Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ

Chương 76: King"s Head



Chết tiệt, nửa tháng.

_Vào giữa tuần, các chuyên gia của Cục Bảo vệ đã có buổi trao đổi với văn phòng Endo và đội ngũ phụ trách việc cải tạo khách sạn New White Horse từ Tập đoàn Khách sạn White Horse về việc "phá tường". Kết quả trao đổi diễn ra suôn sẻ như mong đợi.

Một tuần sau, Cục Bảo vệ đã thông qua đơn xin cải tạo khách sạn New White Horse. Tốc độ này khiến không chỉ Tiền Ninh ngạc nhiên, mà ngay cả Duncan, một người Anh, cũng chế giễu rằng ông ta chưa bao giờ thấy người Anh nào làm việc nhanh như vậy.

Theo kế hoạch đã được Tập đoàn và Endo thống nhất, muộn nhất là vào tháng Hai năm sau, việc cải tạo khách sạn New White Horse sẽ bắt đầu. Trong suốt quá trình cải tạo, khách sạn White Horse mới sẽ không đóng cửa hoàn toàn, mà sẽ tiến hành theo phương thức đóng cửa từng phần và mở lại dần dần. Đây cũng là yêu cầu mà Tiền Ninh đã đề xuất khi cô thảo luận với Endo từ trước, hy vọng Endo sẽ cân nhắc điều này khi thiết kế phương án. Cũng vì lý do này, quá trình cải tạo sẽ kéo dài, dự kiến sẽ hoàn thành vào năm 1998.

Trong cuộc điện thoại của Tiền Trác Minh với Tiền Ninh, ông không ngớt lời khen ngợi những gì con gái ông đã làm trong ba tháng đầu tiên kể từ khi nhậm chức Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn. Tiền Ninh đã biết điều này qua cuộc điện thoại trước đó với mẹ và Thư Nghi, bởi vì gần đây cô đã "rất nổi tiếng" trên các phương tiện truyền thông ở thành phố G.

Trong tuần này, Tiền Ninh nhận được nhiều lời mời phỏng vấn từ giới truyền thông hơn bao giờ hết kể từ khi cô bắt đầu làm việc, mặc dù cô luôn nhận được không ít lời mời mỗi tuần. Trong tuần mà trang web chính thức của Tập đoàn ra mắt, Tiền Ninh đã đồng ý phỏng vấn với tạp chí kinh doanh nổi tiếng nhất thành phố G. Cô cho rằng không cần thiết phải tham gia thêm một lần nữa gần như ngay sau đó. Hơn nữa, cô chưa thực sự đạt được thành tựu đáng kể nào. Điều này không thể xảy ra trong những tháng đầu tiên.

Cambridge vào tháng Mười Hai yên tĩnh hơn nhiều so với mùa hè vì ít khách du lịch hơn. Tuy nhiên, Giáng sinh đang đến gần, trong thị trấn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những cây thông Noel lớn nhỏ, đèn trang trí Giáng sinh đủ màu sắc.

Trong những tòa nhà cổ kính bằng gạch đá nâu, thỉnh thoảng có vài ba sinh viên bước ra, một số mặc áo choàng đen và giày da đen, một số khác chỉ mặc trang phục bình thường.

Khi Dylan và Henry bước ra khỏi tòa nhà trong bộ áo khoác dài, cả hai đều xách theo một chiếc túi nylon đen lớn hình chữ nhật. Họ đã hoàn thành phương án cải tạo viện dưỡng lão địa phương, hiện tại dự án thực hành chính của họ là về xây dựng mái nhà thành phố và các vấn đề liên quan đến môi trường.

Các khóa học năm hai cũng liên quan nhiều đến vẽ máy tính hơn. Nhưng phần này lại là phần dễ nhất đối với cả hai, cả Dylan lẫn Henry đều giỏi vẽ máy tính từ khi còn học trung học. Khi đó, họ và Jerry đã từng hợp tác thực hiện một số đồ chơi thú vị.

