Chương 4: Nghịch chuyển long mạch, trục xuất thời không
“không phải do tên Hiện Quang tính kế, sao ta đến nông nỗi này? Lũ kiến hôi các ngươi.... lần này ta quyết g·iết hết... a...a...a....” Giữa trận pháp Thắng há mồm gào rú, tiếng kêu đầy căm phẫn và thù hận, quỷ khí bao quanh toàn thân.
“không... không xong... yêu nghiệt quá mạnh, mắt xích không thể chịu được lực!”
Các vị thiền sư liều mạng trì trú, tay ấn pháp quyết để gia trì trận đồ nhưng có vẻ không mấy ăn thua, quỷ khí trên người Thắng ngày càng lớn mạnh, nó bắt đầu ăn mòn các mắt xích vết nứt dần dần xuất hiện.
“Đạo Viên, ngài mau nghĩ cách, nếu để nó xổng ra thì thế gian sẽ đoạ địa ngục.” Một vị thiền sư lo sợ nhìn về phía Đại Viên hô lớn, cơ thể người này cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt đang lan rộng ra toàn bộ kim thân.
Đạo Viên lúc này cũng không biết phải làm thế nào, pháp lực của ông đã cạn, đáng ra đã bị tiêu tán nhưng thức thần của ông vẫn kiên trì cố trụ.
“giờ chỉ có cách xâm nhập vào tiềm thức đứa bé kia, từ trong q·uấy n·hiễu tên yêu nghiệt này... nhưng có vẻ không ổn, theo như hiện trạng đang diễn ra thì linh hồn vật chủ có thể đã bị tên yêu nghiệt này hấp thụ.” Đạo Viên lưỡng lự thầm nghĩ.
“Đạo Viên...” còn đang mải suy nghĩ Đạo Viên đại sư liền nghe thấy một tiếng nói trầm ấm phát ra từ dưới đại địa, thanh âm này vừa quen thuộc lại mang chút xa xăm khiến tâm tình Đạo Viên nhảy lên từng nhịp: “sư... sư phụ? Là ngài sao.”
“xin lỗi con, khi đã để con gánh trọng trách này thay ta... ta không nghĩ rằng ngày này vẫn tới...” thanh âm nhẹ nhàng mà ấm áp như có một pháp lực thần kì phủ xuống bao khoả lấy các vị thiền sư, giúp họ được chữa trị kịp thời không bị tan vỡ.
“Hiện Quang... khà khà tên khốn nhà ngươi.” đang bị các sợi xích bao khoả quỳ xuống dưới đất yêu nghiệt khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trong hư không mờ ảo hiện lên đoàn phật quang, đan xen nhau thành một tôn phật giác hiền hoà mà nhìn xuống dưới: “Dạ Minh... ngươi vẫn chưa chịu hối cải? Chỉ cần tẩy rửa được quỷ khí ngươi ắt...”
“bới xàm ngôn, tên khốn nhà ngươi lừa ta hàng trăm năm, giờ vẫn tính lừa ta? Lần này lão tử quyết thoát khỏi! Chờ ta ra được, ta g·iết hết!!!” khuôn mặt Thắng trở nên dữ tợn, gầm rú.
“đành vậy, g·iết không được mà trấn áp cũng không xong. Đành phải dùng cách này vậy.” Chỉ thấy tôn phật giác toả ra ánh sáng kim quang, một tay chắp trước ngực tay còn lại áp xuống mặt đất.
“sư phụ? Ngài là muốn... muốn... trục xuất hắn khỏi thế cõi này, kẹp trong vô tận thời, không gian? Nếu làm vậy chẳng phải người sẽ...” Đạo Viên sợ hãi nhìn về phía Hiện Quang thiền sư.
“ta giờ là kẻ đ·ã c·hết, chỉ còn tồn tại chút ý niệm. Việc ta còn trụ tới bây giờ là để giải quyết hắn. Giờ hắn đã phá phong, mà các con cũng cạn kiệt hết pháp lực, chỉ còn cách này thôi... tan biến thì có sao? Dù gì bản chất của ta ở thế giới này cũng không thực tại.”
Nói xong, ngài liền áp hai tay xuống đất, pháp lực ào ạt tuôn ra chảy vào lòng đất, kim quang quanh thân ngài cũng ngày càng mất đi, hư ảnh dần dần mờ nhạt.
