Kiếm Vương Triều

Chương 264: Quân tử



Rất may mắn, nhưng đó đồng thời cũng là thắng lợi của một lần đánh cuộc.

Trương Nghi ra sức xoa bóp khuôn mặt của mình để có thể tỉnh táo lại nhanh chóng.

Nghĩ đến Tiết Vong Hư đã mất, lại nghĩ đến việc Đinh Ninh không biết đã thông qua cửa này hay chưa, vì tình cảnh của Đinh Ninh hắn lại đau buồn đứng lên một lần nữa.

Nhưng hắn lại hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng bản thân mình càng phải kiên cường.

Bởi vì hắn hiểu rõ những người đứng về phía Đinh Ninh rất ít.

Mà hắn lại chính là đại sư huynh thực sự của Bạch Dương Động, bất cứ lúc nào hắn cũng phải là trụ cột để Đinh Ninh có thể dựa vào.

Trương Nghi nhìn thoáng qua tòa cung điện màu xanh đã ở gần đó rồi bắt đầu tiến về phía trước.

Tốc độ xuất kiếm và bước đi của hắn vẫn rất nhanh như trước, những bụi gai đã mọc thành hàng ở trước người hắn liền đổ rạp. Hắn cảm thấy ở bốn phía xung quanh cánh đồng bát ngát này có vài động tĩnh bất thường khiến cho nội tâm hắn thầm kinh hãi, nhưng đã là kẻ to gan có thể dám ngủ say ở ngay tại nơi này, hắn tất nhiên sẽ không tốn sức ngồi tưởng tượng đến những tình huống đáng sợ.

Nhìn Trương Nghi đã tỉnh dậy và tiếp tục đi về phía trước, Đạm Thai Quan Kiếm lúc này đã trở lại bên cạnh Tịnh Lưu Ly liền không nhịn được mà khẽ nói:

“Chỉ ngủ có hai canh giờ mà khiến cho đánh giá của rất nhiều người về hắn đã thay đổi triệt để.” Tịnh Lưu Ly lãnh đạm quay đầu lại nhìn Đạm Thai Quan Kiếm, nàng hiểu rõ Đạm Thai Quan Kiếm cũng bắt đầu tán thưởng Trương Nghi, nếu không thì hiện tại hắn đã không nhiều lời như vậy.

Đạm Thai Quan Kiếm lại không nói gì nữa.

Lông mày hắn khẽ nhăn lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Trương Nghi ở phía trước.

***
Trương Nghi đang vung kiếm không ngơi tay thì bỗng nhiên dừng lại.

Tay của hắn ngừng lại trước người nhưng nhiệt khí phát ra từ thanh trường kiếm của Kiếm Lô lại rung động ù ù, không ngừng thổi những sợi tóc của hắn bay phất phơ ra phía sau.

Đồng tử của hắn hơi co lại.

Khóm gai ở trước mặt hắn có màu đỏ tươi khác thường, hắn ngửi được mùi máu tanh mờ nhạt.

Hắn có thể khẳng định đây là máu tươi của tu hành giả, hơn nữa số máu này chỉ mới nhuộm đỏ những cành gai này cách đây không lâu, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn đông lại.

Hắn đang hơi do dự một chút thì đúng lúc đó, mi tâm của hắn hơi nhói lên như bị kim châm.

Đó là một đạo Kiếm ý nguy hiểm.

Tuy đó không phải là cảm giác đau đớn thật sự mà chỉ là phản ứng trong nhận thức theo bản năng của hắn, nhưng hắn có thể chắc chắn đây là Kiếm ý xuất ra khi tâm niệm của tu hành giả vừa động.

Hơn nữa nó có thể mang đến cho hắn cảm giác như vậy thì gã tu hành giả này nhất định phải rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn.

Và điều quan trọng nhất là khoảng cách của gã tu hành giả này ở rất gần với hắn.

Hắn hít một hơi, thu lại thanh trường kiếm đang phát ra nhiệt khí rồi hoành kiếm ngang ngực, sau đó lại bắt đầu cẩn thận tìm kiếm gã tu hành giả kia.

Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng mình có thể dễ dàng tìm ra vị trí của gã tu hành giả đó.

Lần theo những vết máu lốm đốm còn chưa đông lại và vài vết giẫm đạp, hắn tìm đến một bụi gai cách đó mấy trượng. Trong đó có một tên thiếu niên suy yếu đang ngồi.

