“Tuấn Hàn người bên dưới bẩm báo cho ta chỗ này có quan binh, ta cũng thật bất ngờ là kẻ nào không để ta vào mắt, địa bàn của ta còn dám cho quan binh đến”
“Ta đã biết, đợi thương thế của Tôn Tình và Viên Trình Nam tạm ổn ta liền đi đến Nam Thành sẽ không ở lại đây”
“Hiện tại người của ta sẽ gây chút khoa dễ cho bọn họ, Tuấn Hàn ngươi yên tâm sẽ không ai phát hiện hành tung của ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, y tin Tống Kỳ Nam có thể xử lí những việc này
“Lần này đi Nam Thành vốn dĩ cần thu thập một số chứng cớ, ta muốn nhờ ngươi Kỳ Nam, nhưng ta sợ làm phiền ngươi”
Tống Kỳ Nam liền cười
“Không sao, dù gì ma giáo gần đây cũng không có việc gì, giúp được ngươi ta liền cảm thấy không phiền, ngươi có trâm cài mới sao”
Tống Kỳ Nam quan sát liền nhận ra, đối với các loại ngọc hắn đương nhiên rất dễ dàng nhận biết hơn nữa trâm ngọc trên tóc của Ngôn Tuấn Hàn còn là lam ngọc chứ không phải trâm vàng hắn đương nhiên nhận ra được, hơn nữa từ trước đến nay Ngôn Tuấn Hàn chỉ sử dụng trâm vàng
“Lần trước nhìn thấy ở tiệm ngọc ở nơi đây liền ưng ý”
Ngôn Tuấn Hàn không có ý giấu diếm chỉ là y cảm thấy đối với Tại Chính Hiên ba người bằng hữu của hắn dường như đều không có hảo cảm gì, hơn nữa Tại Chính Hiên và y hiện tại vẫn chưa xác nhận rõ ràng cho nên đối với ba bằng hữu y vẫn là chọn cách im lặng
“Lần sau ta tặng ngươi một trâm cài bằng hắc ngọc”
Tống Kỳ Nam nói
“Xem ra Tồng giáo chủ chúng ta thật là giàu a”
Tống Kỳ Nam liền vẫy vẫy quạt trên tay
“Ta không giàu chỉ là so với triều đình kém một chút”
Ngôn Tuấn Hàn liền liếc hắn, xem ra ma giáo làm ăn thật tốt đi, kém triều đình sao, nếu hơn triều đình hắn hẳn đã làm hoàng đế luôn rồi
“Từ Chấn Thiên đâu sao không đi cùng ngươi”
“Hơi, sáng sớm hắn đã đến đây có điều là gặp ai thì chúng ta đều biết rồi đấy”
Ngôn Tuấn Hàn liền hiểu, chỉ đành lắc đầu chuyện của bọn họ y không quản được, chỉ là không mong bốn người bọn họ phải ở trong tình cảnh khó xử mà thôi
Tại Chính Hiên ở bên ngoài đương nhiên không vui vẻ, hai người kia cư nhiên đóng cửa phòng trò chuyện, có chuyện gì hắn không thể nghe được cơ chứ, hắn không can tâm, tên kia tình ý đều rõ trên mặt như vậy, hơn nữa võ công thâm hậu, nếu như tên kia làm gì y thì sao
Thật ra thì Tại thị vệ của chúng ta có chút nghĩ nhiều rồi, Tống giáo chủ mặc dù tiếng xấu có nhiều nhưng đối với người mà bản thân thật tâm thích thì là một bước cũng không dám động huống chi là sẽ làm gì chứ
Lúc Tống Kỳ Nam bước ra liền nhìn thấy bộ mặt đen hơn chữ đen của Tại Chính Hiên liền cười, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên cũng thấy bộ mặt này liền muốn cười
“Được rồi ngươi trở về đi Kỳ Nam, chúng ta khi khác cùng nói tiếp”
Tống Kỳ Nam rời đi, Tại Chính Hiên vẫn nhìn chầm chầm theo bóng lưng Tống Kỳ Nam khiến cho Ngôn Tuấn Hàn cũng phải lên tiếng phân bình vài phần tránh cho Tại Chính Hiên đối Tống Kỳ Nam kết thù được
“Hắn chỉ đến báo cho ta việc sức hiện quan binh mà thôi, không có gì cả”
Tại Chính Hiên nhìn qua Ngôn Tuấn Hàn sau đó cũng bình tĩnh lại
