Lệnh Thiên Từ không thể nào ngừng thắc mắc rằng, tại sao Đổng Thanh Thư cứ hay dùng kính ngữ với ngài vậy nhỉ?
Ví dụ như mỗi khi nói chuyện với cô…
“Ngài thích cái này không?”
“Ngài ăn món này đi.”
“Ngài thấy em hôm nay có ốm đi chút nào không? Đạo diễn nói phải xuống thêm vài cân mới hợp vai diễn.”
“Lệnh tiên sinh ngài xem, em định nuôi hai con hamster trong nhà, ngài thấy chúng có dễ thương không?”
“…”
Lệnh Thiên Từ cảm thấy riết rồi trong từ điển của Đổng Thanh Thư chỉ có mỗi từ “ngài” không thôi ấy, còn mấy từ như “anh”, “người yêu”, “chồng” … sao chẳng bao giờ thấy gọi?
Nhân một ngày cuối tuần không có lịch quay, Đổng Thanh Thư cả ngày ở nhà học kịch bản không đi ra ngoài, Lệnh Thiên Từ cũng xong xuôi công việc, ngài mon men lại gần bên cạnh, chọt chọt cái bụng phẳng lì của Đổng Thanh Thư.
“Gọi một tiếng ‘chồng’ đi.”
“…”
Đổng Thanh Thư vốn dĩ đang tập trung 100% công lực, đột nhiên nghe Lệnh tiên sinh đòi hỏi khó hiểu, cô không đỡ nổi mà lập tức đưa mắt nhìn ngài.
Đổng Thanh Thư nhìn ngài trầm tư hồi lâu, sau đó cô tự sờ trán mình, rồi lại sờ trán của người đàn ông kia.
“Đâu có sốt…”
Thấy Đổng Thanh Thư lẩm bẩm mấy câu nhảm nhí, Lệnh tiên sinh nổi giận nhíu mày. Ngài nắm tay cô kéo xuống khỏi trán của mình, lặp lại câu kia:
“Gọi chồng đi.”
“…”
“Không thì gọi người yêu ơi cũng được.”
“…” Ể?
Đổng Thanh Thư trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Chồng? Người yêu?
Ở đâu ra thế, bọn họ làm gì có mối quan hệ này!
Bình thường lắm lúc lên giường có muốn chút tình thú thì bắt cô gọi không sao, nhưng hôm nay tự dưng ngang xương bảo cô gọi… cô gọi không được nha.
“Em không gọi được…”
“Sao lại không gọi được? Gọi một tiếng thôi, cũng đâu có gì quá đáng.”
Hiếm khi nhìn thấy Lệnh tiên sinh hờn dỗi như trẻ con, Đổng Thanh Thư cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường. Tuy nhiên cô cho rằng ngài ấy trở nên vô lý quá đáng, cô không thể chiều theo được.
Thấy Đổng Thanh Thư vẫn im lặng không nói gì, Lệnh tiên sinh rất không vui mà nhướng máy, ngài véo véo má cô, tiếp tục vô lý đòi hỏi.
“Mau gọi đi.”
Đổng Thanh Thư đóng tập kịch bản lại, nghiêm túc nhìn Lệnh tiên sinh.
“Nhưng ngài đâu phải người yêu của em, cũng đâu phải là chồng em.”
Đúng, ngài ấy chẳng là gì với cô hết, ngoài mối quan hệ kim chủ cùng với nghệ sỹ ra, bọn họ còn có loại quan hệ nào khác nữa sao?
Lệnh tiên sinh nghiêm túc muốn cô gọi ngài ấy bằng những danh xưng khác như vậy, thế mà lúc hỏi ra thì ngài ấy lại ngẩn ngơ.
Cho cô chút danh phận… thì cô cũng đâu có dỗi hờn thế này chứ - Đổng Thanh Thư có chút ấm ức nghĩ, nhưng Lệnh tiên sinh thì im lặng không nói gì. Ngài nhìn cô sững sờ một hồi, rồi lại hỏi cô.
