Chân mày của Mạc Thiên Quyết hơi giật giật, vừa lái xe mà y vừa phải nghĩ xem phải trả lời lại tin nhắn của Đổng Thanh Thư như thế nào đây.
Bộ tôi với cô thân lắm à, tới mức lâu ngày không trò chuyện còn phải hỏi thăm sức khỏe? – Mạc Thiên Quyết thật sự khó hiểu với người này.
Lại lần nữa nhìn gương chiếu hậu.
Lúc này Lệnh tiên sinh đang mở mắt nhìn về phía Mạc Thiên Quyết.
“...” Trái tim của Mạc Thiên Quyết giật thót, y hốt hoảng lắp bắp:
“Lệnh- Lệnh gia...”
Tự dưng nhìn trộm bị phát hiện, là ai thì cũng sẽ phát run như Mạc Thiên Quyết mà thôi. Lại nói người đàn ông mà y nhìn trộm là ai chứ, là Lệnh tiên sinh, nào phải nhân vật bình thường đâu!
Lệnh tiên sinh đương nhiên nhìn ra được lòng Mạc Thiên Quyết đang gợn sóng, biết có chuyện, ngài chỉ vu vơ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Mạc Thiên Quyết vẫn còn phát run trong lòng, lại nhìn màn hình điện thoại đang sáng đèn trên tay mình, cuối cùng không nhịn được vẫn phải hỏi:
“Điện thoại của ngài hết pin rồi à?”
“Hửm?”
“Ý tôi là... không biết có bắt sóng được hay không?”
Mạc Thiên Quyết nói bóng nói gió, Lệnh tiên sinh nghe không hiểu, chỉ là mở điện thoại ra nhìn, thấy ba vạch sóng thì liền nói.
“Vẫn còn xài được.”
“Ồ... vậy à.”
Mạc Thiên Quyết gật gù, lại nghĩ không biết Đổng Thanh Thư không nhắn tin được với ông chủ hay làm sao, tự dưng lại tới tìm mình như vậy.
Lần trước vì bảng hợp đồng tình nhân đó mà Mạc Thiên Quyết trầy vi tróc vảy với Đổng Thanh Thư cả mấy tuần liền, nhắn tin cô ta bơ liên tục, không nhắn được còn phải gọi điện, vô cùng gian nan khổ sở.
Với tính cách của cái cô họ Đổng này, Mạc Thiên Quyết nghĩ chắc hẳn là không nhắn tin được với Lệnh tiên sinh mới bứt rứt chịu không được chạy sang tìm y, nếu không còn lâu cô ta mới như thế.
Lệnh tiên sinh ngồi phía sau cứ nâng ánh mắt dò xét nhìn Mạc Thiên Quyết, sống lưng của y cũng lạnh toát cả mồ hôi. Thầm nghĩ cũng không giấu giếm làm gì, Đổng Thanh Thư là tâm can bảo bối của ông chủ kia mà, vậy nên liền tức tốc báo lại toàn bộ sự việc.
Mà bên này Lệnh tiên sinh nghe được rõ ngọn ngành lại chẳng buồn phản ứng.
Đêm qua Đổng Thanh Thư vừa gửi tin nhắn tới thì ngài đã xem được rồi, chỉ là không trả lời mà thôi.
Mạc Thiên Quyết càng thêm khó hiểu:
“Không phải ngài rất cưng chiều cô ấy hay sao?”
Nói đoạn y lại phát hiện bản thân nhiều chuyện, liền im bặt không nói thêm lời nào dư thừa nữa.
Lệnh tiên sinh cũng không tức giận, chỉ là khẽ cong môi, không cố ý giấu giếm ý cười trong ánh mắt của mình.
“Đúng, tôi quả thực cưng chiều em ấy.”
Mạc Thiên Quyết lần thứ 2 trong ngày gặp phải quỷ!
Lệnh gia đang cười phải không?
Không phải, khóe môi không hề nhếch lên miếng nào.
Thế nhưng không hiểu vì sao Mạc Thiên Quyết lại cứ cảm thấy giống như ngài ấy đang mỉm cười vậy
Mạc Thiên Quyết cứ tưởng bản thân hoa mắt, liên tục dụi mắt mấy lần. Y trộm nuốt một ngụm nước bọt, lại hỏi:
“Vậy tại sao ngài không trả lời tin nhắn của cô ấy? Tiểu thư trông có vẻ sốt ruột, còn nhắn tin cho tôi.”
