Có lẽ đây là lần đầu tiên Đổng Thanh Thư chân chính ngồi đối diện với Lệnh Thiên Từ, mắt đối mắt cùng ngài để giải quyết cái bản hợp đồng oái oăm kia.
Tâm lý căng thẳng khiến cho mồ hôi liên tục đổ xuống hai bên thái dương, Đổng Thanh Thư vụng về lau đi, lại lấm lét nhìn người kia.
Thật ra cô có chút sợ cái khí chất băng lãnh của người đàn ông này, tuy nhiên cũng không hẳn là sợ đến mức không dám nhìn thẳng. Chỉ là cô cảm thấy ngượng ngùng quá, cứ có cảm giác thấp thỏm mỗi khi nhìn người đàn ông kia, cô sợ sẽ bị ánh mắt đen sâu thăm thẳm ấy hút mất lấy linh hồn, mãi mãi không có cách nào thoát ra được…
Đổng Thanh Thư rụt rè ngồi một chỗ, mà cái bản hợp đồng bao dưỡng kia nằm ngay trên bàn, khiến cô cảm thấy càng thêm khó xử.
Đêm qua cô không có say, thật sự là không thể vịn vào cái cớ kia được.
Thú thật cô cảm thấy rất thích lên giường cùng người đàn ông này, ặc… không, ý là, thì ý là… mức độ cơ thể hòa hợp giữa hai người trên cả mong đợi, cô cảm thấy thoải mái, à… hừm… thì là vậy đó.
Đổng Thanh Thư tự yy trong đầu rồi lại vô thức đưa tay gõ cho mình một cái thật đau.
Đúng là điên rồi, còn dám nghĩ linh tinh bậy bạ!
Lệnh Thiên Từ từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở chiếc ghế sofa đối diện hướng ánh mắt về phía Đổng Thanh Thư quan sát. Có lẽ ngài rất thích nhìn cô đấu tranh tư tưởng như thế này, trông rất thú vị.
Đổng Thanh Thư rụt rè nhìn lại Lệnh Thiên Từ, thấy ngài ấy không thay đổi vẫn nhìn chằm chằm vào cô, hiển nhiên trận chiến này cô sẽ luôn là kẻ thua cuộc, Đổng Thanh Thư đành lại di dời ánh mắt đi nơi khác.
“Lệnh gia, ngài có thể đừng nhìn tôi nữa có được không?”
Thấy Đổng Thanh Thư yếu ớt phảng khán, giống như một con mèo nhỏ không có cách nào chống cự chỉ có thể meo meo lên mấy tiếng, Lệnh Thiên Từ càng thêm thích thú.
Ngài cười dịu dàng, đáp lại:
“Được thôi.”
Thế nhưng ánh mắt vẫn giữ y nguyên vị trí cũ, chẳng thay đổi chút nào cả.
“…” Đổng Thanh Thư hết cách, lại đành chuyển chủ đề trước.
Vốn dĩ bọn họ đã hẹn nhau chiều qua giải quyết cho xong vấn đề hợp đồng bao dưỡng này, nhưng vì xảy ra chút chuyện khó nói… bàn chuyện thì chưa thấy, nhưng gặp nhau rồi va vào nhau bất chấp thì đêm qua thấy hết rồi.
Đổng Thanh Thư nghĩ tới mà đỏ mặt, lại đưa cánh tay mềm mềm trắng trắng chọt chọt vào bản hợp đồng bao dưỡng trên bàn trà.
“Cái này…”
“Em đã đưa ra quyết định rồi chứ?”
Lệnh Thiên Từ cũng không có ý giục Đổng Thanh Thư vội vàng, ngài dong lười ngả lưng ra sau ghế, chờ đợi cô nhóc kia đưa ra quyết định.
“Tôi đã nghĩ kĩ rồi.”
“Hửm?”
“Tôi vẫn là… không thể chấp nhận được việc bản thân được người khác bao dưỡng như tình nhân.”
Đổng Thanh Thư nói rồi lại đỏ mặt, nhưng lần này không phải là vì ngại, mà là vì cô tức giận.
Cô không bài xích việc diễn viên tìm đường thăng tiến mà đi lên bằng cách này, Đồng Tuệ Linh cũng như thế đó, cô đã bao giờ khinh ghét đâu. Chỉ là nếu nó rơi vào cô, cô lại chẳng có cách nào chấp nhận được.
Dẫu sao cô trước khi xuyên thư cũng tự thân vận động kiếm tiền bằng mồ hôi công sức, trừ phi trời sập ra thì không có khả năng cô không thể sống được.