Tên thiếu niên này đã yếu ớt tới cực điểm, thậm chí còn phải dựa vào thanh kiếm được cắm xuống đất ở sau lưng mới có thể miễn cưỡng ngồi vững.

Khi ánh mắt của Trương Nghi nhìn vào hắn, hắn liền miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Trương Nghi nhìn rõ khuôn mặt của hắn liền lập tức ngạc nhiên hỏi: “Từ Liên Hoa?”

Từ Liên Hoa chán nản nhìn hắn, thân thể gã khẽ chấn động, trong ánh mắt hiện lên chút cảm giác khó tả, tựa như hắn không thể nào hiểu được tại sao đến lúc này mà bộ dạng của Trương Nghi vẫn đang dồi dào tinh lực như vậy, thậm chí trên người hắn còn chẳng có bao nhiêu thương thế.

“Làm sao vậy?”

Trương Nghi khiếp sợ dùng kiếm mở ra một con đường rồi đi về phía trước, lại không nhịn được mà hỏi tiếp một câu: “Đã xảy ra chuyện gì.”

Nhưng vừa mới nhích lại gần hơn một chút, hắn đã ngửi thấy một thứ mùi hôi tanh.

Hắn không tự chủ được mà mở to hai mắt ra nhìn, lúc này mới bắt đầu nhận ra những vết bẩn màu vàng đen đang phủ khắp người Từ Liên Hoa thực ra không phải là nước bùn mà hẳn phải là phân và nước tiểu của động vật.

Sở dĩ hắn có thể nhận ra Từ Liên Hoa nhanh chóng là vì tên này xuất thân từ Từ Hầu Phủ, lại bài danh thứ sáu trên Tài Tuấn sách, vả lại nếu như lần này Tài Tuấn sách không xuất hiện thì trong suy nghĩ của phần lớn lớp trẻ ở Trường Lăng, Từ Liên Hoa nhất định sẽ cùng Liệt Huỳnh Hoằng và Cố Tích Xuân giành vị trí dẫn đầu.

Không chỉ có tu vi đã bước chân vào Tứ cảnh mà Từ Liên Hoa còn có những lý giải rất độc đáo đối với nhiều Kiếm Kinh, Trương Nghi thật sự khó có thể tưởng tượng được điều gì đã xảy ra lại có thể biến gã thiếu niên trước khi tham gia Kiếm Hội còn như hạc giữa bầy gà này trở thành bộ dạng như thế.

Nhìn Trương Nghi kinh hãi mà trợn to đoi mắt, nội tâm của Từ Liên Hoa lại càng thêm phức tạp. Hắn hơi cắn răng, mặc cho đầu mình đổ gục xuống vô lực, sau đó khó khăn nói: “Nếu như không định ra tay đối phó với ta thì ngươi đi đi.”

Trương Nghi lại càng thêm kinh ngạc: “ Tại sao ta phải đối phó với ngươi?”

“ Bởi vì thứ hạng bài danh của ta ở trước ngươi xa…” Thanh âm của Từ Liên Hoa lúc này có đôi chút do dự, nhưng nghĩ đến việc mình đã ở vào bước đường cùng thế này, lòng hắn lại trở nên nguội lạnh, liền cắn răng nói lạnh lùng: “ Không chỉ là thứ hạng bài danh mà tu vi của ta cũng hơn xa ngươi, nếu bây giờ ngươi đối phó ta thì ít nhất cũng có thể hủy bỏ khả năng thông qua cửa này của ta, ít nhất cũng có thể loại đi một gã đối thủ mạnh mẽ.”

Trương Nghi giật mình, hơi giận nói: “ Bỏ đá xuống giếng há lại là hành động của quân tử?”

Từ Liên Hoa khó khăn ngẩng đầu nhìn Trương Nghi, không hề đáp lại.

Trương Nghi lại khẽ giật mình.

Hắn nhìn ra được trong đôi mắt của Từ Liên Hoa ngoại trừ sự phiền muộn ra thì còn có vô số tia nhìn không tin tưởng.

Khuôn mặt của Trương Nghi hơi cứng lại, hắn gật đầu thi lễ rồi sau đó lại tiếp tục đi về phía cung điện màu xanh, tiếp tục vừa vung kiếm chém bụi gai vừa rời đi.

