Sâu trong thức hải, một vùng tăm tối tịnh mịch có hai bóng đen hình người phấp phới.
lại gần thì thấy cả hai đều có chung một khuôn mặt giống nhau, chỉ khác là một người trông còn có nhân tính, một người thì như kẻ đ·ã c·hết rồi.
Mà lạ chỗ, kẻ mang vẻ nhân tính thì lại đang nằm c·hết nặng dưới đất còn kẻ như c·hết tươi kia thì lại đang đứng đực đó mà nhìn chằm chằm.
Trong cơn mê mang, Thắng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, lê lết cái thân yếu đuối ngồi dậy mà ôm đầu.
Xoa bóp hai bên thái dương, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn ngó xung quanh.
Bỗng một tiếng nói bất chợt vang lên, làm hắt giật mình tỉnh hồn lại.
“chào thực thể của ta.” Chỉ thấy xuất hiện trước mặt Thắng là một thanh niên khá gầy, khuôn mặt có chút quỷ khí quấn quanh mang theo một chiếc vải bố chùm khắp người.
Nhìn kĩ lại thì thấy khuôn mặt tên này có đến 90% là giống mình chỉ khác là quá gầy gò, tà ác, Thắng hãi hùng kh·iếp vía mà hô: “con mẹ nó, ngươi là ai? Chẳng nhẽ ta bị đa nhân cách?”
“không, ta là Ma Tính của ngươi, một thực thể tâm thức cao cấp, ngươi còn không mau mau quỳ xuống cung kính ta?.” Chỉ thấy tên Ma Tính hất cao đầu, ngực ưỡn ra phía trước hai tay chắp ra sau hách dịch đứng đấy.
“ma tính của ta? Còn cao cấp hơn ta?” thấy cách nói chuyện hách dịch, mới vừa gặp đã bắt mình quỳ xuống cung kính khiến cái tôi của Thắng bị xúc phạm, hắn lao đến phía sau tên Ma Tính dơ chân lên đạp một cái mạnh vào đít.
Do không để ý đến đằng sau, tên Ma Tính bị đạp cho lao đầu về phía trước ngã chổng ngược lên trời.
Cảm giác đau đớn từ đít truyền đến khiến hắn điên lên gào thét, muốn t·ấn c·ông Thắng.
“tên khốn nhà ngươi, dám ra tay với ông? Vậy đừng trách ông đây ác.” Nói rồi tên Ma Tính lao đến chỗ Thắng.
Thắng cười khinh bỉ mà nhìn về phía Ma Tính, ít nhiều gì hắn cũng từng học qua chút Muay Thai với Boxing, dăm ba thằng gày gò này hắn đối phó được nên hắn khá tự tin vào thực lực của mình.
“Quỷ trảo thủ.” Một bàn tay đen ngòm to lớn vồ tới Thắng.
Còn đang tự tin đứng đấy Thắng thấy vậy liền giật lảy cả mình vội vàng lùi về sau, tuy thân thủ khá tốt nhưng vẫn không nhanh bằng quỷ trảo của tên Ma Tính.
Một cảm giác áp bách tràn đầy lệ khí bao quanh toàn thân khiến Thắng ngột ngạt đến khó thở, lúc này trông Thắng không khác nào một con nhái bị bóp trong tay không thể cựa quậy.
“sao? Nãy ngươi hùng hổ lắm mà? Sao giờ như chó c·hết thế?” Ma Tính khinh bỉ nhìn hắn, nói với giọng giễu cợt.
“nãy ta không đề phòng, dám đá tả một cái. Ta tính lợi dụng ngươi một thời gian, rồi sau đó ăn hết linh hồn ngươi để chiếm xác... nhưng có vẻ là không cần rườm rà như vậy nữa rồi.” Ánh mắt tên Ma Tính híp lại, quỷ khí quanh thân lan tràn ra hướng về phía Thắng.
Thắng kịch liệt dãy dụa trong vô vọng, bất lực nhìn quỷ khí bắt đầu cắn nuốt hắn, cảm giác đau đớn từ sâu trong linh hồn khiến Thắng dần mê mang.
Ma Tính không biết rằng, cùng lúc đó ở một bên khác có một bóng người đang nhanh chóng lao tới, tay tụ kim quang phật môn.
Tuy ở khá xa, ánh sáng phật quang thoát ra có chút mờ ảo nhưng ở một nơi tăm tối như vậy chỉ 1 tia sáng cũng đủ làm cho người khác chú ý, nhưng có vẻ Ma Tính mới chỉ tiếp nhận một chút tri thức của Dạ Minh, chưa hoàn toàn liên kết cùng với việc đang chú tâm vào Thắng nên không chú ý đến có thứ ánh sáng kì lạ đang tiến gần mình.
“dừng tay!!!”
Một chưởng pháp kim quang lóng lánh bay đến chỗ tên Ma Tính, đánh gãy hắn cắn nuốt linh hồn Thắng.