“Phải là người yêu, là chồng của em, thì em mới gọi tôi như thế được sao?”
“…” Đổng Thanh Thư cạn lời.
Cô nhìn Lệnh tiên sinh một hồi, thấy ngài vẫn còn đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này…
“Đó là điều đương nhiên rồi, ngài nghĩ cái gì vậy chứ.”
Đổng Thanh Thư đỡ trán không nói nổi nữa. Dường như sống cạnh người đàn ông này một thời gian dài, cô nhận ra ngài ấy đối với tình yêu còn non kém hơn là cô nữa.
Mấy chuyện như thế là hiển nhiên rồi, còn phải suy nghĩ nữa sao?
Bình thường Đổng Thanh Thư hay chiều chuộng Lệnh tiên sinh, chuyện nào cũng theo ý ngài ấy mà làm, cho dù lần trước có giận điên lên được vì bị lừa cho một cú đau, nhưng cô vẫn là vì nghĩ Lệnh tiên sinh đang phát bệnh nên mới hạ giọng xuống đó thôi.
Đâu phải Đổng Thanh Thư không biết giận dỗi đâu, bất quá với người đàn ông thế này, cô giận không được nha. Vả lại, cô cũng không nỡ giận…
Có điều lần này thì không nhượng bộ nữa đâu.
Nếu ngài ấy vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ kim chủ với nghệ sỹ thế này, thì cô cũng có lý do rõ ràng cho việc không gọi ngài ấy bằng mấy cái tên thân mật kia.
Sống với Lệnh tiên sinh cũng cả một thời gian rồi, bây giờ cô còn lạ gì mấy biểu tình hời hợt này của ngài nữa, Đổng Thanh Thư cũng không còn có cái cảm giác lo được lo mất giống như ngày trước. Dù sao thì cô cũng biết là Lệnh tiên sinh đối với cô tốt, ưu ái cô hơn người khác, thế là đủ rồi.
Đổng Thanh Thư trước giờ cũng không có quá nhiều tham vọng, cô biết thế nào gọi là đủ. Bao nhiêu đây với Đổng Thanh Thư đã là đủ rồi.
Ở cạnh người mà cô thích, được người ấy yêu thương mỗi ngày… cô còn cần gì hơn nữa?
Với thân phận của người đàn ông này, cô cũng không mong cầu người ta sẽ hứa hẹn hay là nói mấy lời yêu đương đường mật gì với cô. Dỗi là dỗi như vậy, nhưng Đổng Thanh Thư cũng tự mình hiểu được mà.
Vậy nên cô không hề tỏ ra buồn bực, ngược lại còn trêu ghẹo Lệnh tiên sinh.
“Ngài nghĩ thông chưa?”
“…” Lệnh tiên sinh vẫn trầm ngâm nhìn cô, tuy là ngài ấy không nói gì, nhưng Đổng Thanh Thư có thể nhìn ra có lẽ người đàn ông này không được vui.
“Tôi không thích em gọi bằng kính ngữ nữa.”
“…” Đổng Thanh Thư chưng hửng.
Cô nhỏ giọng hỏi lại:
“Vậy chứ ngài muốn em phải gọi thế nào đây?”
“Vậy thì gọi là anh đi.”
“Anh?”
“Ừ.”
“…” Đổng Thanh Thư hơi suy nghĩ: “Không gọi không được sao?”
“Không được.” Lệnh tiên sinh kiên quyết.
“…”
“Gọi đi nào.” Người nào đó bắt đầu dỗ ngọt.
“…” Đổng Thanh Thư cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, muốn gọi cũng khó lòng gọi được. Nhìn lên thì thấy người đàn ông kia đang dõi ánh mắt mong đợi phóng về phía mình, Đổng Thanh Thư sợ khiếp.
“A- Anh…”
“Anh nào?”
“Anh… Thiên Từ…”
Đổng Thanh Thư cảm thấy ngại miệng. Nhưng Lệnh Thiên Từ thì cảm thấy rất hài lòng, ngài vui vẻ cười, đưa tay xoa đầu cô hệt như xoa đầu một chú cún.