Hiện Quang thiền sư trong trạng thái trong suốt quay đầu về phía Đạo Viên đại sư lẩm bẩm, tuy không nghe rõ nhưng ông vẫn có thể đọc được ý của sư phụ mình.
“khi ta khu trục hắn, con hãy đi vào thức hải của thằng bé ngăn tên Dạ Minh đó dùng pháp phá không như vừa rồi, sau đó thoát ra... đây là, khẩn cầu cuối cùng của ta...”
Nhìn hư ảnh của sư phụ dần biến mất, Đạo Viên đại sư ngăn lại tâm tình đang xúc động của mình. Dù gì ông cũng là một vị thiền sư, từng là quốc sư nhà Trần nên việc áp chế tâm tình của mình là điều không khó.
“sư phụ đã vì thế gian mà hi sinh, thì con cũng giống thầy mà thôi... Miễn thế gian này được hoà bình thì có bị giam cầm ở trong tận cùng thế cõi cũng đáng.” Nói xong ông liền hoá thành ánh sáng bay thẳng vào đầu của Thắng.
Do đang bị các vị thiền sư khoá thân, không thể cử động mà Đạo Viên đại sư dễ dàng xâm nhập thức hải của Thắng.
Mọi việc diễn ra nhanh chóng khiến Dạ Minh không thể điều khiển cơ thể của Thắng làm ra phản ứng, cơ thể bị kìm hãm khiến hắn không thể kịp thời né tránh.
Với sáu vị thiền sư cùng Hiện Quang thiền sư đã khiến hắn đau đầu giờ tới tên này xâm nhập vào trong đả động hắn, may thay hắn đã liên kết linh hồn của bản thân với tiềm thức của chủ thể nên giờ đây cái thể xác này giống như ngôi nhà tạm bợ của hắn, Đạo Viên vào đây như cá nằm trong chậu, dễ dàng xử lý.
Giờ chỉ cần tiêu diệt được hai bên cánh, phá một đường máu là hắn có thể thoát khốn khỏi trận pháp này.
Không thấy sự tồn tại của Hiện Quang thiền sư, hắn tuy không biết ông ta đang giở trò gì nhưng lúc này hắn phải nhanh chóng hủy thế trận, nếu không thế cục sẽ xoay chuyển.
Về bản chất thì nó đã xoay chuyển khi Hiện Quang thiền sư biến mất, Đạo Viên đại sư xâm nhập vào cơ thể Thắng rồi, chỉ cần chờ đúng thời cơ Đạo Viên đại sư bộc phát cùng Hiện Quang thiền sư khởi động long mạch nghịch chuyển là thành công.
Cả sáu vị thiền sư đều chăm chú vào Dạ Minh, cả sáu người đều biết chắc chắn tên yêu nghiệt này sẽ dồn toàn lực để t·ấn c·ông phá trận, thắng bại đều nằm ở đây.
Kim quang ngũ sắc của Hiện Quang thiền sư sau khi được truyền xuống mặt đất, nó thẩm thấu sâu xuống đại địa, đi qua các lớp đất, đá dưới xâm nhập vào long mạch.
Như cảm nhận được sự kích thích, lớp đất đá này liền biến chuyển thế hình. Các mạch nước ngầm đang chảy xuôi bên dưới bắt đầu bị xoay chuyển chảy về hướng ngược lại, giống như một con mãnh long quay thân chuyển mình.
Mặt đất phía trên, nơi Thắng đang bị các dây xích kim quang ghì chặt bắt đầu xuất hiện vết nứt, sụp đổ, cả toàn bộ khu di tích lịch sử Yên Tử bắt đầu lay động mạnh mẽ.
Những người đi hành hương đều sợ hãi tìm nơi tránh nạn, cũng may sao lúc này là vào giữa trưa, mọi người đều đạng nghỉ ngơi ở các trạm nghỉ chân nên không có ai leo núi nếu không giờ đã x·ảy r·a t·ai n·ạn mạng.
Đang thăm quan thích thú bên trong chùa Vân Tiêu, Đạt và Tuấn cảm nhận được sự rung lắc nhè nhẹ rồi mạnh dần lên theo từng đợt. Quá hoang mang, cả hai vội bỏ đống đồ mà chạy ra ngoài.
Nhìn ngó xung quanh, không thấy thân ảnh của Thắng, Đạt liền quay sang Tuấn hỏi cùng chút sợ hãi: “nãy Thắng nó ngồi đây, giờ chạy đâu rồi?”
Tuấn nghe vậy cũng ngớ ra: “hay anh ấy trốn chỗ nào rồi.”
