Đồng Tuệ Linh bị sặc nước bọt, trừng to mắt nhìn người đàn ông đang không ngừng ngả ngớn kia.
“Là ai ăn sạch tôi không chừa một mẫu xương nào? Bây giờ còn ăn vạ cái gì nữa. Ai mới là kẻ không chịu trách nhiệm với ai?”
“Haha, bảo bối, em hung dữ quá đi mất.”
Phương Dục bị Đồng Tuệ Linh mắng nhưng vẫn cười sang sảng, song anh lại nói: “Tôi vẫn luôn chịu trách nhiệm với em kia mà. Em không thấy tôi lo lắng sợ cái miệng nhỏ của em ăn chưa đủ, nên muốn đút no thêm lần nữa sao?”
Phương Dục là chúa d.â.m, Đồng Tuệ Linh da mặt có dày đến đâu cũng nhiều lần bị câu nói hạ lưu của người đàn ông này dọa cho biến sắc.
“Tôi nói anh đúng là giống ngựa đực mà, không mỏi thắt lưng sao?”
“Không mỏi, đều tại em mê người quá đó.”
Đồng Tuệ Linh bình thường rất ít khi bị mấy lời bông đùa này trêu cho đỏ mặt, thế nhưng cái gương mặt yêu mị kia cứ không ngừng nói ra mấy lời kích thích, Đồng Tuệ Linh cũng vì thế mà bắt đầu thấy ngượng ngùng.
Nhưng cô vẫn tỏ ra cứng rắn, đến bên giường đuổi người đi.
“Anh cút đi tắm rửa hộ tôi.”
Phương Dục bị lôi dậy thì càng bật cười thật to. Ôi dào cục cưng bảo bối này thật là có khí chất khác người. Nếu là người khác nào dám nặng lời với anh như thế, còn không sợ mất hết vinh quang phú quý đang có hay sao?
“Chậc, đi tắm thì đi tắm, cục cưng thật hung dữ quá đi.”
Người đàn ông kia cuối cùng sau bao lần dụ dỗ không thành cũng chịu đứng dậy đi tắm rửa. Mà anh ta vừa mới tung chăng thì liền lộ ngay bộ phận nhạy cảm khiến người khác ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Bất quá Đồng Tuệ Linh thì thần kinh thép, gì chứ chim chóc họ hàng nhà anh ta cô có cái gì mà cô chưa từng nhìn thấy đâu? Không chỉ nhìn, mà còn ăn sạch nữa là đằng khác.
Bởi thế ánh mắt của cô gái kia vô cùng sỗ sàng nhìn người ta, cũng không ngại mình là thân con gái vốn dĩ phải yểu điệu thục nữ, phải thẹn thùng đỏ mặt.
Cô nàng họ Đồng rất thẳng tính cười cợt: “Ngủ say nhỉ? Lúc nãy còn hưng phấn vậy mà.”
Lời vừa mới dứt, cái vật vốn đang ngủ đông kia lại như rục rịch chuyển động.
Đồng Tuệ Linh trộm nuốt một ngụm nước bọt, tự dưng thấy hai chân của mình bất giác ê ẩm… cô lại lo lắng cái tấm thân chiều nay không thể đi quay được, bèn nói:
“Này nha, ngủ tiếp đi đó! Chị không có đủ sức khỏe chăm sóc bé đâu.”
Đồng Tuệ Linh nhắn ngủ bé Dục nhỏ xong rồi lại quay đầu đi nơi khác, tỏ ra không để tâm đến Phương Dục nữa.
Phương Dục cũng vì hành động này mà không nhịn được bật cười, cơ thể cường tráng lõa lồ bước dần về phía nhà tắm.
Chao ôi, phải xả nước lạnh ngay mới được.
Cục cưng bảo bối này thật đúng là biết cách hành người mà.
…
Đồng Tuệ Linh sau khi sấy khô tóc tai mới rảnh rang mở điện thoại ra xem, cả sáng nay cô và Phương Dục quấy lấy nhau không buông, Đồng Tuệ Linh vì sợ bị làm phiền nên cũng tắt hết chuông điện thoại, chẳng biết nãy giờ có ai tìm cô hay không nữa.
