Những ngày tiếp theo lịch quay của Hung Thủ Thật Sự dày đặc đến mức Đổng Thanh Thư chẳng đủ thời gian để ăn uống nghỉ ngơi.
Hầu như mỗi khi chị Hà giao phó lại mọi thứ cho Mạc Thiên Quyết, lúc đưa Đổng Thanh Thư trở về, gương mặt của cô gái nọ đều hiện rõ lên vẻ mệt mỏi và thất thần.
Đổng Thanh Thư đối với vai diễn Thiệu Tường này rất nhập tâm, cô còn đặc biệt cắt phăng đi mái tóc dài của mình, đổi kiểu thành tóc nam.
Đổng Thanh Thư nói, cô cảm thấy nếu đội tóc giả sẽ không được như thật, chi bằng cô cắt tóc, thêm lớp makeup nữa thì sẽ giống một nam nhân hơn.
Với sự hy sinh vì nghệ thuật này của cô đạo diễn Phí rất hài lòng, tin này leak ra, nằm trên hotsearch ẫm top 2-3 gì đấy suốt cả tuần liền.
Lúc Đổng Thanh Thư diễn xuất dường như đã dùng hết 100% sức lực của mình ra mà lột tả hình tượng nhân vật, hiển nhiên khi xả vai, cô hệt như một con cá chết khô, cả người đều thiếu sức sống mà mềm oặt ra nằm trên ghế.
“Đổng tiểu thư, cô ổn chứ?”
Bây giờ là 2 giờ khuya, nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt hốc hác phờ phạc của Đổng Thanh Thư, Mạc Thiên Quyết cũng không khỏi giật mình. Còn tưởng là bị ma quỷ hù dọa, xém xíu là Mạc Thiên Quyết đạp thắng dừng xe rồi.
Nhưng Đổng Thanh Thư cho dù mệt mỏi vẫn lắc đầu nói mình không sao, sau đó lại ngồi thất thần một lúc lâu.
Có lẽ là đang nuôi tâm lý nhân vật, đôi mắt khi Đổng Thanh Thư nhìn Mạc Thiên Quyết lúc nãy khiến y không khỏi giật mình… cái cảm giác ghê rợn và bệnh hoạn như thế nào ý nhỉ?
Nghe ông chủ nói, vai diễn lần này của Đổng Thanh Thư là một kẻ tâm thần phân liệt, diễn xuất bằng ánh mắt rất quan trọng, thần thái cũng phải vững vàng.
Mạc Thiên Quyết âm thầm nhớ lại mấy lời mà ông chủ đã kể, rồi lại nhìn kính chiếu hậu quan sát biểu hiện của Đổng Thanh Thư.
Hiếm khi thấy Lệnh tiên sinh chú ý đến một nghệ sỹ nào, lần này còn để tâm đến cả vai diễn của họ, Đổng Thanh Thư này đúng là cao tay ấn mà…
“Trợ lý Mạc.”
“Vâng, tôi nghe đây.”
“Lệnh tiên sinh đang ở nhà à?”
Nghe Đổng Thanh Thư hỏi, Mạc Thiên Quyết cũng hồi thần. Y vừa lái xe vừa trò chuyện:
“Lệnh gia đang ở nhà đợi cô, hôm nay ngài ấy công việc bận rộn nên không thể đến đón cô được.”
Mấy ngày trước cho dù Đổng Thanh Thư có làm đêm khuya khoắt cỡ nào Lệnh tiên sinh vẫn cùng Mạc Thiên Quyết đến tận phim trường ở ngoại ô để đón cô. Nhưng mà hôm nay công việc ở công ty chất chồng thành đống qua cả đỉnh đầu, Lệnh tiên sinh muốn đi cũng đi không được.
Cứ tưởng là Đổng Thanh Thư sẽ buồn nên Mạc Thiên Quyết nói mấy câu dễ nghe khiến tâm trạng cô thoải mái hơn.
“Cô đừng buồn, về tới thì liền gặp Lệnh gia thôi.”
“Đâu có, tôi đâu có buồn.”
“…”
Mạc Thiên Quyết khó hiểu nhìn gương chiếu hậu, phát hiện ra gương mặt Đổng Thanh Thư thoáng chốc trở lên vui vẻ, y càng thêm chấm hỏi hơn.
Cứ tưởng cô ta sẽ buồn chứ, sao lại trông tươi tỉnh hơn khi nãy rồi?
“Cô… không buồn sao?”
“Không.”
Đổng Thanh Thư lắc đầu, lại nói:
“Lúc trước tôi cũng không tán thành việc Lệnh tiên sinh tới đón tôi, dù sao một mình trợ lý Mạc đưa đón cũng cực khổ lắm rồi, còn ngài ấy đi làm về mệt cứ ở nhà nghỉ ngơi, tôi không muốn ngài ấy khuya hôm thế này lại phải lặn lội chạy tới đây đón tôi đâu.”
“…” Tự dưng khuya khoắt bị thồn cho một miệng cơm chó, Mạc Thiên Quyết cảm thấy không cam tâm cho lắm.
Nhưng mà nhìn thấy gương mặt của cô nghệ sỹ nọ tươi tỉnh vui vẻ hơn, Mạc Thiên Quyết cũng thôi không hơn thua.
Chẳng trách Lệnh gia lại thích Đổng Thanh Thư đến vậy. Một người hiểu chuyện như cô trong giới giải trí phức tạp này còn xuất hiện nữa sao?
…
Xe chạy đi được một đoạn đường dài, cuối cùng Đổng Thanh Thư mới hồi thần.
