Đổi cho Lệnh tiên sinh một tách cà phê rang xay, Đổng Thanh Thư lúc này trông có vẻ hài lòng hơn được một chút.
Cô đẩy tách cà phê nóng hổi tới bên cạnh Lệnh tiên sinh, hơi hơi cong mi mắt:
“Ngài thử đi.”
Lệnh tiên sinh nhìn cà phê vừa pha còn nóng hổi, lại hỏi Đổng Thanh Thư: “Em không hỏi tôi dùng cà phê nóng hay cà phê đá sao?”
Lúc này lại thấy Đổng Thanh Thư lắc đầu, cô hơi xoa cằm, tỏ ra suy đoán:
“Tôi quan sát ngài mấy lần, bình thường ăn uống rất lành mạnh lại chú trọng sức khỏe, hẳn là không uống nhiều đá đâu. Với cả bình thường tôi rất thích uống cà phê nóng, muốn xem thử ngài có sở thích giống tôi hay không…”
Mấy từ cuối cùng Đổng Thanh Thư lại nói rất nhỏ, dường như trong một vài khoảnh khắc cô đã quên mất bản thân phải giữ ý tứ mà nói ra tiếng lòng của mình mất rồi!
Nói tới đây, Đổng Thanh Thư chột dạ ngẩng mặt lên nhìn, thế nhưng Lệnh Thiên Từ hiện tại không để ý tới cô, ngài chỉ bận quan sát tách cà phê còn đang bốc lên hơi nóng kia thôi.
“…” Đổng Thanh Thư âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật may quá, ngài ấy không nghe thấy…
Thế nhưng Lệnh tiên sinh trước giờ thính giác vẫn luôn rất tốt, những gì cô nói, hiển nhiên người đàn ông kia đều nghe được.
“Em đang muốn xem thử độ hòa hợp của chúng ta đấy à?”
“…”
Lời nói kia nghe sao mà ái muội quá thể, giống như mấy đôi tình nhân dùng phép thử để xem đôi bên có cùng chung sở thích cùng chung chí hướng với mình không.
Mối quan hệ giữa Đổng Thanh Thư và Lệnh Thiên Từ trước giờ chưa từng vượt qua cái mức thân cận đến vậy. Nói cho cùng cũng chỉ là hai người xa lạ lên giường cùng nhau mà thôi…
Đổng Thanh Thư nghĩ tới đây lại có chút mủi lòng, nhưng cô giấu đi suy nghĩ tiêu cực kia, dù sao cũng đã nói sẽ không để người đàn ông này mê hoặc nữa rồi mà.
Lệnh Thiên Từ uống cà phê nóng có vẻ phù hợp hơn so với ly nước cam kia.
Dù rằng gương mặt vẫn không thay đổi, chẳng buồn cho chút biểu cảm nào, thế mà Đổng Thanh Thư lại như cảm nhận được ngài ấy thích cà phê hơn.
Thấy Đổng Thanh Thư trở nên vui vẻ mà quên đi câu chuyện bị khủng bố khi nãy, Lệnh gia cũng khéo léo đóng nắp hộp quà lại, để nó ở dưới chân ghế.
Ngài lại tùy tiện ngả lưng ra ghế, hỏi Đổng Thanh Thư.
“Sao em lại nghĩ là tôi không thích nước cam thế?”
“Linh cảm thôi.”
Đổng Thanh Thư nói thật, cô cũng chỉ là linh cảm mà thôi, cảm thấy người đàn ông này chắc là không thích mấy món chua chua ngọt ngọt như thế.
Lệnh Thiên Từ nghe được câu trả lời thì chỉ cười không nói gì.
Thật ra anh ta cũng muốn xem thử xem sau này linh cảm của Đổng Thanh Thư có còn ứng nghiệm nữa hay không.