Nhưng hắn lại lập tức nghe được đằng sau lưng có một động tĩnh khác thường.

Hắn quay đầu nhìn lại thì đã thấy thanh kiếm đang cắm ở dưới đất đã không còn đỡ được thân thể của Từ Liên Hoa nữa, Từ Liên Hoa liền ngã ngửa ra phía sau.

Tuy rằng Từ Liên Hoa cũng không phải quá mức suy yếu đến gục hẳn như hắn lo lắng, vẫn đang cố gắng để ngồi dậy nhưng hắn liền nhanh chóng nhìn thấy ở giữa cái áo bào rách nát của Từ Liên Hoa có một thứ đang chảy ra.

Sắc mặt của Từ Liên Hoa đại biến, gã liền dùng cả hai tay để bịt lại.

Trương Nghi cũng biến sắc mặt.

Hắn nhìn ra được thứ chảy đó chính là hỗn hợp của máu cùng phân và nước tiểu của động vật.

“Ngươi bị thương rất nặng?”

Hắn kêu lên kinh ngạc, trong nháy mắt tiếp theo, dựa vào động tác của Từ Liên Hoa hắn liền phán đoán ra một khả năng, hô hấp liền lập tức dừng lại: “ Động tĩnh ở khắp nơi quanh cánh đồng bát ngát này chính là một loại dị thú? Mùi máu tươi có thể hấp dẫn chúng đến?”

“Trương Nghi, ngươi muốn làm gì?” Từ Liên Hoa không trả lời vấn đề của hắn mà chỉ phát ra một tiếng gầm nhẹ yếu ớt.

Một cơn gió thổi vào mặt, Trương Nghi đã đến trước người gã.

Một chút Chân nguyên còn sót lại trong cơ thể gã đều hội tụ vào tay phải để chuẩn bị phóng ra.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng ‘Xoẹt’ bỗng vang lên khiến cho thân thể của Từ Liên Hoa cứng đờ.

Trương Nghi xé đứt hơn nửa ống tay áo của mình rồi ngồi xuống, băng bó miệng vết thương rất sâu kia bằng một động tác nhanh chóng dù có hơi luống cuống.

“Những kiếm hội trước đây đều không có cửa ải như thế này cho nên chúng ta chẳng ai mang theo thuốc cầm máu hay trị thương cả. Ta sẽ cố buộc chặt một chút, nhưng khi ngươi ra đến bên ngoài phải nhanh chóng bôi thuốc nếu không vết thương này sẽ càng thêm phiền phức.

Vừa vội vàng băng bó vết thương, Trương Nghi vừa nhẹ giọng nói, có chút áy náy pha lẫn khẩn trương.

“Ngươi muốn giúp ta?”

Từ lIên Hoa cứng người lại một hồi, trong ánh mắt có một tia khác thường. Gã khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Trương Nghi rồi hỏi.

Trương Nghi lúc này đang vội vàng quan sát xem trên người gã có còn vết thương nào hay không, theo như hắn thấy thì chỉ có một vết trên ngực sâu đến tận phổi, có vẻ đã cực kỳ không xong. Hắn vô thức đáp: “ Thấy chết mà không cứu không phải là hành vi mà quân tử nên làm.”

Quân tử…

Hai từ này nếu là từ miệng kẻ khác nói ra thì Từ Liên Hoa sẽ cảm thấy cực kỳ giả dối, thậm chí còn bởi vì gã có xuất thân khác với những tu hành giả bình thường mà cảm thấy đối phương có mưu đồ, do đó lại càng có suy nghĩ không tốt.

Nhưng lúc này, nghĩ đến những sự việc mà tên thiếu niên quán rượu và người sư huynh Bạch Dương Động này của hắn gây nên, nghĩ đến đối tượng mà bọn họ tranh đấu cùng, nghĩ đến những bóng dáng bị cô lập đến trơ trọi của những người này, gã bỗng nhiên trầm mặc lại.

Thực sự khi thấy Trương Nghi rõ ràng vì mùi hôi tanh mà không tự chủ được phải nhăn mũi lại, nhưng trong trong quá trình băng bó và kiểm tra thương thế trên mặt và trong mắt của Trương nghi không hề có chút chán ghét nào, gã đột nhiên thấy cảm động trong lòng.

