Rõ ràng một giây trước người đàn ông nọ còn yếu thế không nói lời nào, vậy mà lúc này liền lấy lại thế thượng phong, trận chiến ngầm này giữa Đổng Thanh Thư và Lệnh Thiên Từ, cô hiện tại chỉ có thể dùng từ thất bại thảm hại để hình dung.
Một câu nói đó của ngài ấy, đã khiến Đổng Thanh Thư không thể kháng cự được.
Đôi mắt ngoan độc như xé nát hồn phách kia của Lệnh Thiên Từ giương cao, gần trong gang tấc, trái tim Đổng Thanh Thư lại đập lên rộn ràng vô cùng.
Nói cô thẳng thắn với lòng mình… cô nên thẳng thắn thế nào đây?
Cô không thể lí giải được trái tim mình đang đập mạnh vì cái gì nữa.
Lần đầu tiên lên giường cùng anh ta, cô vì say, vì bị chuốc thuốc mà làm theo bản năng. Thế nhưng dư vị để lại của đêm đó thực sự đã khiến cô khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không quên được.
Đã thế lúc cô trong cơn nguy khốn, nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó, nương theo nhịp thở lúc anh ta ôm cô vào lòng… cô liền phát hiện thì ra mình rất dựa dẫm vào người đàn ông này, khi ở cạnh anh ta, cô cũng cảm thấy rất an tâm.
Những điều này vẫn luôn là mớ ngổn ngang không thể lí giải trong lòng cô. Hiện tại được người đàn ông này khơi gợi càng làm cô khó xử hơn, cô hoàn toàn không biết mình phải đối mặt ra làm sao.
Đáng ghét thật… rõ ràng ngài ấy vừa mới thất thố không thể trả lời được câu hỏi của cô, thế mà giờ đây lại lấy được quyền làm chủ trong tay mình.
Quả nhiên Lệnh gia vẫn là Lệnh gia, có muốn đấu thắng ngài ấy, còn phải tự xem bản lĩnh của mình tới đâu.
“Sao thế, em không thể cho tôi một câu trả lời thích đáng hay sao?”
Bên cạnh Lệnh gia cứ không ngừng hối thúc, Đổng Thanh Thư cảm thấy da đầu mình tê dại cảm giác căng thẳng.
“Tôi không…”
“Tôi muốn nghe lời thật lòng.”
Lệnh Thiên Từ trực tiếp cắt ngang câu nói của Đổng Thanh Thư, lại nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, điều này càng khiến Đổng Thanh Thư không dám nói bậy nửa lời.
“Tôi… thì tôi… không phải là không thích khi ở cạnh ngài.”
“Vậy tại sao lại từ chối lời đề nghị này từ tôi?”
“Tôi cũng đã nói rồi, tôi thật sự muốn sống một cuộc sống tự do, cho dù có yêu tiền như sinh mệnh cũng không tới mức đường cùng cần ngài giúp đỡ.”
Đổng Thanh Thư nói hết nước hết cái, lại cật lực giảm nhẹ âm giọng của mình sao cho dễ nghe nhất có thể.
Cô biết mấy ông lớn tiêu tiền như nước, bao dưỡng tình nhân cũng chỉ là một trong những trò tiêu khiển, nhưng với cô, lòng tự trọng không cho phép cô làm điều đó. Dẫu cho có lên giường cùng người đàn ông này 2 lần rồi thì đã sao? Không bị ràng buộc bởi bản hợp đồng đó, thì cô vẫn còn là chính cô, không phải với cái mác đeo bám kim chủ tìm đường đi lên gì gì đó.
Nhất là bây giờ cô cũng không cùng đường mạt lộ, thời thế vẫn còn xoay chuyển được, khéo léo từ chối vẫn là hơn.
Nghe Đổng Thanh Thư cương quyết từ chối, Lệnh Thiên Từ cũng không nói thêm dài dòng.
Sớm biết bé cưng này khó đối phó hơn người bình thường, mà ngài lại không thích dùng biện pháp mạnh để cưỡng chế cô, thế nên đành để chú chim nhỏ này ảo tưởng bản thân thoát nạn, cho cô bay một đoạn đường dài, sau này từ từ thu lưới nhốt cô lại sau.
“Nếu em đã nói bản thân không thích, tôi cũng không ép em nữa.”
“Thật- thật sao?” Đổng Thanh Thư cảm thấy có chút khó tin.
Lệnh Thiên Từ gật đầu, thanh âm trầm thấp phát ra chắc nịch:
“Thật.”
Đổng Thanh Thư dường như không tin khi thấy phản ứng thản nhiên của người đàn ông kia…
Cô cứ tưởng chuyện này phải lằng nhằng và kéo dài rất lâu sau mới được giải quyết kia chứ. Hóa ra ngài ấy lại dễ tính đến thế.
Sau phút giây căng thẳng đến điên đầu, cuối cùng bây giờ Đổng Thanh Thư cũng có thể thở phào ra một hơi nhẹ nhõm rồi. Rồi cô ôm tay trước ngực mình, gương mặt vô cùng cảm kích hướng về phía người đàn ông kia.
Mà Lệnh Thiên Từ sau khi nhìn thấy được biểu cảm này cũng không nhịn được cảm thấy thú vị mà bật cười.
