Thong dong đảo bước trên con đường đá nhỏ cũ kĩ, Thắng tiến gần tới vườn tháp Vọng Tiên Cung.
Nơi đây nằm ở vị thế rất đẹp, nó toạ lạc trên thế đất giữa lưng trời, có 6 ngôi tháp đá và gạch thờ xá lợi các thiền sư. Và còn một ngôi cuối cùng là ngôi tháp thứ 7 nằm ở chính giữa vườn tháp được xây bằng đá núi, cao 9 tầng.
Từ trên đây Thắng có thể thấy được toàn bộ khung cảnh của thành phố Uông Bí cùng với con sông uốn lượn như rồng Bạch Đằng Giang.
Không hiểu sao, từ khi hắn bước chân vào vườn tháp này thì tâm tình Thắng cứ bị chập chờn. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự hỗn loạn trong tâm.
Nhìn xung quanh không thấy một bóng người, Thắng tiến ra đằng sau chỗ ngôi tháp thứ 7 mà ngồi phủ xuống.
Những lúc tâm tình không ổn định như vậy, Thắng thường dùng thiền định để an ổn tâm thái.
Hai chân kiết già, tay chắp ra trước bụng ở thế bình bát. Tâm thái thả lỏng mà cảm nhận luồng khí vào ra theo từng đợt.
Ý thức dần chìm sâu vào tiềm thức bên trong, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, những xúc tình tiêu cực cũng theo đó mà mất đi, nhịp tim cũng ổn lại như lúc ban đầu.
Một làn gió nhẹ từ trong toà tháp thứ 7 bay ra, quanh quẩn một lúc nhẹ nhàng theo đường thính giác mà xâm nhập vào Thắng.
Đang trong trạng thái định, Thắng cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo chạy qua đỉnh đầu dọc xuống Đốc mạch tụ tại đan điền.
Như bình thường thì khí sẽ theo lộ trình từ bách hội qua đốc mạch tụ tại đan điền, rồi đi lên nhâm mạch thông qua việc xả mà thoát trướng khí.
Nhưng lần này lại thật lạ, luồng khí này lạnh hơn lúc bình thường, sau khi tụ xuống đan điền nó lại không theo ý niệm đi lên nhâm mạch mà lại nằm im lìm trong đan điền.
Thắng quyết định dừng lại việc thiền định để xem thực hư như nào, bởi hắn luyện khí công thiền định là tự mò học, trên quá trình tu tập mà gặp phải trường hợp lạ là cần phải dừng lại ngay nếu không có thể dẫn đến tình trạng tàu hoả nhập ma.
Đang chuẩn bị xả thiền thì bỗng nhiên một cơn đau đầu ập tới khiến Thắng mất trọng tâm mà nằm vật sang một bên, ánh mắt tối sầm lại mà ngất đi.
Lúc này xung quanh không một bóng người, Đạt và Tuấn vẫn còn trong chùa cúng dường tam Bảo, chỉ còn mình Thắng nằm sõng soài giữa vườn tháp Vọng Tiên Cung.
Không biết qua bao lâu, đang nằm vật dưới đất Thắng mới lồm cồm bò dậy cùng với đó là những biểu hiện khác lạ.
Chỉ thấy hắn đưa bàn tay túm một nắm đất đưa lên mũi ngửi hít hà, rồi lại nhìn lên mây xanh, ánh mắt sắc lạnh mà đầy tà khí.
“ha ha ha... cuối cùng ta cũng thoát khỏi nơi chó c·hết này, lũ kiến hôi... chuẩn bị chờ đợi cơn tức giận của Quân Chủ ta đi.” Thắng đưa hai tay lên trời mà cười ha hả khoái trí.
Hắn còn chưa hí hửng được bao lâu thì dị biến phát sinh, xung quanh hắn cả 6ngôi tháp bỗng phát quang mang, các luồng sáng bao quanh phủ phục xuống chỗ Thắng đang đứng.
Cùng lúc đó bên trong 6 ngôi tháp đó liên tục bắn ra những tia sáng kì dị, chúng biến ảo thành tiếng phạn rồi liên kết lại với nhau trông như một sợi xích lao về Thắng.
“hừ...” thấy cảnh này, Thắng chỉ hừ nhẹ rồi đưa bàn tay ra nắm một quyền đấm lên hư không.
“Phá Không Quyền!!!”
Trên bầu trời xuất hiện một vết nứt dần dần lan ra, thấy vậy Thắng liền cúi người hạ thấp trọng tâm, một luồng quỷ khí bao trùm quanh thân dấy lên bùng bùng.