“Quan binh, có thể là người của Tam hoàng tử không”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu
“Không rõ nhưng chỗ này không thể ở lâu hơn nữa chúng ta phải nhanh chóng đi Nam Thành thu thập chứng cứ, lần này chỉ dẫn theo vài người để tránh đánh động đến bọn người kia”
Tại Chính Hiên gật đầu, hắn cũng nên đi chuẩn bị một chút, Nam Thành dù gì cũng là nhà ngoại của Ngôn Đình Anh, chi phủ nơi đây là thúc thúc của Ngôn Đình Anh, vẫn nên đề phòng một chút
“Ngươi láy nữa ra ngoài có thể mua vài xâu kẹo hồ lô cho ta không”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên
“Chỉ cần điện hạ thích ta đều sẽ làm cho người”
Tại Chính Hiên mỉm cười, hắn hôm nay mặc dù tâm trạng có chút không vui khi nhìn thấy Tống Kỳ Nam nhưng khi nhìn thấy Ngôn Tuán Hàn đang cài trâm cài do hắn tặng hắn liền cảm thấy hôm nay cũng không tệ đến như vậy
Tại Chính Hiên sau đó liền rời khách điếm tìm Dinh Lâm căn dặn vài chuyện, Ngôn Tuấn Hàn đi thăm Tôn Tình, trên tay còn cầm theo cao dược mà Tống Kỳ Nam đưa, đương nhiên đồ của Tống Kỳ Nam thì đều là thứ tốt cả
Tôn Tình lúc này đã tỉnh lại, còn luôn miệng mắng Huỳnh Liên mùi thuốc khó chịu không chịu uống, Huỳnh Liên liền cùng Tôn Tình hai miệng cãi nhau, Viên Trình Nam và Kim Hoa An ở một bên nghe đến đau đầu, không nghĩ hai con người này lại cãi nhau hăng say như vậy
“Mới sáng sớm đã ồn ào như vậy xem ra thương thế không đến nổi nào rồi”
Tôn Tình nghe là giọng của điện hạ liền im lặng
“Không cần hành lễ”
Ngôn Tuấn Hàn ngồi xuống ghế sau đó quăng cho Tôn Tình và Viên Trình Nam mỗi người một cái lọ nhỏ
Huỳnh Liên đương nhiên nhận ra mùi hương của thứ trong lọ chỉ là không nghĩ điện hạ sao lại có thứ này
“Là Kỳ Nam nghe ngươi bị thương cho nên đưa cho ta, còn nói cái gì mà tiểu cô nương còn nhỏ không nên để lại sẹo nếu không sau này không ai lấy”
Tôn Tình nghe vậy liền có chút khóc thầm, mong Tống giáo chủ đừng có mà đánh chủ ý lên nàng là được, bình thường người hay trêu chọc ta cũng được chỉ cần đừng có mà nói mấy lời đó thật làm người ta sợ
“Ta đã nghe qua danh của ma giáo quả thật ma giáo có nhiều thứ đồ tốt như vậy”
Huỳnh Liên liền nói, tay giúp Tôn Tình bôi dược
“Dược liệu trong đây đều là đồ tốt xem ra ma giáo thật là có nhiều đồ tốt như vậy”
Huỳnh Liên có chút hâm mộ, tiện tay tặng đượ trị thương lại là dược tốt nhất xem ra điện hạ không uổng công kết giao bằng hữu, hắn suy nghĩ cũng nên kết giao bằng hữu một chút không
“Nếu đã ổn vậy các ngươi chuẩn bị ngày kia lên đường đến Nam Thành, Huỳnh Liên ngươi ở lại đây hoặc ta sai người đưa ngươi về kinh thành sẽ an toàn cho ngươi”
“Điện hạ là chê ta võ công thấp kém sợ ta vướng tay hay sao”
“Đương nhiên là không chỉ là nếu ngươi đến Nam Thành sẽ có người lập tức nhận ra ngươi, quên rồi sao lúc đó người truy sát ngươi là ở Nam Thành sao, còn muốn đâm đầu vào chỗ chết sao”
Huỳnh Liên liền im lặng, quả thật mặc dù đã qua vài năm nhưng mà cũng không thể trở lại nơi đó nếu không chỉ cần bị nhận ra liền sẽ bị người truy giết hắn vẫn là nên ở lại Lam Ninh trấn hoặc trở về kinh thành vẫn hơn