Trong thời tiết thường xuyên có gió mạnh và mây đen, hai chàng trai cao lớn vừa trò chuyện vừa đi qua những con hẻm đậm chất lịch sử. Trên hàng rào sắt đen bên cạnh bãi cỏ đầy ắp những tờ rơi quảng cáo các hoạt động.

Henry liếc nhìn Dylan đang xem đồng hồ. "Hôm nay cậu về London à?" Cậu hỏi bâng quơ.

Trời sắp tối nhưng mới chỉ bốn giờ chiều.

Gió rít qua làm cho những vòm nhọn theo phong cách Tudor trông càng thêm dốc dưới bầu trời u ám.

"Không về." Dylan nói. Anh đã nghĩ đến việc này, nhưng vì ngày mai là thứ Sáu, và Tiền Ninh đã nói qua điện thoại rằng cô hơi bận trong hai ngày này, vậy nên anh quyết định không về.

Trong tháng này, Dylan ít nhất hai lần một tuần về London. Đôi khi anh không ở lại qua đêm mà chỉ đến vào buổi tối rồi quay lại Cambridge vào đêm khuya. Thực ra, anh đã muốn làm như vậy từ tháng Chín, nhưng phải đến sau sinh nhật của anh mới bắt đầu thực hiện.

Henry gật đầu. "Không biết hôm nay món bánh đặc biệt của quán "King"s Head" là gì?" Khi nói ra câu đó, cậu càng cảm thấy đói và bước chân cũng nhanh hơn.

"King"s Head" là quán rượu kiêm nhà hàng mà họ thường lui tới, với món chủ đạo là bánh kiểu Anh, cũng có món cá và khoai tây chiên và burger phô mai phổ biến.

Dylan không trả lời, anh đang nghĩ về cuộc gọi của thanh tra Young cách đây vài ngày. Anh chưa kể cho Tiền Ninh và cũng chưa kể cho Henry.

Henry chưa bao giờ nói về điều đó. Chỉ là Dylan có thể nhận ra chuyện này có ảnh hưởng đến Henry. Dylan không chắc ảnh hưởng lớn đến đâu, có thời gian anh thậm chí cảm thấy trạng thái của Henry "không bình thường", dù là trong lúc vẽ hay luyện tập. Nhưng trong tháng qua, Henry đã trở nên bình thường hơn nhiều.

"Cậu vẫn đang nghĩ về bài giảng của ngài Norman à?" Henry quay mặt sang Dylan.

Chàng trai tóc vàng mặc áo khoác đen thản nhiên nói: "Bánh gà, hạt dẻ, nấm, hành lá, phô mai và estragon."

"Cái gì?"

"Cậu vừa hỏi đó."

"Sao cậu biết?"

"Lúc đến thấy họ ghi trên bảng đen."

"Không, không, Dylan, cậu đang khoe trí nhớ đấy. Cậu chỉ cần nói bánh gà, hoặc cùng lắm là bánh gà nấm là đủ rồi."

"Nhưng đó không phải là một món."

Hai mươi phút sau, trong quán rượu ấm áp.

Tại bàn tròn gần cửa sổ, Henry đang kể lại câu chuyện này cho Charlotte và Jerry nghe. Ngoài ra, Jerry còn dẫn theo một cô gái năm nhất trong khoa của họ. Mọi người đều cười sau khi nghe câu chuyện trừ nhân vật chính.

"Henry, cậu biết rõ Dylan luôn như vậy, cậu ấy thật sự không phải đang khoe đâu. Mỗi người chúng ta đều có thể kể cả trăm câu chuyện như vậy." Charlotte cười nói, rồi uống một ngụm rượu vang đỏ pha quế.

Cánh tay của Jerry vòng qua vai cô gái năm nhất. "Tôi có thể nói mình may mắn hơn không? Tôi có thể kể cả ngàn câu chuyện."

Đây là lần đầu tiên Jerry gặp lại Dylan và Henry kể từ sau sinh nhật của Henry. Tính ra đã gần ba tuần trôi qua.