“bùm!!!”
Một t·iếng n·ổ lớn phát ra, lấy quỷ khí làm động lực đẩy, sức bật mạnh khiến mảnh đất khi nãy Thắng đứng xuất hiện một cái hố to lớn.
Cơ thể Thắng theo đà mà bay lên không trung, lao v·út về phía lỗ hổng.
“Không được để tên Yêu Nghiệt đó thoát!!!” một giọng nói hùng hồn, mạnh mẽ và đầy uy nghiêm vang lên.
“rõ!!!” như tiếp nhận được chỉ lệnh, cả 6 toà tháp đều theo đó mà biến ảo thành các vị thiền sư, sau đó lao vọt về phía Thắng hô to.
“yêu nghiệt mau chịu trói!!!”
“hừ... lũ kiến hôi!” nhìn xuống chúng chư tăng, Thắng chỉ hừ lạnh không thèm để ý: “đơi ta phục hồi thương thế, xem ta diệt sát giới này như nào.”
“không xong, yêu nghiệt sắp thoát!!!” thấy tên yêu nghiệt sắp tiến vào lỗ hổng, 6vị thiền sư ở dạng linh hồn đều lo lắng.
“trấn ma chưởng!!!” là giọng nói hùng hồn ban nãy nhưng lần này thanh âm lại kèm theo chút tức giận.
Một bàn tay to lớn màu vàng có hình pháp luân đang xoay tròn từ trên hư không đè xuống.
Cảm nhận được nguồn pháp lực mạnh mẽ từ bàn tay vàng kia phủ xuống, khuôn mặt Thắng nhăn nhó mà dừng lại, không dám tiến nửa bước mà chỉ phiêu phù trên không trung.
“người tới là ai? Dám cả gan phá hỏng chuyện tốt của ta!!!” Thắng gằn giọng mà nhìn xuống vườn tháp Vọng Tiên.
“hừ... yêu nghiệt, bị phong ấn lâu rồi quên mất ta là ai sao?” từ dưới mặt đất xuất hiện những quang mang ngũ sắc bay vọt về phía đỉnh tháp thứ 7, các luồng sáng bắt đầu tụ lại với nhau hình thành một vị phật giác.
“Đạo Viên tiểu bối???” Thắng trầm giọng vấn đạo.
“biết điều thì trả lại thân xác cho thằng bé, ngoan ngoãn quay vào bảo tháp tịnh hoá ác niệm mà sớm ngày siêu thoát, nếu không....”
“nếu không thì sao?” Thắng vẫn phiêu phù tại đó, không có ý định làm theo lời Đạo Viên đại sư.
“đừng trách ta không nể mặt sư phụ, người từng nói, nếu ngươi thoát khỏi trấn pháp thì cứ thẳng tay mà diệt trừ hậu họa!” Đạo Viên đại sư không kiêng nể gì mà đưa ra cảnh báo về phía Thắng. Không, đúng hơn là tên yêu nghiệt ở bên trong Thắng.
Nhìn về phía lỗ hổng mà hắn đã mất bao công sức để tạo ra bị một chưởng ấn phá hủy khiến lòng hắn khá bối rối nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh tanh.
Sau hàng trăm năm bị phong ấn, hắn nghĩ rằng chỉ cần giả ngoan ngoãn im lặng ẩn tàng, để các chư tăng tin rằng ma vật đã siêu thoát, từ đó mà bỏ bê phong ấn chờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa là có thể phá phong mà ra.
Quả nhiên như hắn dự tính, qua các đời thiền sư, chỉ có sáu đời đầu là hiến thân cho trận pháp phong ấn, đến đời sau các thiền sư cũng quên đi sự hiện diện của hắn khiến hắn tí nữa thì đắc thủ.
Nhưng ai ngờ Hiện Quang thiền sư còn để lại một lá bài tẩy, đó là đệ tử của ông Đạo Viên đại sư.
Vì để phá bỏ toàn bộ thiên địa trấn pháp của cả ngọn núi này, khi nãy hắn đã phải thiêu đốt một nửa sinh mệnh hồn lực của bản thân để thi triển thần quyền, cuối cùng lại bị Đạo Viên đại sư ngăn chặn.
Lúc này đây, không chỉ hắn lo lắng mà đến Đạo Viên đại sư cũng hồi hộp trong lòng.
Cứ nghĩ rằng yêu nghiệt bị phong ấn lâu năm, phong ấn dù có mỏng thì cũng đã có thần hồn của sáu vị thiền sư gia trì không đáng lo ngại.
