự có chút khó có thể chịu đựng, kiếm trong tay vốn đã nặng như núi nay lại càng trở nên nặng nề.

Mấu chốt nhất chính là Trương Nghi cảm thấy bốn phía hoang dã truyền tới một vài tiếng động kì lạ.

Bất kể là mặt đất rung động một chút, một luồng gió từ đằng xa thổi tới mang theo ý lạnh và chút biến động lất phất trên người, tất cả đều nhắc nhở hắn rằng trong biển bụi gai đỏ thẫm nhìn rất bình yên này đang có rất nhiều biến động mà hắn vốn không muốn gặp nhưng rồi vẫn sẽ nhanh chóng phải đối diện.

Bình thường hắn rất giữ lễ, trong mắt rất nhiều người là một kẻ lề mề lạ thường, làm việc luôn do dự nhưng bất kỳ sư trưởng nào trong Bạch Dương động đều biết hắn và Đinh Ninh đều là hai đồ đệ cực kỳ thông minh.

Từ lúc mới bắt đầu hắn đã phát hiện suối nước tịch mịch quá mức nên mới lựa chọn từ bên trong bụi gai trực tiếp tiến lên, đồng thời từ nơi này hắn cũng không có làm chậm trễ thời gian, hắn đoán rằng mặc dù cẩn thận đi qua, ẩn nấp tung tích thì tuyệt đối vẫn sẽ có khả năng có thứ tìm tới nơi cho nên hắn một mực duy trì tốc độ cực nhanh đi xuyên qua biển gai này.

Chẳng qua là biển gai này thực sự quá lớn, lại có Pháp trận bao phủ, khiến hắn rất khó biết chắc chắn con đường thẳng ở phía trước, tới lúc này mặc dù hắn đã không còn gặp nguy hiểm trực tiếp thế nhưng trong mắt hắn cung điện màu xanh kia còn rất xa mà xung quanh bốn phía bát ngát đều có những biến dị đáng sợ được tạo ra.

Trực giác cho hắn biết rằng đã có thí sinh bị loại.

Đồng thời trực giác cũng cho hắn biết những thứ đáng sợ kia đang săn tìm những thí sinh khác giống như hắn.

Cảm giác bốn phía truyền tới động tĩnh đáng sợ của những thứ kia, Trương Nghi nhìn mình, mặc dù không dùng sức nhưng so với các bậc lão nhân tuổi cao cũng không khác mấy, hai tay cũng phát run, hắn hít sâu một hơi, trầm mặc chỉ chốc lát, tiếp đó làm ra hành động mà các Sư trưởng tu hành ở trên sườn núi căn bản không nghĩ tới đầu tiên.

Hắn dùng trường kiếm trong tay dọn một khoảng vừa đủ rồi nằm vật xuống, dùng trường kiếm trong tay san phẳng nơi đó, làm khô hơi nước, biến nơi đó thành vùng đất khô cằn cứng rắn, tiếp đó nằm xuống, bóp nhẹ chính cánh tay phải đau nhức của mình rồi chỉ chốc lát sau nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

"Hắn có ý gì đây?".

"Cho dù là mệt mỏi thật nhưng đã đến nước này sao còn có thể ngủ tiếp được?".

"Lẽ nào hắn không phát hiện ra những động tĩnh bất thường này?".

Ban đầu các Sư trưởng ở nơi tu hành cũng không biết hắn đang làm cái gì, sau đó thấy hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ say, cuối cùng có mấy người không nhịn được phát ra tiếng kinh hô khó lý giải.

"Rất dũng cảm."

Ở một phía trên đỉnh núi có một giọng nói vô cùng ôn hòa vang lên, vừa nghe đã khiến người ra cảm thấy thoải mái giống như có một làn gió mùa xuân hiu hiu thoảng qua.

Người nói ra mặc trên người triều phục màu vàng nhạt, Hoàng Chân Vệ hơi xúc động khe khẽ lắc đầu: "Thật sự rất dũng cảm."

Ở Trường Lăng thân phận của hắn cực kỳ cao quý, đương nhiên những người có thể đứng gần lão cực kỳ ít.

Chẳng qua tất cả mọi người khi nghe giọng nói của lão đều thấy những lời này là khen chứ không phải là quở trách.

Lúc này Đàm Thai Quan Kiếm đứng trong toà cung điện màu xanh, hắn thấy Trương Nghi hành động như vậy trong biển gai cũng không khỏi hơi xúc động.

Mấy đệ tử trong Bạch Dương động này rất có ý tứ.

Mặc dù theo như lời đồn, Trườn Nghi là thận trọng, do dự nhất nhưng cũng không tầm thường.

Trương Nghi ngủ cực kỳ ngon bởi vì đã mệt mỏi quá mức, thậm chí hắn còn phát ra vài tiếng ngáy... Hắn chẳng làm gì mà chỉ ngủ say, vậy mà vẫn khiến cho rất nhiều ánh mắt trên sườn núi phải chú ý tới mình.

Có một đám Hoàng Trùng đã ăn Huyền Sương Trùng, trông giống như du kỵ quân (*đảm nhiệm tuần tra đột kích kỵ binh hoặc tập kích bất ngờ kỵ binh) đang ở trong bụi rậm cách hắn một khoảng không xa.

Thậm chí khoảng cách tới hắn cũng rất gần, chưa tới nửa dặm.

Chỉ cần bị chúng phát hiện thì Trương Nghi sẽ lập tức bị trọng thương trong khi đang ngủ và phải rút khỏi kiếm hội lần này.

Nhưng mà Trương Nghi đánh cược thắng.

Đàn Hoàng Trùng này chỉ lướt qua hắn.

Ước chừng sau hai canh giờ ngủ say, Trương Nghi mở mắt tỉnh lại.