Vậy nên hiện tại cho dù mọi thứ có rối ren đến mức nào, Đổng Thanh Thư vẫn tin rằng mình còn đường thoát thân.
Đối diện với lời từ chối của Đổng Thanh Thư, Lệnh Thiên Từ cũng không mấy gì tức giận. Dù sao ngài cũng đoán trước được, chỉ là chính tai nghe thấy vẫn khiến ngài không kiềm chế được mà bật cười.
Nụ cười này mang theo tia trào phúng, khiến Đổng Thanh Thư đột nhiên cảm thấy ghét bỏ.
Cười cái khỉ khô ý, có gì mà cười!
Đổng Thanh Thư không nói ra nhưng gương mặt thì thể hiện ra rõ ràng hết thảy, càng khiến Lệnh gia cười đến chảy cả nước mắt.
Chao ôi, nếu để Mạc Thiên Quyết thấy được cảnh này, hẳn là đêm nay về y lại càng không ngủ được. Sự kiện chấn động thế kia mà!
“Em có thể cho tôi 3 lý do không?”
Lệnh gia cười đủ rồi cuối cùng cũng đàng hoàng ngồi trên ghế tiếp tục đàm chuyện với cô, nhìn anh ta lau nước mắt, Đổng Thanh Thư càng thêm đỏ mặt ngại ngùng.
Thật đáng ghét quá đi… Cái gương mặt yêu nghiệt này, chảy nước mắt thôi cũng khiến cô xao xuyến.
Đổng Thanh Thư ăn chay tính tới thời điểm trước khi xuyên thư đã là 28 năm, cô chẳng có lấy một mối tình vắt vai, đương nhiên chuyện chăn gối cũng không có lấy chút kinh nghiệm nào.
Để mà nói xem phim hay sách báo thì chỉ là mặt lý thuyết, 28 tuổi mà như tờ giấy trắng thì ôi thôi quên đi, Đổng Thanh Thư đương nhiên không có như thế.
Nhưng là… người đàn ông này thực sự là cướp đi lần đầu của cô, không chỉ về mặt thể xác, mà có thể nói là về tâm hồn nữa.
Lần đầu tiên cô có cảm giác rung động mãnh liệt đến thế, nhưng rồi lại sợ bản thân dây dưa với người đàn ông này cô sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Đổng Thanh Thư không đáp lại lời của Lệnh Thiên Từ, ngài cũng nhìn cô không nói gì.
Mãi một lúc lâu sau bầu không khí giữa hai người vẫn căng thẳng như thế không thay đổi, lúc này Đổng Thanh Thư mới khó xử nói:
“Tại sao tôi phải cho ngài 3 lý do chứ… tôi không thích tức là không thích thôi.”
“Nhưng tôi muốn nghe lý do của em. Em nói không thích, tôi cảm thấy điều này không thỏa đáng.”
“Sao lại không thỏa đáng…”
Đổng Thanh Thư chột dạ không dám nhìn Lệnh Thiên Từ nữa, tự dưng nói không thỏa đáng là không thỏa đáng thế nào?
“Thì rõ ràng là em thích mà.”
Lệnh Thiên Từ mặt không đổi sắc nói ra nội tâm của Đổng Thanh Thư, mà Đổng Thanh Thư với trái tim thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng bị vạch trần, cô hoảng loạn lắc đầu, miệng lưỡi lắp bắp.
“Tôi-tôi…”
“Em nói đi, em không thích sao?”
“Tôi…” Đổng Thanh Thư lắp bắp.
“Em không thích tôi, hay em không thích kỹ thuật trên giường của tôi?”
“Ngài… ngài đúng là điên rồi!”
Đổng Thanh Thư thật sự không hiểu nổi sao Lệnh Thiên Từ có thể thẳng thắn nói ra mấy lời này mà chẳng chút ngượng ngùng nào như thế. Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn người ta, lại yếu thế không nói được lời nào.
Thật lòng thì cô không phải không thích ngài ấy, cô chỉ là không muốn dính líu tới ngài ấy, không muốn ngài ấy phá nát cuộc sống bình thường của cô…
Mà không đúng, vốn dĩ cuộc sống của cô đang bị đảo lộn lên hết cả lên, chẳng còn bình thường như lúc ban đầu được nữa.
“Tôi điên?”
Lệnh Thiên Từ bị Đổng Thanh Thư mắng nhưng lại bật cười, dường như đã rất lâu rồi chưa có ai có gan dám mắng ngài như thế.