Vào buổi chiều sinh nhật của Henry, khi Jerry tỉnh dậy trên ghế sofa trong phòng khách của Shakespeare, Dylan và Tiền Ninh đã chuẩn bị trở về White Oak. Rõ ràng là Dylan không có ý định mời Jerry và Henry về White Oak uống trà. Vì vậy, Jerry và Henry đã cùng nhau quay lại Cambridge.

Ba tuần sau đó là khoảng thời gian bận rộn nhất của kỳ đầu tiên cho cả hai chuyên ngành. Ngoài ra, Jerry còn có một công ty, và Dylan cùng Henry cuối tuần đều phải về London, nên ba người chẳng có thời gian nào để ngồi xuống uống chút bia, ăn một chiếc bánh nóng và tán gẫu như bây giờ. Chỉ có Charlotte, vì cô vừa học hai chuyên ngành, vừa làm việc ở học viện nên mọi người thường gặp cô.

Jerry và Tiền Ninh đã gọi điện vài lần, chủ yếu là nói về công việc. Đôi khi họ cũng đùa giỡn, nhưng không phải lúc nào Tiền Ninh cũng hứng thú đáp lại. Hệ thống mới không gặp phải vấn đề gì, nên Jerry cũng không cần phải đến tập đoàn của họ nữa. Charlotte và Tiền Ninh cũng đã gọi điện vài lần, hai cô gái nói chuyện về đủ mọi thứ, có một chiều thứ Bảy họ còn hẹn nhau uống trà chiều.

"Cậu đừng có nói nữa, lúc nào cậu cũng giống như một con công đang xòe đuôi." Henry liếc nhìn Jerry và chế giễu.

Cô gái trong vòng tay của Jerry nhìn cậu với chút bối rối, nhưng Jerry chỉ cười vui vẻ và đáp lại: "Rõ ràng là chỉ khi có những cô gái xinh đẹp ở đây thôi. Nếu chỉ có cậu và Dylan thì tôi xòe đuôi làm gì? Mà này, Henry, cậu cũng chẳng tốt hơn tôi là mấy đâu."

Khi Henry quay đầu lại, cậu thấy Charlotte đang kín đáo mấp máy môi nói: "Lại thêm một nạn nhân nữa."

Charlotte vừa dứt lời, lập tức hỏi: "Charles đâu rồi? Sao cậu ấy chưa tới nhỉ?"

Dylan ngồi bên cửa sổ nhấp một ngụm bia và nhìn ra ngoài những ánh đèn Giáng sinh. Anh lại nhìn đồng hồ, hẳn là sắp tan làm rồi.

Ngoài cửa kính đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Charles trong chiếc áo khoác phao màu đỏ.

"Vừa nhắc đến cậu ấy xong." Charlotte cười nói.

Henry và Jerry đều cười và ra hiệu cho Charles nhanh chóng vào trong quán rượu.

Charles nở một nụ cười bí ẩn nhưng không di chuyển. Sau đó, cậu quay đầu lại và bước sang một bên.

Một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc đen, đội mũ beret màu trắng sữa, quàng khăn caro dày và mặc áo khoác xám nhạt xuất hiện ở phía bên kia cửa sổ. Cô mỉm cười tinh nghịch và vẫy tay chào những người trong quán rượu.

Trong quán, mọi người đều ngạc nhiên, đây là một vị khách không ngờ tới vào ngày đông.

Dylan đã đứng dậy, Henry cũng vậy. Jerry nửa đứng lên rồi lại ngồi xuống, cười và đưa tay chào. Khi Charlotte đang vui mừng vẫy tay chào Tiền Ninh, cô thoáng thấy hành động của Jerry và không khỏi mỉm cười chế giễu.

Tiền Ninh và Charles bước vào quán rượu nhưng chưa kịp đến cửa, Dylan và Henry đã ra đón họ, cả hai đều không mặc áo khoác.

Những ánh đèn Giáng sinh sáng rực chiếu sáng con phố dưới bầu trời đêm mùa đông nhưng gió thì lạnh buốt.

"Tôi đã nói rồi mà, Tiền Ninh, họ chắc chắn sẽ phấn khích lắm. Không cần phải hỏi xem họ có lạnh không, họ chắc chắn không lạnh đâu." Charles quay đầu cười nói.

Nụ cười của Tiền Ninh rạng rỡ ấm áp, cô nhìn hai người và nói: "Chúng ta vào trong nhanh thôi."

"Sao chị lại đến đây? Chị tự lái xe à? Sao không gọi điện trước hoặc nhắn tin trước? Chị đến chỗ ở của bọn tôi trước nên mới gặp Charles à?" Henry cười tươi và hỏi liên tục. Dù nhiệt độ ngoài trời gần tới mức đóng băng, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô màu tối, có lẽ vì trong quán rượu bật lò sưởi rất ấm.

"Chúng ta vào trong rồi nói chuyện." Tiền Ninh vừa đi vừa nói, nụ cười trìu mến chuyển từ Henry sang Dylan.

Dylan cũng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng sữa. Anh trông rất thư thái, mang theo sự lười biếng đặc trưng của mùa đông nhưng cũng đầy cuốn hút. Dù đứng giữa con phố lạnh giá vẫn toát lên vẻ quyến rũ. Anh tiến tới và ôm chầm lấy cô.

Có vẻ như Charles đã đoán trước được điều này, cậu đẩy Henry: "Chúng ta vào trong trước. Cậu thực sự không thấy lạnh à?"

Henry bị Charles đẩy vào trong quán nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại.

Bên cửa sổ quán rượu, dưới cơn gió lạnh buốt, Tiền Ninh nhẹ nhàng nâng cánh tay và ôm lấy tấm lưng rộng của Dylan.

Áo len của anh có chất liệu rất tốt, mềm mại và thoải mái. Trong mũi Tiền Ninh ngập tràn hương thơm quen thuộc của Dylan.

Bàn tay cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh, và tai cô nghe thấy rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Anh ôm cô rất chặt. Trước đây, khi ôm như vậy, Tiền Ninh chỉ cảm thấy có rất nhiều ham muốn và chiếm hữu, nhưng lần này cô bỗng nhận ra rằng không chỉ có những điều đó.

"Dylan, anh có lạnh không?" Tiền Ninh dịu dàng hỏi khi nằm trong vòng tay anh. Cô ngẩng đầu lên, đôi môi của cô rất gần với chiếc cằm sắc bén của anh.

Dylan cúi xuống nhìn cô, bàn tay ấm áp của anh vuốt ve gương mặt hơi lạnh của cô. Đôi mắt cô sáng rỡ và khóe môi đều cong lên. Khi hơi thở ấm áp của anh tiến gần, cô tự nhiên nhắm mắt lại, hàng mi đen khẽ rung động.

Môi anh áp lên môi cô, cả trên và dưới, như chạm vào tâm hồn, kiên nhẫn và nhẫn nại. Cô nhiệt tình đáp lại khiến anh mạnh mẽ tiến sâu hơn, dù thô bạo nhưng vô cùng dịu dàng.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, khi tách ra vẫn còn đầy luyến tiếc. Anh lại hôn nhẹ lên môi cô hai lần, mu bàn tay anh áp lên má cô, má cô không còn lạnh nữa mà đang nóng lên. Cô khẽ cười, tươi tắn như một bông hồng. Anh cũng cười, đôi mắt xanh ngọc lục bảo của anh ngập tràn nụ cười.

Tiền Ninh rất hiếm khi thấy Dylan cười như vậy, trong lòng cô chợt lay động, không kìm được lại tìm đến môi anh lần nữa. Cô áp môi lên môi anh trong hai giây rồi tách ra. Nụ cười trong mắt Dylan càng rõ ràng, anh khẽ vuốt ve tai cô, nơi đang đỏ rực dưới chiếc mũ beret trắng.

Trên phố hay trong quán rượu, nhiều người đều chú ý đến cảnh tượng như trong một bộ phim tình yêu, nơi cặp đôi chính gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách. Đặc biệt, cặp đôi này thực sự đẹp đẽ và hoàn hảo như diễn viên chính trong phim.