Hẳn là cô đang nghĩ sao ngài lại dễ dàng buông tha cho ngài đến thế.
“Ngài đúng là tốt quá.”
Chà, bảo bối nhỏ còn phát cho ngài thẻ người tốt nữa cơ đấy.
“Em đang phát thẻ người tốt cho tôi đấy à?”
Lệnh Thiên Từ câu lên khóe môi gợi cảm mỉm cười. Nụ cười yêu nghiệt này vẫn luôn là cám dỗ khó cưỡng đối với Đổng Thanh Thư, khiến cô lúng túng cúi đầu, ăn nói lắp bắp:
“Thì… thì ngài thật sự rất tốt kia mà.”
“Em đã biết gì về tôi đâu, sao lại dễ dàng cho rằng tôi là người tốt thế.”
Lệnh Thiên Từ nghiêng đầu nhìn gò má rạng mây hồng của Đổng Thanh Thư một cái, giễu cợt nói:
“Em nói là bản thân chưa đến đường cùng nên không cần sự giúp đỡ của tôi đúng chứ?”
Đổng Thanh Thư gật gù, rồi lại dè chừng nhìn Lệnh Thiên Từ, khẳng định lại một lần nữa:
“Phải…”
Nhận được câu trả lời này, Lệnh gia liền cười một tiếng, sau đó cũng chậm rãi đứng dậy đi ra phía ban công, miệng nói nhưng mắt không còn chăm chú dán về phía cô nữa.
“Vậy đợi đến khi em thật sự cùng đường, lại đến tìm tôi nhé.”
Nét mặt Đổng Thanh Thư có chút cứng lại.
Cô khó khăn nhìn bóng lưng Lệnh Thiên Từ như đang muốn dò xét biểu hiện của ngài. Đột nhiên cảm thấy giống như người đàn ông này đang uy hiếp cô vậy.
Lệnh Thiên Từ đến bên chậu hoa thong thả tưới nước, nhìn cánh hoa mơn mởn phơi mình trong gió.
Đổng Thanh Thư lúc này thì như đang ngồi trong đống lửa vậy, cô đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm nào đó đang bủa vây mình, vậy nên liền tiến tới chỗ Lệnh Thiên Từ, dè chừng hỏi ngài ấy:
“Ngài là đang uy hiếp tôi sao…?”
Khóe miệng của người đàn ông kia có chút cong lên thỏa mãn, cảm thấy tiểu phượng hoàng này đúng là thông minh hơn người, luôn ngầm hiểu những câu nói đầy ẩn ý của ngài.
Thế nhưng nụ cười đó Đổng Thanh Thư không thể thấy được, tận tới khi người đàn ông kia quay sang nhìn cô, khóe môi đắc ý đó đã không còn nữa rồi.
Ngài chỉ nhìn Đổng Thanh Thư, cúi người đưa tay điểm chóp mũi cô:
“Tôi đã uy hiếp em bao giờ đâu.”
“…” Sắc mặt Đổng Thanh Thư càng trắng bệch hơn bao giờ hết.
Còn dám nói là chưa bao giờ uy hiếp cô ư! Người đàn ông này đúng là nói dối trắng trợn.
Thấy sắc mặt của Đổng Thanh Thư không tốt, Lệnh Thiên Từ cũng không trêu ghẹo cô nữa. Người đàn ông đứng thẳng người dậy, lại chuyển hướng đi về phía cửa phòng, muốn trở ra nhà chính.
Đổng Thanh Thư cũng bối rối lẽo đẽo theo sau.
“Tôi đưa em về nhà.”
Trước lời đề nghị này Đổng Thanh Thư nhanh như chớp đã từ chối:
“Thôi ạ. Không cần làm phiền Lệnh gia thế đâu.”
Cô làm sao có cái gan để Lệnh gia hộ tống về nhà kia chứ.
“Tôi ở cũng gần đây, có thể tự mình đi bộ…”
Hôm qua cùng người đàn ông này âu yếm cả một đêm dài, nếu nói cô không biết ngượng thì là nói dối đó, cả sáng nay trò chuyện mắt đối mắt cùng Lệnh Thiên Từ, cô thực sự đã nghĩ mình đã luyện thành công tinh thần thép rồi cơ.
“Em có biết nơi này là nơi nào hay không mà bảo nhà em rất gần đây?”
Lệnh Thiên Từ nghiêng đầu, phiêu mi nhìn Đổng Thanh Thư. Dường như ngài đang có ý trêu ghẹo sao Đổng Thanh Thư chẳng biết trời cao đất dày, cứ hay tự cho là mình đúng thế.
Đổng Thanh Thư cả giận im lặng không nói gì, cô cũng biết quê đó…!
Thấy Đổng Thanh Thư như vậy Lệnh gia càng yêu chiều hơn, cho cô một cái thang đi xuống.
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Đổng Thanh Thư cũng hết đường từ chối, thôi thì Lệnh gia không có ý cố bám không buông bắt cô phải ký hợp đồng bao dưỡng thì tốt rồi. Dù sao cô cũng vừa phát cho người ta cái thẻ người tốt, Lệnh gia nói vu vơ mấy câu, cô cũng không thể xem đó là lời uy hiếp của ngài ấy được.
Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, Đổng Thanh Thư nhanh chân lên xe của Lệnh gia, trở về nhà của mình.