Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 74: Không xứng đáng



Chẳng mấy chốc xe đã chạy đi cả một quãng đường dài, Đổng Thanh Thư ăn no rồi thì bắt đầu chán nản muốn quẩy. Thế là cô lấy di động, lém lỉnh muốn mở mấy bài nhạc sàn nghe cho có cảm giác đang đi phượt.

Nhưng với cái độ tuổi của Lệnh tiên sinh, ngài không cho Đổng Thanh Thư làm càng.

“Em không có lương tâm gì cả.”

“Sao lại nói em không có lương tâm… Ngài mới là không có lương tâm, đến nhạc còn ki bo không cho người ta mở!”

Đổng Thanh Thư bắt đầu nhàm chán, cô thật giận Lệnh tiên sinh vì sao quá khó khăn với mình.

Nhưng Lệnh tiên sinh vẫn rất dịu dàng giải thích:

“Tôi không phải là ki bo với em, em ngoan chút đi nào.”

Người đàn ông kia nở nụ cười, lại nghiêng mặt hôn lên gò má đang phụng phịu của cô.

“Mở nhạc cũng được, nhưng mở bài nào nhẹ nhàng một chút.”

“Hừm…” ai đó nhăn mặt, liếc mắt nhìn đi nơi khác không thèm để ý tới Lệnh tiên sinh.

Mà Lệnh tiên sinh nào phải người dễ bị trêu chọc, thấy cô giận dỗi, ngài chỉ cười cười nói khẽ:

“Mở nhạc nhỏ thôi, kẻo con mình thức.”

“…”

Nói rồi Lệnh Thiên Từ không nhịn được nữa quay sang véo véo cái bụng của cô, lúc này Đổng Thanh Thư mới nhận ra bụng của mình sau khi ăn no thì hơi gồ lên một chút…

Cô đỏ mặt đưa tay đánh vào vai ngài ấy, dẩu môi:

“Ngài xấu tính thế.”

Lệnh Thiên Từ càng cười to.

Mặc dù không thích nghe nhạc êm đềm lắm nhưng Đổng Thanh Thư cũng miễn cưỡng mở, còn hơn ngồi không buồn ngủ chết đi được.

Xe đi được thêm một đoạn nữa, cô đang trong trạng thái buồn chán đột nhiên nhận ra điều gì đấy rồi hoảng hồn!

“Thôi chết, em để quên kịch bản ở nhà rồi.”

Thôi xong rồi… xong đời thật rồi!

Lúc sáng vì quá buồn ngủ nên cô bị Lệnh tiên sinh xách đi đâu cũng mặc kệ, Đổng Thanh Thư còn thả hai tay hai chân mặc ngài ấy bế ra xe, đương nhiên quần áo hay đồ dùng cá nhân gì cũng không thèm soạn đem đi, kịch bản lại càng không!

Sắp tới không biết sẽ đi chơi trong bao lâu, thời gian nghỉ ngơi này lẽ ra phải dùng cho học kịch bản, sao mà cô lại quên mang theo kịch bản khi đi chơi kia chứ.

Đổng Thanh Thư bị dọa cho sợ hết hồn, trong đầu rối loạn lúc này chẳng biết phải làm sao.

Thấy Đổng Thanh Thư lo lắng đến đứng ngồi không yên, Lệnh tiên sinh không nhịn được cười, cũng chẳng thể dọa cô lâu hơn.

“Đừng sợ nữa, đã mang theo cho em rồi.”

“Hả?”

“Tôi nói, đã mang theo kịch bản cho em rồi.”

Lệnh tiên sinh đẩy kịch bản về phía cô, tuy rằng không vui mỗi khi Đổng Thanh Thư ôm kịch bản sẽ quên mất thời gian, quên luôn cả Lệnh tiên sinh đang ở bên cạnh. Nhưng nhìn cô cố gắng vì vai diễn như vậy, Lệnh tiên sinh cũng không nỡ giấu đi của cô nữa.

Biết sao giờ đây, bé cưng chăm chỉ như vậy, ngài lẽ ra phải vui mừng chứ.

Hai mắt Đổng Thanh Thư rạng rỡ nhìn tập kịch bản cuối cùng cũng về với tay mình. Cô vui vẻ ôm lấy nó rồi quay sang hôn lên má Lệnh tiên sinh một cái thật kêu:

“Ngài thật tốt, thật chu đáo làm sao.”

Thấy Đổng Thanh Thư nịnh hót hôn mình, Lệnh tiên sinh vô cùng vui vẻ.

“Vậy mà em chỉ hôn mỗi má thôi.”