Thấy Mạc Thiên Quyết có vẻ cũng sốt vó theo, Lệnh Thiên Từ chỉ cười nhạt một tiếng, tâm tình vui vẻ nhìn ra ngoài cửa xe.
“Tôi chính là muốn nhìn thấy em ấy sốt ruột như thế.”
“...”
“Dù sao cũng không nỡ dọa nạt em ấy, thôi thì cứ để em ấy tự tỏ rõ lòng mình đi.”
Mạc Thiên Quyết nghe Lệnh Thiên Từ nói vậy thì âm thầm cảm thán trong lòng.
Đây không phải là chiêu lạt mềm buộc chặt hay sao? Chậc, đúng là Lệnh gia cao tay ấn.
...
Đồng Tuệ Linh vừa từ nhà tắm đi ra ngoài thì liền thấy người đàn ông đang nằm trên giường phơi bày đường nét cơ thể cường tráng vô cùng bắt mắt đang chờ mình.
Anh ta nằm ngang tay chống lên gối tựa cằm, ánh mắt yêu mị phóng điện về phía Đồng Tuệ Linh mà câu dẫn, giọng nói vô cùng quyến rũ vang lên.
“Cục cưng bảo bối, mau tới đây đi nào.”
Đồng Tuệ Linh thích muốn chết đi, nhớ lại khi nãy cảm giác rất tuyệt, cũng muốn nhanh chóng sà vào lòng người đàn ông kia mà quậy một trận.
Nhưng nghĩ lại thì tối nay cô còn phải đi quay, cảnh đó rất nhọc, cứ thế mà lê cái thân xác rụng rời này tới trường quay, bị NG cho mấy lần, chắc hẳn tên đạo diễn kia sẽ nổi khùng một trận mắng cô té tát.
Đồng Tuệ Linh chẳng muốn bị lão đạo diễn đó giảng thuyết đâu, cô nghe ké của mấy diễn viên kia đã đủ lắm rồi. Thế nên dù rằng rất thích, nhưng hiện tại ai đó lại phải cố gắng kiềm lại dã tính trong lòng, vờ tỏ ra chán ghét trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
“Còn không phải mới làm đó sao? Anh mau đi tắm đi.”
Lúc nãy bọn họ quấn lấy nhau như sam, mây mưa một trận rã rời rồi thì Đồng Tuệ Linh mới lê cái thân mỏi mệt vào nhà tắm tẩy rửa.
Còn người đàn ông kia lại nghiễm nhiên nằm trên giường mãi không chịu đi, thế mà vừa thấy cô từ nhà tắm bước ra còn đòi hỏi thêm một hiệp nữa.
Ngựa đực sao mà đòi hỏi lắm thế!
“Chân tôi còn đang run rẩy đây này.”
Đồng Tuệ Linh đó giờ không phải là cô gái da mặt mỏng, mấy chuyện này với cô cũng chẳng xấu hổ gì, đương nhiên là nói ra huỵch toẹt không hề kiêng dè.
Mà Phương Dục chính là thích cái dáng vẻ phóng khoáng này của cô, cũng thích cái miệng thẳng thắn không sợ cường quyền kia của Đồng Tuệ Linh.
Nhớ lại lần đầu gặp cô, nghe giọng cô sang sảng mắng tên đạo diễn một trận ra trò, Phương Dục đã cảm thấy cô gái này rất thú vị rồi.
Thấy cục cưng Đồng Tuệ Linh này không có ý định cùng mình làm thêm mấy hiệp, Phương Dục hiếm thấy lộ ra vẻ mặt bi thương, khóe môi anh tà mị cong lên, bộ dạng lười biếng nằm trên giường, kéo cái chăn dày lộ ra lường chữ V dưới bụng mình câu dẫn Đồng Tuệ Linh.
“Cục cưng không cần tôi nữa rồi, đúng là quất ngựa truy phong, xong chuyện liền không cần tới người.”
“Khụ...”
Là ai ngựa đực quậy mấy hiệp vẫn chưa chịu mệt đây hả?