Lệnh Thiên Từ không chỉ ở trên thương trường hô mưa gọi gió, mà ở giới hắc đạo cũng lừng lẫy với địa vị cao chót vót không ai dám dây vào.
Theo lẽ thường tình, ngài trở thành người đàn ông độc thân quý giá của thành phố S này, chẳng một ai dám mở miệng kích động tới ngài một câu, bên cạnh lúc nào cũng có người cúc cung tận tụy, khom lưng khụy gối.
Mà Đổng Thanh Thư đối với ngài lại là trường hợp ngoại lệ duy nhất.
Người mà tính tình bộc trực dám mắng cả ngài, rồi lại vì quyền uy của ngài lấn áp mà có chút e sợ im lặng không dám nhìn. Nhưng ngài hiểu rõ, tiểu bảo bối lúc này chỉ đang yên lặn tránh bão mà thôi, người tinh ranh như cô hẳn là đang ở trong lòng âm thầm đem tám đời tổ tông nhà ngài ra hỏi thăm hết một lượt.
Chao ôi, đúng là tiểu bảo bối thú vị mà ngài nhặt được đây mà – Lệnh gia nghĩ tới lại không khỏi câu lên khóe môi mỉm cười.
Ngài cảm thấy biểu hiện hoảng sợ của Đổng Thanh Thư lúc này sao mà thú vị quá thể, trong lòng càng tà ác hiện lên ý đồ muốn trêu chọc cô.
Thấy Lệnh Thiên Từ mỉm cười, Đổng Thanh Thư thật sự không nhìn ra tâm tư của người đàn ông này, chỉ là cô ý thức được nguy hiểm, lại sợ ngài ấy nổi giận nên cô lại nín thinh… có điều vẫn dẫu mỏ chửi chó mắng mèo:
“Tôi nói ai điên người đó tự biết…”
“Hửm?” Lệnh Thiên Từ bật cười hỏi lại cô, nhưng Đổng Thanh Thư đương nhiên không dám hó hé thêm câu nào nữa.
Cô hít thở mấy hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nghiêm túc đề cập đến chuyện kia:
“Tôi thật sự không thể ký bản hợp đồng này được, ngài vẫn là nên buông tha tôi đi.”
Đổng Thanh Thư cũng không phải là kẻ ngang bướng, điếc không sợ súng mà không sợ cường quyền. Ngược lại cô đối với mấy người có gia thế cũng phải nể mặt tám, chín phần.
Vị tai to mặt lớn này… thật sự không thể dây vào.
Có chết cũng không nên dây vào, nếu không cuộc đời của cô hẳn là còn thê thảm hơn nhân vật trong kịch bản mà cô viết nữa.
Người đàn ông kia nghe lời từ chối thì nheo mắt nhìn cô, ngài ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ thong thả khác biệt hoàn toàn so với Đổng Thanh Thư cứ khép nép lo sợ ở phía đối diện.
“Tôi không thể nghe lý do cụ thể sao?”
Lệnh tiên sinh dường như bám riết lấy không buông tha, ngài thật sự rất hoài nghi bản thân mình có điểm nào không tốt, không thể đáp ứng được Đổng Thanh Thư?
Ngài cảm thấy dung mạo, ngoại hình của mình không tồi, ngay cả địa vị xã hội cũng cao ngất ngưỡng mà người khác lấy làm tấm gương hướng tới. Minh tinh màn bạc đều là muốn từ nơi ngài tiến thân, không ít người bán mạng cho ngài, không từ bỏ thủ đoạn để trèo lên giường mong ngài sủng ái dù chỉ là một đêm.
Chẳng lý nào Đổng Thanh Thư lại cứ tỏ ra ghét bỏ ngài như vậy.
Đổng Thanh Thư cũng nhìn ra được thắc mắc trong đôi mắt của Lệnh Thiên Từ, cô ấp úng mấy hồi, ngón tay bối rối đan xiết vào nhau.
“Tôi- tôi chỉ là không muốn trở thành vật sở hữu của ngài mà thôi...”
Đổng Thanh Thư nói ra tiếng lòng của mình, mà lúc này Lệnh gia lại khó hiểu nhíu mày, hỏi ngược lại Đổng Thanh Thư:
“Vật sở hữu sao?”
“Phải.”
Đổng Thanh Thư gật đầu. Cô hơi mím môi, lại thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Ngài nói tôi cho ngài 3 lí do, vậy ngài cũng cho tôi 3 lí do đi! Vì sao lại là tôi? Mà không phải người khác?”
“…”
“Lệnh gia, vì sao ngài muốn tôi… ngài cho tôi lí do đi, dù chỉ là 1 thôi cũng được.”