“cũng có thể...” còn chưa nói xong Đạt liền nhìn về phía vườn tháp, tuy hơi xa những vẫn có thể thấy một thân hình quen thuộc đang quỳ hai gối mà chống tay xuống đất.
“Thắng ở kia!” nói xong Đạt chỉ tay về phía vườn tháp cho Tuấn thấy.
...
Vết nứt dưới chân ngày càng lớn, hố sụt bắt đầu xuất hiện.
Nó kéo theo cơ thể của Thắng xuống, may mắn Dạ Minh vội điều khiển cơ thể ôm chặt lấy thành đất.
“tên Hiện Quang này lại giở trò quỷ gì?” Dạ Minh nghiến răng ken két thầm nghĩ, lòng hắn đầy căm phẫn.
Sáu vị thiền sư giờ chỉ còn lại năm người, cả năm đều đang liều mình mà ngăn cản yêu nghiệt thoát khốn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy một giây mà một vị thiền sư đã tan biến mãi mãi.
Sau khi cảm nhận mặt đất nứt toác, Dạ Minh đè lại sự hoảng loạn trong tâm nhìn về phía sáu vị thiền sư rồi quyết định ra tay, hắn định bụng dùng chiêu mạnh nhất ‘phá không quyền’ đánh về phía hai vị ở gần nhất nhằm mở đường máu.
Đâu ngờ lúc mấu chốt, Đạo Viên đại sư ở trong thức hải quấy phá làm hắn đánh hụt nhưng vẫn trúng một vị trong đó, còn chưa kịp phi ra đã bị hai vị thiền sư mỗi người một bên dùng xiềng xích giữ hai tay chân lại.
Chỉ chờ thời cơ đó, ba vị còn lại bay lên trên đỉnh đầu Dạ Minh, lấy một người làm trọng điểm, hai người đứng sau toạ trấn, chỉ cần người trước không được thì hai người sau sẽ truyền pháp lực phụ giúp.
Trấn Ma Chưởng được đánh ra, uy lực tuy không mạnh bằng Đạo Viên đại sư nhưng thắng ở đúng người, đúng thời điểm.
Chưởng pháp giáng xuống đầu Dạ Minh, khiến hắn vừa thế bay lên đã bị đè xuống lỗ hổng trên mặt đất, dù đã bị khoá cả tay và chân, hắn vẫn còn sức mà cố trụ bám vào thành đất.
Còn đang cố gắng bò lên thì bỗng đâu một bàn tay vàng nhạt óng ánh từ dưới lỗ đen vươn lên tóm lấy chân Thắng mà kéo xuống.
Sau chiêu phá không quyền vừa rồi thì Dạ Minh đâu còn sức mà chống đỡ, thần hồn hắn giờ đang chịu thương thế nghiêm trọng từ phát quyền vừa rồi.
Lúc này chỉ có thể bất lực mặc cho bàn tay kia kéo xuống vực sâu: “đi, đi theo ta, từ giờ ngươi không phải dối lòng mình mà đi hại người được nữa...”
“a..a.. mẹ nó, ta là muốn hại người đấy, thả ta ra! Tên khốn Hiện Quang nhà ngươi!!!” Dạ Minh vô vọng mà hét lớn, dãy dụa trong bất lực.
Tiếng hét của hắn xa dần, xa dần... cho đến khi không còn một tiếng vang nào trong vực sâu này nữa.
Mọi thứ dần chìm vào yên tĩnh, các thiền sư thở dài vì cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh mà cũng theo đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Rung chấn của cả khu di tích Yên Tử cũng theo đó mà dừng lại, không có chỗ nào bị thiệt hại nặng nề về người và vật chất... chỉ có trên chùa Vân Tiêu, vườn tháp Vọng Tiên Cung là bất ổn.
Nó bị tàn phá nặng nề, nơi trung tâm vườn tháp xuất hiện một hố sâu đen ngòm không thấy đáy, nó như minh chứng rằng nơi đây từng tồn tại một trận đ·ộng đ·ất kinh hoàng nhất từ trước tới nay của chốn linh thiêng.
Giờ đây chỉ có Đạt và Tuấn là hãi hùng kh·iếp vía, vì chính mắt họ nhìn thấy người bạn của mình nhảy lên múa may gì đó rồi rơi xuống cái hố nứt kia, hai người chỉ kịp lao ra khi Thắng đã mất hình dưới đáy vực sâu cùng với câu hét vang vọng: