Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 75: Dỗ dành



Bình luận đó nói rằng Đổng Thanh Thư không xứng đáng với hào quang hiện tại mà cô đang có.

Bên dưới bình luận còn có vô số người vào hưởng ứng, bọn họ đối với dưa phim điện ảnh của cô không có hứng thú, phim chưa bấm máy đã chê lên chê xuống, nói rằng diễn viên không hợp vai.

Cũng giống như La Ý Hiên, bọn họ đều chê bai cô có vẻ ngoài non nớt hiền lành không hề có khí chất của một tên xác nhân giết người không gớm tay Thiệu Tường.

Tuy nhiên có chê cũng sẽ có khen, cũng không ít người vào bênh vực nói rằng phim chưa bấm máy thì không thể nói trước được điều gì.

Đổng Thanh Thư đối với lời bình ác ý kia đặc biệt chú ý tới.

Ban đầu khi La Ý Hiên chê bai cô, Đổng Thanh Thư cũng không để ý cho lắm. Cô nghĩ là chỉ cần bản thân mình cố gắng, kết quả thế nào tự bản thân La Ý Hiên có thể thấy được.

Nhưng rồi đến một ngày Đổng Thanh Thư lại trở nên nhụt chí, không còn đủ tự tin như trước nữa.

Cô dần cảm thấy lời bọn họ nói rất đúng. Hào quang mà cô đang có là do Lệnh Thiên Từ cho cô, và nó không hoàn toàn thuộc về cô.

‘Cô không xứng’ - Câu này quả thực có lực sát thương rất mạnh, nó in sâu vào lòng Đổng Thanh Thư, khiến cô cứ khó chịu mấy ngày hôm nay.

Thấy Đổng Thanh Thư ảo não không vui, hiển nhiên Lệnh Thiên Từ cũng chẳng thể thoải mái.

Bình thường hiếm khi ngài an ủi một ai, nhưng hôm nay lại không nhịn được mềm giọng dỗ ngọt cô.

“Kịch bản tốt đúng là tôi cố ý đưa đến cho em. Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là cần câu, tôi đưa em cần câu, tự em phải biết câu cho mình một con cá tốt, đúng chứ?”

Vốn dĩ Lệnh tiên sinh cũng là có ý này.

Ngài đối với tài năng của Đổng Thanh Thư rất xem trọng, bởi thế nên mới dành về cho cô không ít kịch bản tốt.

“Đổng Thanh Thư, tôi đã từng nói với em rằng em rất có tài chưa nhỉ?”

“…”

Đổng Thanh Thư lắc đầu nguầy nguậy, lại nghe Lệnh tiên sinh khuyên nhủ.

“Tôi cho em một môi trường tốt đẹp như thế, hiện tại cứ tỏa sáng theo cách mà em muốn đi xem nào.”

Thật chất ngài có đọc qua những bình luận ác ý trên mạng kia.

Nếu là trước đây Lệnh tiên sinh sẽ không chú ý tới những vấn đề nhỏ nhặt này, càng không quan tâm người khác nói gì. Nhưng ngài biết Đổng Thanh Thư sẽ để ý, cô nhạy cảm như vậy chắc chắn sẽ bị những lời nói kia làm cho phân tâm.

Hiển nhiên biểu hiện gần đây của Đổng Thanh Thư đã bán đứng thâm tâm cô.

Mà Lệnh tiên sinh cũng không muốn Đổng Thanh Thư phải lo lắng những chuyện không đâu này nữa.

Đúng thật là vì ngài thích cô nên cho cô những thứ tốt đẹp.

Nhưng những điều đó nào có thể phủ nhận hết tất cả những nỗ lực của cô được. Nhìn cái cách mà cô chăm chỉ học kịch bản mấy ngày nay, hay là đứng trước gương tập diễn nội tâm nhân vật, ngài liền biết mình không nhìn sai người.

Miệng đời đó mà, người ta muốn nói gì mình cấm cản sao được.

Nhưng Đổng Thanh Thư buồn, thì Lệnh tiên sinh không vui. Ngài phải tìm cách kéo năng lượng của bé cưng này trở lại mới được.

“Người khác nói gì quan trọng với em đến vậy sao?”

“…”

Đổng Thanh Thư trầm ngâm suy nghĩ, rồi cô lại lắc đầu.

“Thế thì đừng để nó trong đầu nữa. Cái quan trọng là tôi tin tưởng vào khả năng của em, và em cũng phải tin tưởng vào năng lực của chính bản thân mình.”

