Thắng đứng dậy, thong thả bước lên vài bước rồi dừng lại, hiên ngang mà đứng đấy.
“Đại sư, ngài hãy nghỉ ngơi... việc còn lại để ta lo.”
Nói rồi hắn lao về phía Ma Tính, thấy hành động của Thắng quả quyết như vậy Đạo Viên cũng phải thay đổi cách nhìn nhận.
Từ xa Ma Tính thấy Thắng đang lao vọt về phía mình với tư thế kì lạ, hai tay hắn phình to chuyển sang màu đỏ đen giữ nguyên tại chỗ, thân chạy trước khiến cánh tay bị biến dạng mà kéo dài ra, Ma Tính nhăn mặt lại thầm nghĩ: “ta dù là quỷ cũng không có cái chiêu thức nào quái thai như vậy, nhưng không sao, hắn lao đầu hướng trước thì ta tiện ăn luôn cái đầu hắn cũng được khà khà.”
Ma Tính mỉm cười mà hô to:
“quỷ hoá thôn phệ!!!”
Cái đầu Ma Tính theo đó mà biến to há mồm vọt lên như muốn nuốt hết cả cơ thể của Thắng vậy, thấy Ma Tính ra chiêu Đạo Viên đại sư liền biến sắc nhắc nhở Thắng.
“chàng trai trẻ, mau....”
Còn chưa hết câu, diễn biến tiếp theo đã khiến Đạo Viên phải há hốc mồm .
Chỉ thấy lúc này đang lao tới gần Ma Tính Thắng bỗng dừng lại một nhịp, thân trụ vững, hai tay đang kéo dãn nhanh chóng rút ngắn lại với tốc độ cao.
“gomu gomu no... red roc!!!”
Một cú đấm uy lực mạnh mẽ mang theo ánh lửa đỏ bùng lên nhanh chóng lao v·út về mồm tên Ma Tính, quá nhanh quá nguy hiểm khiến tên Ma Tính không kịp trở tay.
“rầm!!”
Khuôn mặt hắn bị biến dạng khi cú đấm chạm đích, do biến cái đầu quá to nên không thể kịp tránh né giúp hắn ăn trọn vào mồm, theo quán tính lực Ma Tính b·ị b·ắn xa chục mét.
Chưa dừng lại tại đó, như muốn kẻ thù không kịp hồi sức Thắng liền hô to.
“đầy trời thần khí!!!” một trận mưa v·ũ k·hí như trút nước ào ào rơi xuống đầu Ma Tính khiến hắn chật vật né tránh.
Tiện tay nắm được một thứ kỳ lạ Ma Tính nhìn một chút, chỉ thấy toàn thân là màu đen, với sáu khổi hình trụ chắp vào cùng với hai tay cầm. Hắn có cảm giác khá nặng tay.
Không biết nó là thứ thần khí gì nhưng theo đánh giá của hắn, khả năng nó được sử dụng như một loại chùy, dùng sức nặng để đập c·hết đối phương. Nghĩ vậy Ma Tính liền quảng thật mạnh về phía Thắng kèm chút quỷ khí để tăng lực sát thương.
Thấy Ma Tính cầm trên tay khẩu Gatling, Thắng sợ vãi cả cứt đang định biến ra một lô cốt để tránh đạn thì bỗng thấy tên đó cầm thần khí quăng về phía mình.
Thấy vậy Thắng liền vui mừng ra mặt muốn tiếp khẩu Gatling, nhưng nhìn nó lao nhanh quá trông khá nguy hiểm nên hắn bỏ luôn ý định tiếp bằng tay không.
Vội vàng động não, biến ảo ra nhiều tấm bông chặn vào nhau, kèm theo đó là vài tấm nệm cao su để giảm bớt lực của Gatling đang bay tới, dù gì tên Ma Tính đó quá đáng sợ, cứ chuẩn bị là trên hết.
Dù đã chuẩn bị đón nhận, nhưng lực công phá của nó thật mạnh quá đáng khiến Thắng phải chật vật một chút mới ngăn lại được.
Vì để nhanh chóng giải quyết, Ma Tính liền lao thật nhanh về phí Thắng đưa tay ra tụ lực, quỷ khí bùng lên. Hắn không thể bắt chước giống Thắng được vì tri thức, ảo tưởng của hắn chỉ dừng quyền pháp, thuật pháp của Dạ Minh để lại mà thôi.