May mắn cho Thắng, kịp thời có người ứng cứu nếu không hắn đã bỏ mạng, nhìn về phía cánh tay đã bị mất một bàn tay Thắng thẫn thờ mà sợ hãi, giờ hắn mới biết hắn đang đối mặt với cái quỷ gì.
Ánh quang loé lên, xuất hiện một vị mặc áo cà sa thân phát kim quang đứng chắn trước mặt Thắng.
Thấy ánh hào quang này, khiến tâm tình Thắng bỗng trở nên nhẹ nhàng và bình tĩnh lại.
“hừ... Đạo Viên ngươi thật phiền phức, ba lần bảy lượt đều là ngươi đến phá đám chuyện tốt của ta.” Tên Ma Tính nhìn về phía Đạo Viên.
“ta cũng thật không ngờ ngươi lại dám bán linh hồn mình để liên kết với tiềm thức thằng bé tạo lên Ma Tính.” Đạo Viên cảnh giác nhìn về phía Ma Tính.
“ha hả... thế thì sao? ta giờ đã không còn là Dạ Minh nữa rồi, tên ta là Đỗ Tất Thắng... chỉ cần ta ăn linh hồn hắn là hoàn thành việc truyền thừa rồi. Sau trận chiến vừa rồi, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết, thần hồn ngươi đang b·ị t·hương rất nặng mà ta thì đã hoàn thành việc liên kết với tâm thức hắn, giờ mọi thứ đều đã vào đúng hướng ngươi không thể thay đổi đâu Đạo Viên.”
Nhìn thấy Ma Tính hung ác, Thắng sợ hãi mà trốn sau lưng Đạo Viên đại sư, cái trạng thái bố đời lúc nãy không biết đã bị chó gặm đi từ lúc nào.
“ta rồi sẽ... chiếm đoạt...” thấy Ma Tính mải thao thao bất tuyệt, Đạo Viên đại sư quay sang Thắng mà nói: “này, chàng trai.”
Thắng hoảng sợ mà nhìn về phía Đạo Viên, bắt gặp ánh mắt hiền hòa của ông khiến hắn cảm giác được sự thư thái, an toàn không còn lo lắng, sợ hãi như ban đầu.
“có... có chuyện gì thế ngài?” Thắng thành kính mà hỏi, lúc này tánh mạng hắn đang trông chờ vào người ta nên thái độ phải thật là nhẹ nhàng.
“ta cần cậu giúp, hai chúng ta cùng song kiếm đấu lại hắn thế mới có khả năng thắng cao.” Vừa đề phòng Ma Tính vừa quay sang Thắng nói rõ ý đồ của mình, Đạo Viên mong chờ nhìn về phía hắn.
Nghe vậy Thắng liền giãy nảy lên: “ông điên à? Không thất hắn sử dụng được yêu thuật à? Ta người trần mắt thịt lên để chịu c·hết à?”
Nghe vậy mặt Đạo Viên đại sư đen lại, tên oắt con này ban nãy còn kính cẩn xưng hô, giờ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ chửi ông điên. Tuy không vui là vậy nhưng ông không hề để bụng mà bỏ mặc thằng bé.
“cậu là chủ nhân của nơi này, đây là thức hải của cậu, nó có thể diễn ra theo cách cậu suy nghĩ... hắn dùng được pháp thuật thì cậu cũng dùng được miễn sao cậu sáng tạo ra được những thứ hữu ích. Hắn và ta pháp lực đã cạn kiệt, giờ hắn đang mượn nhờ sức mạnh tại thức hải của cậu qua thân phận Ma Tính, chỉ cần ta và cậu hiệp lực hắn nhất định bị áp chế.”
Nghe vậy Thắng bất ngờ mà chờ mong nhìn về phía Đạo Viên: “ngài nói là thật?”
Thấy đạo sư gật đầu chắc nịch, Thắng mới đưa tay lên ngang tầm mắt một lúc sau một đoàn lửa nhỏ bùng lên, thấy vậy Thắng thích thú mà nghịch đủ thứ khác.
Ở bên cạnh hắn Đạo Viên đại sư vội nói: “mấy cái đấy để sau đi, chúng ta mau chóng xử lý tên Ma Tính trước.”
Nghe vậy Thắng đang ngồi sõng soài liền vội thay đổi tư thế, một chân duỗi thẳng phía trước, một chân co lại lấy tay tì lên gối, lưng thì dựa vào một vật hình hộp do hắn vừa sáng tạo ra.
Đầu ngẩng lên đầy sự tự tin mà nhìn về phía tên Ma Tính, như cảm nhận được gì đó tên Ma Tính còn đang mải thao thao bất tuyệt về tương lai cũng phải dừng lại.
Thấy trạng thái của Thắng thay đổi bất chợt, hắn đầy đầu chấm hỏi. Ban đầu còn hoảng sợ như chuột thấy mèo giờ lại tỏ thái độ ngông nghênh, nhưng không sao, mọi âm mưu quỷ kế đứng trước sức mạnh tuyệt đối cũng chẳng có tác dụng, nghĩ vậy Ma Tính cũng chả để tâm đến sự bất thường của Thắng.