“…”

Thanh âm của Lệnh tiên sinh rất mềm nhẹ, thì ra lúc ngài ấy dỗ dành người khác sẽ có gương mặt điềm tĩnh và hiền hòa đến mức này…

Đổng Thanh Thư nhìn đến ngẩn ngơ.

“Em phải tự tin vào năng lực của bản thân mình chứ. Vậy thì mới đóng đạt được.”

“Với cả em cũng phải tin vào con mắt nhìn người của tôi.”

“…”

Nghe tới đây, Đổng Thanh Thư đột nhiên cảm thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều.

Mặc dù cô vẫn không tự tin vào bản thân của mình cho lắm, nhưng mà cô tin tưởng vào lời nói của Lệnh tiên sinh.

Trước giờ ngài ấy nói gì cô cũng đều cảm thấy rất đáng tin cậy. Lần này… cũng không ngoại lệ là bao.

Coi như cô lấy đó làm động lực để phát triển vậy! Dù cô không tin vào chính mình, cô cũng phải tin Lệnh tiên sinh!

Có cô nghệ sỹ nào đó không nhịn được mà xúc động, lại không muốn cho kim chủ mình nhìn thấy gương mặt đỏ bừng mít ướt.

Đổng Thanh Thư nghiêng mặt nhìn ra tấm kính xe ô tô, thanh âm ngọt ngào trêu ghẹo Lệnh tiên sinh:

“Sao trước đây em chưa từng thấy ngài dẻo miệng như thế bao giờ nhỉ…?”

Thấy tâm tình của cô tốt hơn, Lệnh Thiên Từ liền phối hợp:

“Tôi dẻo miệng khi nào đâu, tôi chỉ là đang khen ngợi cục cưng của tôi thôi.”

“Ai là cục cưng của ngài chứ.”

Đổng Thanh Thư lúng túng nhìn quanh ngó quẩn, gò má cô đỏ bừng. Mà biểu hiện này vừa hay chọc Lệnh Thiên Từ hài lòng mỉm cười.

“Đương nhiên là em, em là cục cưng của tôi. Bé cưng đáng yêu tôi sủng trong lòng bàn tay, yêu em chết đi được.”



Cuối cùng cũng đến được khu sinh thái Hải Lan.

Lệnh Thiên Từ đậu xe xong xuôi liền ôm cục cưng bảo bối của ngài đi vào trong sảnh làm thủ tục nhận phòng khách sạn.

Đổng Thanh Thư lần đầu được đi chơi xa, không thể kiềm được vui mừng mà hai mắt sáng trưng như đèn ô tô vậy. Cũng may mà Lệnh tiên sinh mặc kệ cái tật xấu ngủ nướng của cô, ôm con sâu ngủ là cô rời khỏi phòng, nếu không bỏ lỡ chuyến đi này có lẽ Đổng Thanh Thư sẽ ân hận cả đời mất!

“Thích không?”

Sau khi nhận được chìa khóa phòng, người đàn ông nào đó quay sang véo má Đổng Thanh Thư hỏi nhỏ.

Cô nghệ sỹ nọ hiện tại đang mang kính râm của Lệnh tiên sinh, vì gương mặt quá nhỏ nên không tương xứng với cái kính chút nào.

Bất quá Lệnh tiên sinh thấy đẹp, nên Đổng Thanh Thư vẫn cứ đeo.

Cô giương đôi mắt to tròn nhìn ngài, giọng nói thể hiện sự vui mừng:

“Thích chứ, em đương nhiên là thích.”

“Sao lúc hỏi có thích tôi không thì em không trả lời nhanh như thế đi?”

Lệnh Thiên Từ cố tình trêu chọc. Cô gái nào đó lại rất bình thản đáp trả:

“Vậy cảm phiền sau chuyến đi chơi này ngài hỏi nhiều hơn một chút.”

“Hửm?”

Lệnh Thiên Từ hơi cười, tay đưa xuống eo cô xoa xoa.

“Hỏi cái gì?”

“Thì hỏi em có thích ngài không.”

“Vậy lúc tôi hỏi, bé cưng sẽ trả lời thế nào đây?”

“Thì em sẽ nói: em thích ngài nhất, thích nhất trên đời này luôn!”

“Cái miệng ngọt này của em!”

Lệnh Thiên Từ cực kỳ vui sướng cười ha hả, lại ôm tiểu tình nhân đi về phòng khách sạn nghỉ ngơi.