Hiếm khi Lệnh Thiên Từ lại bị lời nói của người khác chặn miệng không thể đáp lại được.
Trong khoảnh khắc đó, có lẽ chính ngài cũng không thể tìm được cho mình lí do vì sao.
Lệnh Thiên Từ ngài vốn dĩ đâu có thiếu tình nhân, tùy tiện miệng hô một tiếng liền có người sà ngay vào lòng ngài ngay tấp lự.
Thế nhưng Lệnh Thiên Từ lại cứ khăng khăng cho rằng người đó phải là Đổng Thanh Thư thì mới được, và rồi ngài bám riết lấy cô không buông, bá đạo ngang tàn, chẳng chừa cho người khác chút không khí để thở.
Đổng Thanh Thư cảm thấy trái tim thổn thức của mình có chút tổn thương, tuy không thể nói là cô thích ngài ấy mãnh liệt như thế nào, nhưng ít nhiều gì cũng có chút rung động nhen nhóm.
Lệnh gia cứ trầm ngâm suy tư một hồi, ngài cảm thấy Đổng Thanh Thư nói cô là vật sở hữu của ngài nghe có chút… thú vị.
Lúc trước ngài chưa từng nghĩ tới việc này, thế nhưng lúc Đổng Thanh Thư thốt ra câu nói hờn giận kia, ngài dường như lại thông suốt ra một số chuyện.
Trước đó ngài chỉ đơn thuần là cảm thấy sau một đêm mây mưa cuồng nhiệt, ngài rất thích độ tương thích hòa hợp khi mà họ làm tình cùng nhau, thế nên mới sinh ra cảm giác muốn bảo bọc Đổng Thanh Thư, muốn ràng buộc cô bởi bản họp đồng bao dưỡng này.
Lúc trước cảm giác này không mãnh liệt đến vậy, thế nhưng giờ đây lời nói của Đổng Thanh Thư lại như mồi lửa đốt cháy trái tim của ngài. Ngài dường như tìm ra được lí do cho sự cố chấp của mình mấy lâu nay.
Có lẽ ngoài việc bảo bọc đơn thuần ấy, sâu thẳm trong lòng người đàn ông này còn muốn nuôi nhốt cô trở thành phượng hoàng trong lồng son của ngài nữa.
Cô sẽ có cơm ăn, có quần áo đẹp, không lo bản thân bị chèn ép ở giới showbiz phức tạp. Thế nhưng ngoài những việc đó ra, cô sẽ không thể rời khỏi ngài nửa bước.
Vì trong bản hợp đồng kia tất cả những điều khoản nghe thấy thì đều có lợi cho đôi bên, chẳng ai chịu thiệt, thế nhưng riêng về phần của Đổng Thanh Thư, cô dường như mất đi sự tự do mà bản thân vốn dĩ vẫn luôn có.
Đổng Thanh Thư phải đến chỗ của Lệnh Thiên Từ ở, bởi vì người đàn ông này bất cứ khi nào cũng có thể muốn cô, không ở chỗ ngài ấy thì Đổng Thanh Thư còn có thể ở đâu nữa đây?
Giống như một con chim phượng hoàng vô cùng lộng lẫy kiêu sa, nhưng lại bị nhốt chặt trong cái lồng son chẳng có lấy chút tự do nào.
Đối với Đổng Thanh Thư thì điều này rất bất công, cô vẫn chưa bị dồn tới bước đường cùng, hiển nhiên cô vẫn còn khả năng mà chống cự, đâu có dễ dàng khuất phục đến vậy.
Lệnh Thiên Từ đến cùng vẫn không thể cho Đổng Thanh Thư được bất kỳ lí do nào thỏa đáng, mà cô nhìn thấy phản ứng này, đột nhiên lại cảm thấy hụt hẫng lạ kỳ.
Rõ biết người đàn ông này chỉ có hứng thú với cơ thể của cô, thế mà trong một vài khoảnh khắc nào đó cô lại mơ tưởng người ta sẽ nói với cô lời ngọt ngào, nói rằng muốn có cô ở bên cạnh.
“…” Đổng Thanh Thư tự mình đa tình rồi lại cảm thấy tủi thân.
Cô cố giấu đi gương mặt buồn rầu của mình, chỉ là nhìn Lệnh gia khẳng định lại lần nữa.
“Lệnh gia, ngay cả ngài cũng thế, ngài cũng không thể cho tôi một lí do thỏa đáng.”
“Đổng Thanh Thư, tôi có thể cho em một lí do thỏa đáng, nhưng em cũng thẳng thắn với lòng mình được không? Em không thích khi ở cạnh tôi sao?”