Giáng sinh đang đến gần, sự ấm áp dễ khiến lòng người xúc động, nên không ai nỡ làm phiền khoảnh khắc đó.

Dylan ôm vợ mình và bước vào "King"s Head".

Quán rượu náo nhiệt, phần lớn là sinh viên và giáo viên của Cambridge. Không ít người nhận ra cặp đôi vừa hôn nhau ngoài trời, nhưng ngoài việc mỉm cười nhìn họ, không ai có hành động thừa thãi. Mãi đến khi họ tiến gần đến chiếc bàn tròn bên trong cùng sát tường và cửa sổ mới có một vài lời trêu chọc vang lên.

"Hai người trông thật đáng yêu." Charlotte cười chân thành ngọt ngào. "Thật đấy, nếu là bất cứ ai khác, chắc chắn tôi sẽ buông lời châm biếm ngay."

Cô gái năm nhất bên cạnh Jerry cũng nở nụ cười dễ thương, cô tiếp lời Charlotte: "Thật may mắn khi được chứng kiến cảnh đó."

Ba chàng trai trẻ đều đứng dậy, vừa để nhường chỗ, vừa là phép lịch sự.

Charles cười và đáp lại cô gái trẻ nhất: "Đúng vậy."

Dylan đang giúp Tiền Ninh cởi áo khoác, Tiền Ninh cũng đang mỉm cười chào hỏi mọi người bằng ánh mắt và đáp lại những lời trêu chọc.

Henry mỉm cười đứng bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ khi cần.

"Mọi người chắc đang nghĩ họ phải xa nhau cả năm trời, ai mà biết chỉ mới vài ngày," Jerry vui vẻ nói, giọng điệu có chút phô trương. "Nhưng tôi có thể hiểu được, Tiền Ninh giống như một nàng tiên nhỏ bất ngờ xuất hiện ở Cambridge, còn ông Bentinck thì vẫn đang trong trạng thái..."

Lúc này, Tiền Ninh và Dylan đã ngồi xuống cạnh cửa sổ, Dylan nhìn Jerry với ánh mắt cảnh báo.

"Tuần trăng mật. Cậu nghĩ tôi định nói gì chứ? Tôi là một người đàn ông lịch sự," Jerry nhìn Dylan, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt dưới chiếc mũ beret của cô. "Chúa mới biết tuần trăng mật này sẽ kéo dài bao lâu."

Khi Jerry nhắc đến tuần trăng mật, Tiền Ninh và Dylan đồng thời nhìn nhau. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, có một cảm xúc kỳ lạ dâng lên. Như thể trước đây tuần trăng mật chưa thực sự bắt đầu, tuần trăng mật thật sự phải bắt đầu từ nụ hôn vừa rồi.

"Được rồi, cuối cùng màn biểu diễn của con công Jerry cũng kết thúc rồi." Henry nói và vẫy tay gọi phục vụ.

Tiền Ninh gọi một ly rượu vang đỏ với quế và một chiếc bánh gà.

Sau đó mọi người đều nhìn về phía cô.

"Ồ, ngày mai tôi sẽ đi New York, có thể ở lại đó đến tháng Một năm sau." Tiền Ninh mỉm cười nhẹ nhàng nói, ánh mắt hướng về mọi người, chủ yếu là Dylan và Henry, "Phòng khi không gặp lại mọi người trước năm 1996, tôi mới đến Cambridge để nói lời tạm biệt. Ngoài ra, tôi sẽ không thể tham gia lễ tốt nghiệp được, Dylan, Henry, ai trong hai người có thể giúp tôi nhận bằng tốt nghiệp không? Ai cũng được, tôi đã gửi thông tin của cả hai cho trường rồi."

Sau khi Tiền Ninh nói xong, bàn tròn im lặng trong giây lát.