Nãy giờ cô cứ đắm mình trong vai diễn, ngồi thẫn thờ một hồi cũng không để ý là xe đã chạy đi đường nào rồi.
“Trợ lý Mạc, có phải anh đi nhầm đường rồi không?”
Nếu như đúng lý thì sau khi xuống cao tốc đã phải rẽ trái rồi chứ.
“Đâu có, tôi vẫn đi đúng đường mà.”
“Đúng đường?”
“Thì đúng mà, tôi đang chạy về nhà của Lệnh gia còn gì.”
“Nhà?”
“Ừm, là nhà. Nhưng mà không phải căn bình thường cô hay ở.”
“…”
Đổng Thanh Thư lúc này mới phát giác ra được có cái gì kỳ quái, cô nghe tới “nhà” thì liền ngồi bật dậy, chồm người ra phía trước hóng hớt.
“Là nhà chính của Lệnh tiên sinh sao?”
Thấy Đổng Thanh Thư tròn mắt vui vẻ, Mạc Thiên Quyết không nhịn được bật cười. Thế nhưng sau đó vì sợ bản thân quá phận, y hơi tằng hắng, lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh.
Đổng Thanh Thư thấy vậy thì bật cười, vỗ vào lưng anh ta:
“Tôi chứ còn phải Lệnh gia của anh đâu mà anh ngại. Thoải mái xem nào.”
“…”
“Sao, có phải bây giờ chúng ta tới nhà chính của Lệnh gia hay không?”
Thấy Đổng Thanh Thư cứ luyên thuyên, Mạc Thiên Quyết không thèm nể mặt mà trả lời. Là do cô nói tôi nên thoải mái với cô đấy nhé.
…
Đổng Thanh Thư được Mạc Thiên Quyết mang tới nhà chính của Lệnh tiên sinh, cửa vừa mới đẩy ra, cô đang nhìn thấy Lệnh tiên sinh đang ngồi ở ghế sofa giữa nhà ôm laptop làm việc hăng say.
“Lệnh tiên sinh!”
Đổng Thanh Thư vui vẻ gọi một tiếng, rồi nhanh như chớp cô lao tới muốn ôm người đàn ông kia.
Lệnh tiên sinh dang tay đỡ cô, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Mạc Thiên Quyết đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Mạc Thiên Quyết thì ngậm một họng cơm chó cảm thấy quá đủ bất công nên chuồn đi thật lẹ rồi.
Lệnh Thiên Từ vuốt ve mái tóc của cô, lại bị Đổng Thanh Thư gạt tay:
“Lăn lộn cả ngày bên ngoài… bẩn!”
Đổng Thanh Thư ngại ngùng muốn né xa Lệnh tiên sinh ra một chút, nhưng lại bị ngài ấy kéo lại ôm vào lòng.
“Tôi không chê, em ngại cái gì chứ?”
Gương mặt của người đàn ông nọ yêu nghiệt tươi cười, khiến Đổng Thanh Thư càng thêm ngại. Cô muốn đẩy ra nhưng sức lực không đủ, thế là bị ngài ấy dễ dàng ôm vào trong nhà tắm.
“Nếu bé cưng ngại, vậy thì đi tắm rửa thay đồ thôi. Tôi nấu cơm xong cả rồi, đợi em thôi đó.”
“Trời đất, gần 3 giờ sáng, ngài đã không ngủ còn ở nhà nấu cơm?”
“Không thì em về nhà đói bụng phải làm sao?”
“Em có thể ăn đỡ mì ăn liền mà.”
“Không được, hại sức khỏe. Không bổ béo gì, còn ảnh hưởng tới bao tử của em.”
Thoáng chốc Lệnh tiên sinh lại cau mày nổi giận với cô, Đổng Thanh Thư vừa yêu vừa ghét, cả gan đưa tay véo véo má ngài.
“Em biết rồi biết rồi mà, ngài cứ nói mãi thôi.”
“Nói mãi mà em còn không chịu nghe lời, hôm nào tôi bận rộn một chút, em lại tự ý chạy đi nấu mì ăn.”
“Thì… thì không phải ngài dạy hư em sao? Ngài nấu ăn ngon như vậy, còn cần tới em nấu làm gì?”
Đổng Thanh Thư vừa nói vừa lém lỉnh nhăn nhăn mũi, Lệnh tiên sinh không nhịn được yêu thương cúi đầu hôn cô.
“Đi gội đầu thôi, thật ra tôi cũng nghe có chút mùi đấy.”
Lệnh tiên sinh quyết định lảng tránh không trả lời vấn đề này, ngày bế Đổng Thanh Thư đi vào nhà tắm. Mà cô thì không bỏ qua, choàng tay ôm lấy cổ của Lệnh tiên sinh, cố ý hỏi lại ngài:
“Có phải chê em hôi hay không?”
“Không có mà.”
“Thế hôn em đi.”
Thấy Đổng Thanh Thư trẻ con, Lệnh tiên sinh bật cười, ngài hôn cúi đầu hôn lên môi cô. Nhưng Đổng Thanh Thư vẫn dẩu môi tỏ vẻ không đồng ý.
“Không phải hôn chỗ này.”
“Chứ bé cưng muốn tôi hôn chỗ nào?”
Đổng Thanh Thư nghe Lệnh tiên sinh hỏi, cô bật cười khanh khách, lại lắm trò chỉ chỉ vào cái đầu của mình.
“Hôn đi.”
“…” Lệnh tiên sinh đen mặt: “Đổng Thanh Thư, có phải em lâu rồi không bị đánh đòn đúng không?”