Người tính không bằng trời tính, tên yêu nghiệt này vừa xuất thế liền dùng sức mạnh bá đạo phá bỏ thiên địa trấn của cả núi Yên Tử, làm long mạch lay động sợ nguy hại thế nhân nên ngài đã dùng hết sức bình sinh sử dụng thần thông của đạo Phật để mà phá hủy cái lỗ hổng kia.
Nếu còn tại thế, chắc chắn Đạo Viên đại sư sẽ không có chút lo lắng nào khi đối đầu với tên yêu nghiệt trước mặt, nhưng hiện tại ngài chỉ là một thần hồn, thế xác pháp lực đã bị gieo xuống trận pháp để gia trì và thoái hóa theo năm tháng.
Bây giờ cả hai đều như con hổ giấy mà thôi, đều không dám vọng động.
Yêu nghiệt thì vẫn đang đánh giá xung quanh, tìm thời cơ đột phá mà trốn. Đạo Viên đại sư thì vẫn bình tĩnh dùng lời lẽ mà khuyên bảo, răn đe.
“hừ... cùng lắm thì đánh đổi thọ mạng, sau khi thoát ra ta vẫn có thể dùng tiềm thức của ta hoà vào linh hồn của chủ thể. Tuy lúc đó không còn là ta nữa, nhưng ít ra một phần ta vẫn sống.” Yêu Nghiệt thầm nghĩ trong lòng mà nhìn về phía vườn tháp Vọng Tiên Cung nơi Đạo Viên đại sư cùng sáu vị thiền sư đang đứng.
Cảm nhận ác ý rõ rệt từ đôi mắt đó, Đạo Viên đại sư cảm thấy không ổn vội hét lớn: “THẤT TRẬN TRẤN MA ĐỒ khởi!!!”
Cả bảy vị vội vàng ấn pháp quyết, tụng niệm trì kinh phật, trận pháp lấy Đạo Viên đại sư làm trung tâm, pháp lực Phật môn toả ra bốn phía.
Đằng sau sáu vị thiền sư đều đồng nhất phóng ra những sợi xích ánh vàng lao nhanh về phía tên yêu nghiệt, chúng uốn lượn như rắn mà quấn lấy chân, tay hắn.
Cảm nhận chân,tay bị bó buộc bởi những sợi xích đang mạnh mẽ kéo thân thể xuống trận pháp, thân thể hắn nặng nề.
“phong hồn chưởng!!!” còn chưa dừng tại đó, để có thể vừa phong ấn tên yêu nghiệt này lại vừa có thể cứu được đứa trẻ trước mặt, Đạo Viên đại sư liền dùng lốt số pháp lực còn lại để giải phong thần hồn của yêu nghiệt ra khỏi thể xác của Thắng.
Lại một bàn tay to lớn từ hư không xuất hiện, nhưng lần này nó lại chỉ mang chút ánh hào quang nhạt, không có pháp luân xoay chuyển như trước bay về phía Thắng.
Bỏ qua thể xác, nó đánh thẳng vào linh hồn tà ác của tên yêu nghiệt khiến hắn tý mất đà bay ra, may mắn là hắn đã chuẩn bị từ trước sử dụng thần hồn bản thân liến kết với tiềm thức của Thắng nên mơi không bị đẩy ra.
Nhìn thấy một chưởng của mình không những không đẩy được ác ma ra khỏi đứa trẻ kia mà còn suýt làm nó m·ất m·ạng khiến Đạo Viên rối như tơ vò.
Lúc này thật tiến thoái lưỡng nan, cứu người không được mà g·iết yêu nghiệt cũng không xong khiến Đạo Viên phiền muộn không thôi.
Trong nhà phật có câu "cứu một mạng người như xây bảy toà tháp" nhưng ngay lúc này, ông phải quyết định chọn một là cứu đứa trẻ kia, hai là có nguy cơ để tên yêu nghiệt đó thoát ra ngoài mà hại thế gian, làm ông khá là đau đầu.
Điều gì đến thì nó cũng phải đến, nhìn thấy tên yêu nghiệt trong thân xác của Thắng đang mạnh mẽ dãy dụa, Đạo Viên đại sư quyết định dặn lòng mình xuống, lựa chọn phong ấn tên yêu nghiệt kia trừ hoạ cho thế gian.
Ánh mắt ông trầm xuống, miệng khép hờ thủ thỉ nói: "đứa trẻ, ta xin lỗi!"