Sáng Thế Chi Chủ

Chương 7: Tỉnh dậy



Chương 7: Tỉnh dậy

Ở một nơi nào đó, dưới vùng trũng thấp có nhiều đất đá chèn lên, khiến người ta vừa nhìn qua đã biết nơi đây từng xảy ra một trận đ·ộng đ·ất kinh thiên.

Các lớp đất đá vô tri đang nằm im lìm thì bỗng nhiên lay động giống như có sinh mệnh, các hòn đá lảo đảo mà lăn lóc vãi ra, từ dưới vươn lên một bàn tay trần dính đầy bùn đất, đen đúa.

Sau một hồi vùng vẫy trong lớp đất đá, một chàng trai độ khoảng 23, 24 mệt mỏi bò ra, kéo theo cái cơ thể tàn tạ đầy v·ết t·hương mà dựa vào thành đất bên cạnh.

Chàng trai này không ai khác, hắn chính là main của chúng ta, Đỗ Tất Thắng.

Sau khi Đạo Viên đại sư dùng luân hồi mộng, giúp hắn sắp xếp lại tri thức từ Dạ Minh cũng như tiền kiếp của ngài, cuộc đời của một phật tử hoà vào dòng đời của một quỷ yêu giúp hắn thoát khỏi đại tâm ma mà Dạ Minh đã gieo sẵn, đưa hắn về với sự cân bằng cần thiết.

Nhờ đó mà Thắng cảm tưởng như mình có thêm hai kiếp sống vậy, nhân sinh quan hắn cũng rộng mở không ít, có thể nói giờ lượng tri thức của hắn được tích tụ từ các kiếp sống là rất lớn.

Khi Thắng thoát khỏi mộng ảo cũng là lúc hắn kết thúc quy trình trải nghiệm qua cuộc đời của Đạo Viên đại sư, từ khi xuất sinh cho đến lúc sử dụng luân hồi mộng, vậy nên hắn biết bản thân trạng thái lúc này, chỉ là không biết hiện tại mình đang ở đâu mà thôi.

Cảm nhận sự đau đớn truyền tới, làm Thắng phải nhăn nhó khuôn mặt mà rên rỉ, hắn có thể cảm nhận được toàn bộ xương trên cơ thể đều bị tàn phá nặng nề, các lớp cơ cũng bị trấn thương nghiêm trọng.

Vừa rồi cũng phải mất rất nhiều sức lắm hắn mới bò ra khỏi chỗ đống đất đá đó.

“phì... phù....!!!”

Thắng mệt nhọc ngồi đấy, miệng thở dốc phì phò.

Cắn răng chịu đựng cơn đau, Thắng tiến nhập thiền định, đi vào tiềm thức bản thân tìm tri thức mà mình đã trải ở kiếp Dạ Minh.



Hắn nhớ trong lúc lịch luyện, Dạ Minh có luyện một môn công pháp tên là Huyết Mệnh công.

Nó không phải để tu thân, cũng chẳng phải tu khí, tên như ý nghĩa nó dùng để luyện huyết tự thân.

Môn công pháp này Dạ Minh chỉ luyện được một nửa của cả bộ công pháp do hắn c·ướp được tại trên thân của một tên Ma tộc trong lúc du hí bí cảnh.

Huyết mệnh công này không có tính công kích, nó chỉ có tac dụng chữa thương, sử dụng máu bản thân điều đến nơi tổn hại trong thân rồi thiêu đốt chúng, kích hoạt các tế bào cho nó sinh trưởng mà chữa lành các v·ết t·hương.

Điểm tà dị của môn này là nếu bạn sử dụng máu quá liều cho việc điều trị, bạn có thể c·hết do mất máu nhưng... ta có thể dùng máu của ngoại giới để thay máu bản thân chữa trị bằng cách hút máu loài nào đó, sau đó chuyển hoá thành máu của mình, máu càng tinh thuần, hiệu quả càng cao.

Lý do chủ yếu để Thắng chọn công pháp này là vì nó rất hữu dụng trong trường hợp này,bản công pháp này không đòi hỏi quá nhiều từ bản thân người sử dụng miễn là anh có nhiều máu thì anh có thể tùy thích sử dụng.