Quân tử ôn hòa như ngọc, lần đầu tiên hắn hiểu rõ được ý tứ của những lời này.

“Ngươi đi mau!”

Hắn hít sâu một hơi, không để ý đến việc có thể một lần nữa động vào những vết thương của mình, hai tay liền đẩy ra quyết liệt, có chút thô bạo mà hất tay của Trương Nghi ra.

Trương Nghi ngẩn người nhìn hắn, có chút không hiểu hỏi: “Vì sao?”

“Nơi đây có một đàn dị trùng đông đúc, mỗi một nhánh của chúng số lượng ít nhất cũng phải mấy trăm, hơn nữa mỗi con dị trùng đều có thực lực như một Tam Cảnh tu hành giả.”

Từ Liên Hoa hít sâu một hơi, cố nén cơn ho khan lại, dùng tốc độ nhanh nhất để nói với Trương Nghi: “ Ta lưu lại nơi này chẳng qua là vì không muốn từ bỏ, ôm hy vọng cuối cùng xem có thể cầm máu, có thể khôi phục lại được một chút thể lực hay không, vốn cũng không có nhiều hy vọng lắm. Nếu một lần nữa hấp dẫn đàn dị trùng tới đây thì ngươi không thể nào đối phó nổi đâu.”

“Đàn dị trùng?” Trương Nghi lắp bắp kinh hãi.

Hắn còn muốn mở miệng nói gì đó thì Từ Liên Hoa đã thô bạo cắt ngang: “ Đừng lề mề nữa, đi mau nếu không sẽ không kịp nữa đâu! Mân Sơn Kiếm Tông đã có bố trí thế này thì chỉ cần ta nhận thua rời khỏi đây, tính mạng tất nhiên không còn vấn đề gì nữa, ta cũng chỉ ỷ vào điểm ấy mà muốn gắng gượng chống đỡ một lúc mà thôi. Nếu ngươi còn không đi, không lẽ muốn bồi tiếp ta cùng rời khỏi nơi này?”

Trương Nghi do dự trong thời gian mấy hơi thở.

Sau đó hắn khom người xuống cõng Từ Liên Hoa lên lưng.

Từ Liên Hoa không thể hiểu được, liền hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Khổ tu nhiều năm không dễ, ngươi bị thương đến như vậy cũng không chịu từ bỏ… Tâm trạng đó ta tất nhiên hiểu rõ.” Một tay Trương Nghi nâng hắn lên, tay kia cầm kiếm, hơi nghiêng đầu khẽ nói: “ Ai cũng không muốn từ bỏ cơ hội tiến vào trong Mân Sơn Kiếm Tông học tập, nếu có thể ta tất nhiên là muốn giúp ngươi một tay.”

Từ Liên Hoa không ngờ được những lời nói của mình lại dẫn đến hậu quả đáng sợ như vậy, Trương Nghi lại có thể ra quyết định như thế. Hắn ngây ngốc trong chốc lát, nhịn không được mà kêu lên: “ Trương Nghi, lòng dạ của ngươi quá đàn bà!”

“Đầu óc của Trương Nghi làm sao vậy?”

Nhìn Trương Nghi đang cõng Từ Liên Hoa về phía trước, rất nhiều sư trưởng đang xem cuộc chiến trên sườn núi đều không sao hiểu nổi. Lục Thanh Cách, tu hành giả xuất thân từ Quan Trung lúc trước đã lên tiếng ủng hộ Tạ Trường Thắng liền thay đổi sắc mặt, phẫn nộ quát thành tiếng.

Cho dù là với hắn thì lòng dạ của Trương Nghi cũng quá mức đàn bà.

Biểu hiện này thậm chí đã thay đổi cách nhìn của hắn và rất nhiều người khác về Trương Nghi.

Thể lực của chính mình đã có vấn đề mà lại cõng thêm một người, khiến cho thể lực lại càng tiêu hao nhanh chóng.

Mà quan trọng nhất là Lục Thanh Cách và rất nhiều người trên sườn núi đều nhìn thấy rõ ràng, có một đám Hoàng Trùng đang chạy tới vùng này bởi chúng ngửi được mùi máu trên người Từ Liên Hoa lúc trước.

Thời điểm này, lựa chọn tốt nhất hiển nhiên là lợi dụng Từ Liên Hoa hấp dẫn đàn Hoàng Trùng kia, sau đó rời khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.