Có người đàn ông trung niên nào đó tiếp tục làm nũng, Đổng Thanh Thư bật cười, lại ghé mặt sang hôn lên môi ngài một cái nữa.

“Ngài lo mà chạy xe đi.”



Suốt cả quãng đường đi Đổng Thanh Thư lại chú tâm đọc kịch bản, say sưa đến mất quên luôn bên cạnh mình còn có Lệnh tiên sinh.

Lệnh Thiên Từ rầu rĩ lắm chứ nhưng nào có nói ra thành lời, ngài im lặng chờ đợi người trẻ kia đọc cho xong kịch bản của cô, lúc thấy Đổng Thanh Thư vương vai mỏi mệt, ngài lại ân cần kéo hộc xe ra tìm cho Đổng Thanh Thư một chai thuốc nhỏ mắt.

“Nhỏ một ít đi, mỏi mắt.”

Đổng Thanh Thư cũng ngoan ngoãn nhỏ mắt một chút, lúc này hai mắt cô long lanh ánh nước, Đổng Thanh Thư lại cất chai nhỏ mắt kia vào tủ.

“Tiên sinh ơi.”

Giọng ai đó dính nị vang vang.

Lệnh Thiên Từ thấp giọng đáp lại: “Làm sao thế, đói rồi à?”

“Không có.”

Đổng Thanh Thư lắc đầu, lại như suy tư gì đó. Thấy cô ngẫm nghĩ một hồi, Lệnh Thiên Từ cũng không làm phiền tới cô nữa.

Mấy ngày nay Đổng Thanh Thư cứ hay trong trạng thái thất thần như thế, Lệnh Thiên Từ cũng quen rồi. Ngài đợi một hồi, cuối cùng cô mới nhỏ giọng hỏi ngài:

“Ngài… sao lại tốt với em như vậy?”

“Hửm?”

Lệnh Thiên Từ không hiểu vì sao Đổng Thanh Thư lại hỏi ngài câu hỏi ngớ ngẩn này.

Mà với cô, câu hỏi này thực sự đã quẩn quanh trong tâm trí cô rất lâu mà chưa từng có câu trả lời thích đáng.

“Thì ý là ngài cho em kịch bản tốt này, lại đưa em đi chơi. Có phải ngài biết em đang lo lắng không?”

Lúc sáng buồn ngủ thì nói nọ nói kia, nhưng thật ra khi tỉnh táo rồi thì Đổng Thanh Thư cảm thấy được đi chơi rất là vui vẻ.

Thời gian này cô vô cùng áp lực, đối diện với vai diễn nặng ký như Thiệu Tường, Đổng Thanh Thư cũng chưa nắm chắc được bản thân mình có đủ năng lực để thủ vai hay không.

Kịch bản cô chọn là bởi vì nó có khả năng sẽ trở thành đại bạo, là một biên kịch Đổng Thanh Thư đương nhiên nhìn ra được hai bên nặng nhẹ, cái nào là tốt hơn.

Tuy kịch bản truyền hình rất có tiềm năng, nhưng lại là một vai diễn quá an toàn, xét thấy không có điểm nổi bật, khó mà tiến thân. Lần trước Lệnh tiên sinh lại nói tùy ý cho cô quyết định, còn khen cô biết cách chọn kịch bản… thế nên cô mới đánh liều chọn kịch bản điện ảnh này.

Chỉ là những lời La Ý Hiên hôm đó chê bai cô… để lại cho Đổng Thanh Thư một sự lo lắng vô hình nào đó.

Càng tiếp xúc với kịch bản, càng tìm hiểu sâu hơn về Thiệu Tường, cô càng lo lắng không biết mình có thể làm tốt được vai diễn này hay không.

Trong lúc rối bời, cô cũng bắt đầu tò mò về việc vì sao Lệnh Thiên Từ lại tốt với cô đến thế.

Nếu chỉ là hứng thú nhất thời thôi thì sẽ tốt với bạn tình đến thế sao?

Đổng Thanh Thư nghĩ ngợi mãi cũng không hiểu, lại sợ bản thân mình tự đa tình, sau này lại rước lấy thất vọng vào thân, nên cô mới không nhịn được muốn hỏi rõ.

“Ngài đối tốt với em như thế quả thực em rất cảm kích. Nhưng ngược lại còn có chút lo lắng nữa…”

“Em lo bản thân mình không đủ xứng đáng với những kỳ vọng của ngài.”

Những ngày này trên mạng có rất nhiều bình luận khen chê vô số, Đổng Thanh Thư cũng không nhớ hết. Chỉ là có một bình luận ác ý đã ghim sâu vào trong lòng cô, khiến Đổng Thanh Thư cảm thấy trong lòng khó chịu mấy ngày nay.