Điều Thắng cần làm lúc này là kịp thời chữa trị một phần cơ thể, tìm lại được khả năng di chuyển rồi sau đó tìm hiểu xung quanh đây là đâu rồi mới tính tiếp.

Theo như lý giải của Đạo Viên, Thắng có thể không còn tại Yên Tử nữa mà đã rơi vào một nơi nào đó của tận cùng thời không rồi, nhưng hắn vẫn mong sao bản thân còn tại địa cầu.

Nhờ vào việc sự trải nghiệm từ kiếp sống của Dạ Minh, Thắng dễ dàng điều khiển huyết mạch tự thân mà không hề gặp chút khó khăn nào.

Trong suốt quá trình vận chuyển, Thắng tận dụng từng chút một, cân đo đong đếm sao cho lượng máu vừa đủ để duy trì sinh mệnh, mà lại vừa đủ tầm để chữa thương.

Có thể thấy, độ thuần thục như vậy, kiếp trước Dạ Minh đã phải trải qua bao cuộc chiến sinh tử như thế nào, khó khăn ra sao, nhưng đến đất Đại Việt này lại chịu ủy khuất bị một nhà sư trị.

Không biết trải qua bao lâu, Thắng giật mình mà tỉnh dậy sau một tiếng gào rú to lớn phát ra từ phía sau.

Vì là tự thân đang tựa vào thành đất ở dưới hố đất sâu 3m, nên hắn không thể thấy được phía trên là gì, chỉ có thể dựa vào tiếng động mà phán đoán.



“rầm...rầm!!!”

Hàng loạt tiếng bước chân ùynh ùynh vang lên, kèm theo đó là tiếng cây cối đổ “rầm” làm Thắng hãi hùng kh·iếp vía mà tựa sát thành đất, đầu ngẩng lên đề phòng.

Chỉ thấy một loạt con vật to lớn cỡ 2m đang liên tục lao qua đầu hắn, bọn chúng đi thành đàn phi qua cái hố mà Thắng đang ngồi bên dưới, bọn chúng chỉ để tâm đến những thứ trước mặt mà không nhìn xuống dưới nên vô tình bỏ qua Thắng.

“ực!!!”

Thắng mặt cắt không còn một giọt máu, cổ họng thì khô khốc cố nuốt chút nước bọt.

Những thứ mà Thằng vừa nhìn ban nãy tuy không đáng sợ bằng các trải nghiệm của Dạ Minh nhưng hiện tại mà bị những thứ đó thấy thì có mười cái mạng hắn cũng không sống nổi, cái hắn sợ không phải là chúng to lớn mà là sợ bị m·ất m·ạng.

Sau khi xác nhận bọn chúng đã đi xa, cảm giác bản thân còn sống khiến tâm tình của Thắng lúc này thật khó tả.

Nhìn lên trời xanh, mà tự lẩm bẩm: “cái này... chẳng lẽ mình quay lại thời tiền sử? 65triệu năm về trước?”

Đúng vậy, sau khi thấy một đàn quái vật to lớn có hình thù như khủng long giống hệt với các dữ kiện mà trên ti vi họ hay chiếu khiến Thắng nghĩ ngay đến việc bản thân đã bị quay lại thời tiền sử.

Nó giống như việc xuyên không đến thế giới khác mà Thắng từng đọc, nhưng lần này lại khác, hắn không phải xuyên không mà là bị trục xuất khỏi thời không.

Có thể nói tâm trạng của Thắng lúc này lên xuống rất thất thường, từ tiêu cực cho đến tích cực, đủ loại suy nghĩ bùng lên trong tâm, cũng may có sự trải nghiệm tiền kiếp của Đạo Viên đại sư nên hắn lại có thể đủ tỉnh táo mà đưa thân tâm quay lại hiện thực.



“bị đẩy đến thời không khác? Hay là quay ngược thời gian? Mong là ta chỉ bị đẩy đến không gian khác, như vậy ta mới vẫn có thể quay lại, về với bố mẹ và thằng em...”