Check mail thì không thấy tin nhắn công việc, chỉ là Wechat thì ngập tràn tin nhắn của Đổng Thanh Thư.
Tìm việc?
Đổng Thanh Thư sao đột nhiên lại khốn khổ đến thế rồi?
“Cô thiếu tiền đến cái mức này rồi à Đổng Thanh Thư?”
Đồng Tuệ Linh chỉ đại loại đọc sơ qua mấy dòng tin nhắn của Đổng Thanh Thư cũng đủ thấy cô bạn mình đang chật vật.
Lúc này Đổng Thanh Thư đang ngồi lục tủ tìm ra số tiền tiết kiệm của nguyên chủ A, phát hiện ra bên trong cái hộp nhỏ trong tủ quần áo vậy lại lại cất một số tiền kha khá, kèm với một cái thẻ ngân hàng.
“Tôi đang kẹt tiền nên muốn nhờ cô giúp đỡ đây.”
Đồng Tuệ Linh và Đổng Thanh Thư đều cùng một công ty chủ quản, chỉ là hiện tại Đồng Tuệ Linh được kim chủ bao dưỡng, ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc nên sự nghiệp thăng tiến rõ rệt, còn Đổng Thanh Thư thì vướng phải lùm xùm tai tiếng không đáng có.
Cô bây giờ cũng là đối đế lắm rồi mới phải nhờ tới Đồng Tuệ Linh.
Vốn dĩ còn nghĩ nếu như không có cái số nợ kia, cô còn có thể từ từ đợi mọi chuyện lắng xuống rồi lại tiếp tục với nghiệp diễn xuất.
Nhưng bây giờ bố cô gây nợ như vậy, còn không mau kiếm tiền về cho ông, Đổng Thanh Thư sợ ông ấy sẽ bị bọn cho vay kia chặt một bàn tay gán nợ thật đấy!
Nghĩ tới đây sống lưng Đổng Thanh Thư lạnh toát.
Đúng lúc này Đồng Tuệ Linh nhắn tới, cuối cùng cũng mở ra cho Đổng Thanh Thư chút hy vọng sống.
“Thế cô vào Studio của tôi mà làm, nhưng mà cô có kinh nghiệm gì không, hay là tôi nhờ người training cô từ đầu?”
“Không cần, tôi biết cả chụp ảnh lẫn makeup, nếu thiếu thợ làm tóc, tôi cũng có thể thử.”
Uầy – Đồng Tuệ Linh đọc tin nhắn mà còn tưởng mình hoa mắt.
Đổng Thanh Thư đa tài đến cái mức này à? Sao trước giờ Đồng Tuệ Linh lại không biết chứ. Lúc trước cứ tưởng rằng cô ta chỉ giỏi diễn thôi, không ngờ mấy cái này cũng rành rọt như vậy.
“Thế ngày mai cô tới Allora lúc 10 giờ, tôi sẽ phân phó nhân viên hỗ trợ cô.”
Bởi vì đã quen biết Đổng Thanh Thư đủ lâu, Đồng Tuệ Linh cũng không cần phải thử việc cô làm gì, trực tiếp đẩy Đổng Thanh Thư qua Studio của mình làm việc.
Lúc trước cứ nghĩ cô ta sẽ nhân cơ hội bị đóng băng hoạt động này mà nghỉ ngơi chứ, ai ngờ lại cần tiền mà muốn đi làm sớm như vậy.
Nhưng không phải trước đó đã nói là có tiền tiết kiệm dể dành mua nhà hay sao? Đâu tới cái mức thiếu thốn, cần gì phải bôn ba đến thế?
Đồng Tuệ Linh linh cảm có chuyện không hay, vừa đúng lúc Đổng Thanh Thư cũng gửi một tin nhắn sang.
“Mà này Tuệ Linh, cô có thể cho tôi ứng trước tiền lương hay không?”