Lệnh Thiên Từ còn rất nhiều rất nhiều những thứ mà bản thân không thích, thế nhưng ở ngay trước mặt mọi người ngài đều tỏ ra bình thản đón nhận, tựa như không có gì mà thưởng thức ngon lành. Một người như Lệnh Thiên Từ tính tình đa nghi lại vô cùng cẩn trọng, ở trong thương trường đầy rẫy hiểm nguy này, không để cho người khác biết được điểm yếu của mình chính là một lợi thế.
Lệnh gia lăn lộn trong thương trường bao nhiêu lâu nay, hiển nhiên cũng nắm rõ đạo lý này.
“Chiều nay đã ăn uống gì chưa ?” Lệnh gia lại đột ngột hỏi cô.
Mỗi lần ngài ấy xoay chuyển chủ đề để hỏi, Đổng Thanh Thư thật sự không theo kịp tốc độ này.
Cô ngơ ngác nhìn ngài hồi lâu, mới nhớ ra hộp cơm trưa nay còn chưa ăn xong của mình.
“À… chưa, nhưng mà tôi còn hộp cơm đang ăn dở, lát nữa sẽ hâm lại ăn sau.”
Nói rồi mới nhớ ra hôm nay Lệnh gia đại giá quang lâm, cô đúng là có hơi sơ sài trong việc tiếp đón nhỉ?
“Uầy… để tôi xem thử trong tủ lạnh còn món gì không.” Đổng Thanh Thư vội vã đứng lên đi vào trong bếp lục tủ lạnh:“Ngài đến bất chợt, tôi cũng không kịp chuẩn bị gì hết…”
Khách đến nhà lại không mời nổi một bữa cơm đàng hoàng, đặc biệt là khách này của cô lại còn là một vị khách rất rất khó chiều.
Đổng Thanh Thư cảm thấy bản thân có chút thất thố, nhưng không thể làm gì ngoài việc vội vội vàng vàng đi tìm món gì đó tiếp đón.
Lệnh Thiên Từ thấy Đổng Thanh Thư vội vã cũng không nói gì, chỉ là đi theo sau cô vào bếp, tiện tay mở lồng bàn lên xem thử, thấy một hộp cơm đang ăn dở dang.
“Trưa nay chỉ ăn từng này thôi à?”
Lệnh gia nhìn hộp cơm nhạt nhẽo mà tỏ ra chán ghét, bình thường ngài rất chú trọng việc ăn uống, lại còn kén ăn, đương nhiên sẽ thấy món ăn này của Đổng Thanh Thư trông rất khó coi.
Đổng Thanh Thư ngượng ngùng muốn đưa tay giành lại hộp cơm, thế nhưng ngay lúc cô đưa tay tới thì người đàn ông kia lại bắt lấy cổ tay cô giữ chặt.
“Gầy đến cái mức này.”
“Có phải gần đây ăn uống không tốt hay không?”
Đổng Thanh Thư giật mình muốn giật tay ra, nhưng rồi lại không đủ lực. Cô giương mắt nhìn người đàn ông kia, khó khăn mở miệng.
“Ăn uống không được ngon miệng cho lắm…”
“Nhưng mà… ngài buông tay tôi ra trước đã...” Đổng Thanh Thư muốn gỡ tay Lệnh Thiên Từ mà không được.
Vẻ mặt người đàn ông nọ hơi cau lại bực mình: “Ăn mấy món này sao mà nuốt trôi cho được.” hiển nhiên ngài hoàn toàn bỏ qua lời nói của Đổng Thanh Thư, lại đưa tay nâng cằm cô lên.
“Gò má cũng hóp lại rồi, tôi mới không gặp em có mấy ngày, em để bản thân mình tàn tạ đến thế sao?”
“…” Ơi hay, cô tàn tạ thì đã sao, cũng liên quan gì đến người đàn ông này chứ? Anh ta đang lo lắng cho cô ư?
Nghĩ nghĩ tới đây, không hiểu sao Đổng Thanh Thư lại thấy trong lòng vui vẻ lạ thường…
Cảm giác hân hoan khi được người mình có tình cảm quan tâm thế này khiến cô có chút lâng lâng, xao xuyến. Vậy ra, thích, là cảm giác như thế!