Thắng nắm chặt bàn tay mà tự an ủi mình cũng như giúp bản thân thêm kiên định.

Trong tri thức của Dạ Minh, có một môn công pháp là Tạo Giới pháp, nó được sáng tạo bởi một vị Ma tộc đại năng, nhờ việc giác ngộ pháp tắc không gian mà tạo ra một pháp gọi là Hư không pháp, sau Dạ Minh nhận truyền thừa, tiếp nhận luôn pháp tắc không gian, do tư chất tự thân cũng thuộc dạng thiên tài hắn dễ dàng khai ngộ pháp tắc thứ hai là thôn phệ pháp tắc, nhờ đó mà hắn cải tiến Hư không pháp thành Tạo Giới pháp.

Tạo Giới pháp không còn đơn giản như hư không pháp, nó lấy không gian làm thân, thôn phệ làm hồn, thôn phệ các pháp tắc khác thành tự thân đưa vào không gian khai mở sáng tạo ra một thế giới khác có pháp tắc.

Nhưng sau trận chiến với Ma Thần Chủ, Da Minh đã tự thân phá hủy thần giới mà mình mất công sức sáng tạo, đưa bản thân vào thế vạn kiếp bất phục, tuy đã thoát được sự truy đuổi nhưng đổi lại hắn bị giam cầm suốt mấy trăm năm và giờ thành dinh dưỡng cho Thắng.

“nếu ta có thể mạnh như Dạ Minh, thì có thể sử dụng phá không quyền, phá vỡ không gian toạ độ quay lại quê hương, như vậy... cần phải cố gắng sống!!!”

Ánh mắt kiên định mà cương quyết nhìn lên trời xanh, đôi bàn tay đen đúa vẫn khư khư nắm chặt vạt áo như thể hiện sự kiên cường bất khuất của một con người trẻ tuổi.

...

Bầu trời đêm phủ xuống, những màn vì sao tính tú du đẩu trên bầu trời, thi thoảng có những ngôi sao băng nhanh chóng vụt qua tầm mắt khiến Thắng nhìn mà than thở.

“thật đẹp, ở quá khứ mình chưa từng nhìn thấy bầu trời đêm đẹp như vậy.”

Bây giờ cũng đã vào giữa đêm, khung cảnh tuy đẹp đẽ nhưng không thể cản được cái rét phủ xuống làm Thắng phải run rẩy mà bo mình một góc hứng chịu.

Sau khi sử dụng Huyết Mệnh công, cơ thể Thắng lúc này cũng đã đỡ được phần tuy vẫn còn nhức nhối nhưng không tàn như lúc mới tỉnh.

Lục trong balo lấy một thanh socola, Thắng từ tốn mà cắn vài miếng, hiện tại đang trong trạng thái thiếu máu, có socola để ăn quả thực như thuốc bổ vì Socola là một loại thực phẩm giúp hồi phục máu nhanh vì nó chứa lượng khoáng chất có lợi cho sức khỏe như chất xơ, sắt, kali, kẽm và selen, magie...

Cũng may mắn khi bản thân Thắng lại là một người thích chuẩn bị đầy đủ mọi thứ vào balo nhất là những lúc đi xa hoặc leo núi, nên trong balo thường dự trữ các thực phẩm bổ dưỡng dễ ăn, thuốc thang cần thiết cùng với các dụng cụ sinh tồn khác.

Khi mặt trời vừa xuống, Thắng tính đánh lửa dựng trại nhưng khi hắn bò lên trên kiếm củi thì thấy có mấy con Troodon đang quanh quẩn gần đó, sợ gây lên động tĩnh làm bọn chúng chú ý, Thắng lại trườn xuống mà núp, với cơ thể này thì chỉ có phần trăm bị làm thịt chứ không hề có chút phần trăm sống nào, lao lên là lựa chọn ngu ngốc.

Thế nên lúc này, tầm nhìn của Thắng đa phần là dựa vào ánh sáng từ những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cũng may trời đêm ở đây cũng đủ để Thắng nhìn rõ vật ở khoảng cách bán kính năm mét đổ về.