“Chỉ là máu giả mà thôi, họ dùng bột màu pha thành máu, không có gì đâu.”
Thanh âm của người đàn ông kia trầm thấp phát ra như đang trấn an cô, mà Đổng Thanh Thư lúc này hồn vía như lên mây, có nói gì cũng nghe không lọt tai nữa rồi.
Hàn mắt cô đỏ ửng lên vì uất ức, lại ngồi một chỗ không yên, trong lòng cứ cảm thấy nóng như lửa đốt.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh nên đứng lên muốn rời đi:
“Lệnh tiên sinh, ngài muốn dùng cà phê hay là trà đây ạ?”
“Tôi uống gì cũng được.”
Lệnh tiên sinh cũng trả lời qua quýt cho có lệ, lúc này ngài chỉ là đang bận chú tâm đến cảm xúc của Đổng Thanh Thư.
Có lẽ là bị sốc lắm, nên mới phản ứng mạnh thế kia.
“Cho tôi mượn sóng wifi nhà em chút nhé?”
Thanh âm truyền tới vô cùng rõ ràng, có chút ung dung. Đổng Thanh Thư đang pha nước cam, nghiêng người nhìn ngài ấy rồi nói ra một dãy số.
“Đây là số điện thoại của em mà.”
Lệnh Thiên Từ trước giờ vẫn luôn rất nhạy cảm với những con số, đặc biệt là những thứ liên quan đến Đổng Thanh Thư thì ngài càng nhớ kĩ hơn.
Đổng Thanh Thư nghe câu hỏi lại ngỡ ngàng, cô cho chút mật ong vào trong ly rồi khuấy đều, sau đó đi ra bên ngoài.
“Sao ngài lại nhớ số của tôi?”
Lệnh Thiên Từ chỉ cười không nói gì, tiếp nhận ly nước cam từ Đổng Thanh Thư. Lại đóng vai một người tốt nhắc nhở cô:
“Lấy số điện thoại của mình làm mật khẩu không an toàn đâu.”
“Ồ… tôi biết rồi.” Đổng Thanh Thư gật gù, lại nghe Lệnh Thiên Từ hù dọa:
“Nếu như gặp phải người xấu biết được số điện thoại của em giống như tôi thế này thì không hay chút nào. Đúng chứ?”
“…”
Mặc dù Lệnh Thiên Từ có ý nhắc nhở là như thế, nhưng Đổng Thanh Thư cảm thấy người không tốt nhất ở đây chính là ngài ấy chứ còn ai… Nói câu nào cũng toàn là ám chỉ uy hiếp cô, uổng công hôm đó cô phát cho ngài ấy tấm thẻ người tốt.
“Nhưng mà.” Đột nhiên sự chú ý của Lệnh gia lại dừng trên ly nước cam của cô vừa mới đưa tới:
“Không phải em hỏi tôi uống trà hay cà phê hay sao?”
Lệnh gia phiêu mi, nhìn ly nước cam trông có vẻ rất ngọt kia, “Sao lại là nước cam?”
“À thì” Đổng Thanh Thư thản nhiên: “Không phải ngài nói ngài uống gì cũng được à?”
Và có lẽ Đổng Thanh Thư đã tiếp xúc với người đàn ông kia đủ lâu, hiện tại cô dần học được cách phản công lại Lệnh gia rồi, nói một câu mà ngài ấy không thể phản bác lại được.
Lệnh gia bật cười khoái trí, càng không nổi giận khi mà cô nhóc này càng lúc càng to gan.
Nước cam thì nước cam, ngài cũng không kén chọn.
Chỉ là trước giờ Lệnh gia không thích cam thôi, chưa từng uống cam bao giờ, nhưng cũng không phải là không uống được.
Thấy Lệnh gia đưa tới bên miệng nhấp một ngụm nhỏ, Đổng Thanh Thư cũng hồi hộp nhìn theo sau, mong chờ ngài ấy sẽ có chút phản ứng gì. Dù sao Đổng Thanh Thư cũng rất quan ngại mỗi khi nấu món gì đó cho Lệnh Thiên Từ thưởng thức, cô cảm thấy hoàn cảnh này phân biệt giai cấp hiện lên rất rõ ràng.
Thường dân và giới quý tộc, chẳng hòa tan vào nhau được!
Lệnh Thiên Từ quả thực không thích cam chút nào, tuy là mùi vị không tồi nhưng ngài vẫn không có hảo cảm như trước.
Nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt lại trên bàn. Tuy là gương mặt chẳng tỏ chút biểu tình gì, cũng không buồn nhíu mày lấy dù chỉ là một chút, thế nhưng Đổng Thanh Thư lại như nhìn ra được có gì đó bất thường.
“Lệnh gia.”
“Hửm?”
“Có phải ngài không thích nước cam hay không?”
Đổng Thanh Thư đối với biểu hiện của người khác trước giờ vẫn luôn mẫn cảm hơn người, cô cố ý dò xét, Lệnh gia có thể nhìn thấu được.
Ngài chỉ cười không nói gì lần nữa đưa nước cam đến bên môi nhấp thêm một ngụm to, rồi đặt lại xuống bàn.
“Tôi đã nói là mình không thích hay sao? Nước cam ngon lắm, cảm ơn em nhé.”
Nhìn Lệnh gia uống hơn nửa ly nước cam, Đổng Thanh Thư vẫn còn bán tín bán nghi. Nhưng cô vẫn tin vào trực giác của mình, đột nhiên lại cầm ly nước cam đang uống dở, dời sang chỗ khác.
“Nhưng tôi không muốn ngài uống nước cam nữa, tôi đổi sang cà phê cho ngài nhé?”
Đổng Thanh Thư nói xong lại chạy đi một mạch, tự vào trong bếp pha lại một tách cà phê.
Lệnh Thiên Từ có chút không hiểu, vì sao đứa nhỏ này lại đột nhiên nhạy cảm đến thế, còn vô cùng cứng đầu, cương quyết muốn làm theo ý mình.
Thú thật trước giờ lối sinh hoạt hay sở thích của ngài rất ít người biết đến. Bề nổi bên ngoài thì Mạc Thiên Quyết là người thân cận nhất bên cạnh nên sẽ nắm rõ tất cả. Thế nhưng về sở thích cá nhân, ngài ghét cái gì, thích cái gì Mạc Thiên Quyết đi theo ngài bao nhiêu lâu nay chưa chắc đã hoàn toàn hiểu được.
Ví dụ như ngài không thích cam chẳng hạn, chuyện này Mạc Thiên Quyết đương nhiên không biết.
Thế nhưng cô gái nhỏ Đổng Thanh Thư kia dù chỉ mới tiếp xúc không bao lâu, lại có thể hiểu rõ được ngài như thế. Nhìn thấy một ánh mắt hay hành động của Lệnh Thiên Từ thôi, Đổng Thanh Thư liền đoán được ngài không thích nước cam.
Đối với việc này, Lệnh Thiên Từ quả thực phải tròn mắt thán phục.