Đã tiếp nhận Gatling, Thắng trụ vững thân thể rồi hướng nòng súng đen ngòm về phía Ma Tính đang tiến lại gần, ở đằng xa Đạo Viên quan sát trận chiến mà lo lắng, cũng muốn nhảy vào giúp đỡ nhưng tự thân giờ chỉ còn lại chút ý trí, không phải lúc tất yếu thì không dám vọng động chỉ mong cầu Thắng có thể đột biến trong chiến trận.
“đạn rơi cửa phật, vạn vật nằm im
Đứng trước Gatling, chúng sinh bình đẳng!!!
Adi đà phật!!!”
Thắng niệm Phật xong rồi ấn cò, một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
“cọc...cọc...cọc...cọc...cọc...!!!”
“cái quỷ gì?” còn đang tự hỏi trong lòng không biết đối phương làm cái quỷ gì thì tiếp sau đó Ma Tính cũng đã rõ ràng.
Bị bắn cho không thể nào mà ngóc đầu nổi, Ma Tính mới hưởng được chút thần hồn từ Dạ Minh đã b·ị b·ắn tan nát tứ tung, những chỗ trọng thương nhanh chóng lành lại nhưng không bổ khuyết đủ so với tổn thương đã nhận,
“thiện tai, thiện tai” Đạo Viên thấy cảnh này cũng không đành lòng mà niệm Phật, nhưng trong tâm ngài lại đang vui vì khả năng trận này sẽ thắng.
Sau một hồi xả sung đến sướng rên người, Thắng mới quẳng nó sang một bên rồi tiến tới chỗ Ma Tính đang nằm vật như chó c·hết dưới đất.
Để đảm bảo, Thắng tiện tay cầm lên cái điếu cày, một trong những thần khí mà hắn tưởng tượng khi nãy rơi xuống chỗ Ma Tính tiến đến, dơ ống điếu lên cao Thắng hạ thật mạnh xuống đầu Ma Tính, những tiếng “bụp... bụp...” vang lên chát chúa.
Một hồi, cảm thấy đã đủ, Thắng mới lại gần kiểm tra tình trạng Ma Tính.
“từ từ!!!” một thanh âm trầm ấm vang lên, ngăn cản Thắng tới gần Ma Tính.
Quay lại thì thấy Đạo Viên đại đang đi như bay tới chỗ mình, Thắng khó hiểu mà hỏi: “sao thế ngài? Nếu không xử lý nhanh, hắn có thể...” còn đang định nhắc nhở Đạo Viên không nên ngăn cản mình thì hành động tiếp theo của ông làm hắn phải im lặng.
“bộp... bộp...bộp!!!” chỉ thấy đại sư vén vội tay áo, cầm lấy cái ống điếu mà Thắng vừa vất sang một bên ra sức mà đập vào đầu Ma Tính đang nằm bất động dưới đất, không quên quay sang giải thích: “ma vật là thứ tà ác, nó chuyên lừa thầy phản bạn, chàng trai trẻ chưa trải đời tốt nhất đừng tin những gì đang nhìn thấy, cứ làm cho chắc chắn vẫn hơn.”
Cứ nghĩ rằng mình đã đủ nhẫn tâm, không ngờ đại sư lại ác liệt như vậy.
Không biết qua bao lâu, Đạo Viên đại sư mới buông tay quẳng cái ống điếu sang một bên, thở phì phò mà đứng dậy bàn giao lại cho Thắng.
“hết pháp lực, thân thể trọng thương... không thể giúp tiếp, chàng trai trẻ... phần còn lại nhường cậu... lão phu, hết sức rồi.” Nói rồi ông tiến đến vỗ vai Thắng, thong thả mà bước đi.
Khuôn mặt Thắng giật giật vài cái thầm nghĩ: “ông già này không có vấn đề về thần kinh đấy chứ?”
Không thèm để ý đến lão già phía sau, Thắng tiến gần hơn tới Ma Tính mà quan sát, nhìn về phía khuôn mặt giống hệt hắn chỉ khác mỗi cái điểm là tên đang nằm này gầy gò hơn bản thân khiến hắn lấy làm lạ.