"Tất nhiên, tôi sẽ đi." Henry nhanh chóng đáp lại, cậu mỉm cười, "Tôi sẽ mang theo máy ảnh, giúp chị tham gia lễ tốt nghiệp." Cậu lại nói, "Ngay khi kỳ nghỉ Giáng sinh bắt đầu, tôi sẽ đến New York, chúng ta không cần phải đợi đến năm 1996 để gặp lại nhau."

"Anh tưởng Melissa hoặc Duncan sẽ đi New York." Dylan nhìn Tiền Ninh, nói với giọng trầm. Anh biết một chút về tình hình, nhưng rõ ràng tình hình đã thay đổi.

Sau khi việc tu sửa New White Horse được xác nhận, công việc của Tiền Ninh trong tháng này đã chuyển sang hai việc khác.

Thứ nhất là phát triển dòng sản phẩm cao cấp của khách sạn.

Trước đây việc này chủ yếu do chị gái thứ ba của Tiền Ninh, Tiền Vĩnh Tịnh, lo liệu vì cô ấy cực kỳ giỏi trong việc mua lại dự án. Trong vài tháng qua, cô ấy đã mua lại hai khách sạn sang trọng ở thành phố G và một khách sạn khác ở Singapore đang trong quá trình đàm phán, tất cả đều được mua lại hoàn toàn. Sau khi việc mua lại hoàn thành, việc định vị, quản lý và phương thức kinh doanh cụ thể lại trở thành công việc chính của Tiền Ninh.

Ngoài ra, các dự án phát triển mới của dòng sản phẩm cao cấp mà Duncan quản lý tại Bắc Mỹ và Châu Âu đang trong quá trình đàm phán.

Thứ hai là về việc định vị khách sạn Hadrian ở New York, bao gồm cả việc liệu có nên đổi tên thành Hadrian White Horse hay không.

Khách sạn Hadrian là khách sạn sang trọng duy nhất của tập đoàn mà Tiền Ninh chưa từng đến. Cũng bởi vì dự án tu sửa New White Horse kéo dài hơi lâu, nếu không cô đã dự định đến New York từ tháng Mười.

Gần đây, quản lý của khách sạn Hadrian đã có một số mâu thuẫn với tập đoàn. Ban đầu, Melissa dự định đến New York để xử lý việc này, cô ấy còn có một cuộc hẹn với một công ty thẻ tín dụng để bàn về hợp tác. Nhưng Tiền Ninh đã cân nhắc vì mình chưa từng đến Hadrian nên đã quyết định nhận nhiệm vụ này.

Chuyến công tác này sẽ khiến Tiền Ninh bỏ lỡ lễ tốt nghiệp thạc sĩ của mình. Cô đã nhận được điểm luận văn tốt nghiệp của mình cách đây một tuần, 75 điểm. Cộng với tất cả các điểm khác, không nghi ngờ gì, cô sẽ nhận được bằng loại Ưu.

Tiền Ninh hoàn toàn có thể bay về trong hai ngày để tham dự lễ tốt nghiệp rồi trở lại New York. Nhưng cô nghĩ điều đó không cần thiết. Dù trợ lý của cô đang sắp xếp hành trình nhưng cô không thể chắc chắn về tình hình cụ thể khi đến New York.

"Em cũng vừa quyết định sáng nay thôi. Em thật sự không muốn đợi đến năm 1996 mới đến Hadrian lần đầu tiên." Tiền Ninh nửa đùa nửa thật nói.

Trong quán rượu ấm áp của ngày đông, không có không khí bàn về công việc. Hơn nữa, việc giải thích chi tiết đều liên quan đến chuyện nội bộ của tập đoàn thì không tiện nói ra ở đây.

Dylan đương nhiên hiểu điều này. Khi anh gặp ánh mắt chắc chắn của Tiền Ninh, anh biết việc này đã được quyết định. Điều này có nghĩa là họ sẽ phải xa nhau nửa tháng. Chết tiệt, nửa tháng.

"Vậy thì năm nay chúng ta sẽ đón năm mới ở New York." Jerry nuốt một ngụm bia, mỉm cười nhẹ nhàng nói, dường như thấy đây là một ý tưởng không tồi.