Đưa tay chọc vào thân thể, một loại cảm giác ham muốn bùng lên trong tâm trí, nó giống kiểu lúc Thắng xem một cảnh nóng mà trong người rạo rực muốn hoà vào...
“bộp!!!” Thắng tát thật mạnh vào khuôn mặt mình, cảm giác đau rát khiến hắn nhăn nhó thầm nghĩ: “mình là trai thẳng, không được có suy nghĩ tầm bậy, nhất là cái thứ đang nằm lại là một phần của bản thân.”
Còn đang trong suy nghĩ Thắng liền cảm thấy một trận đau nhói từ phía dưới chân dưới, nhìn xuống thì thấy tên Ma Tính không biết từ khi nào đã tỉnh đang điên cuồng mà gặm chân hắn ngấu nghiến, quá đau đớn Thắng theo bản năng mà hét lớn:
“A...A...A...!!!”
“e ê...ê... đừng để hắn cắn nuốt, hắn sẽ ăn mất linh hồn ngươi....!!!” từ đằng xa Đạo Viên đang ngồi nghỉ ngơi thì thấy cảnh này vội vàng đứng dậy lao tới hô to nhắc nhở Thắng.
“con mẹ nó, chỉ mỗi mình mày biết ăn? Ông đây cũng ăn lại mày xem thằng nào thắng!!!” Thắng dùng sức mạnh tại thức hải mà biến cơ hàm to ra, nhe ra một mảng răng lớn nhọn hoắt cúi xuống ngoạm vào Ma Tính mà nhai ngấu nghiến.
Cơ thể Ma Tính nhanh chóng bị ảm đạm rồi dần dần biến mất, quỷ khí theo đó mà tràn vào linh hồn Thắng, ký ức của Dạ Minh cũng theo đó mà tràn vào làm hắn trở tay không kịp dẫn đến xung đột ký ức, cơn đau từ sâu trong linh hồn làm quỷ khí điên cuồng thoát ra.
“không xong, nếu không giải quyết hắn sẽ bị quỷ khí quấn thân, nặng thì tan vỡ thần hồn mà c·hết, nhẹ thì đoạ vào quỷ môn thành quỷ tà ác nhân.” Sau khi kiểm tra tổng quan cho Thắng, Đạo Viên đại sư lo lắng tự nói một mình.
“đành vậy, xem như ngươi có duyên với ta, có duyên với phật pháp... ta sẽ dùng ý thức cuối cùng của ta, dẫn đạo ngươi vào ảo giác luân hồi, trong này mọi kí ức sẽ được sắp xếp lại hết theo thứ tự của từng kiếp sống... ngươi sẽ không bị xung đột bởi hai tiềm thức khác nhau, kiếp trước của ngươi là Dạ Minh, kiếp sau là ta, đến kiếp này là ngươi. Ta mong ngươi sẽ dùng tri thức của ta để giệt tâm ma, giữ Đạo, dùng sức mạnh của tên Dạ Minh này vào việc giúp đời, giúp người.”
Nói rồi Đạo Viên đại sư liền hoá thành chân quang cùng linh hồn Thắng hoà làm một, ngọn lửa quỷ khí đang hừng hực cũng theo đó mà ảm đạm dần đi, trên thân thể hắn bắt đầu xuất hiện các loại phạn văn lưu chuyển.
Khuôn mặt Thắng đang nhăn nhó vì đau đớn cũng theo đó mà thả lỏng, miệng hắn thi thoảng còn nhếch nhẹ như đang cười, có vẻ như trong mơ cu cậu gặp được mộng đẹp.
Chú thích: Ma Tính là một dạng tính cách tiêu cực gồm tham sân si mạn nghi tạo lên, nó tồn tại trong vô thức và không có ý thức tồn tại, nó có thể bị diêt hoặc sinh tùy vào mỗi người. Ma Tính trong Thắng sinh ra linh trí nhờ hưởng tri thức thần hồn của Dạ Minh, nó chỉ mang hình dáng của Thắng chứ không mang theo kiến thức của bản thể, nói cách khác nó đã thoát khỏi Thắng và thành một linh hồn thể riêng biệt.