Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 91: Chương </span></span>91



Cái tát này đối với Đổng Thanh Thư cũng xem như là nhẹ tay, với những lần bị La Ý Hiên nhúng nước như thế mà cô còn tát nhẹ như vậy, Đổng Thanh Thư cho rằng cô đã quá mức nhân nhượng người kia rồi.

Nhưng mà La Ý Hiên thì đau đến thấu tận trời xanh. Bởi lẽ y cũng chưa chuẩn bị tâm lý để phải ăn một cái tát tai vang đội đến vậy.

Cứ nghĩ là Đổng Thanh Thư gần đây không đối đầu với mình thì sẽ không dám tát mạnh đến thế đâu, La Ý Hiên vừa ăn trọn cú tát đó xong, y không nhịn nổi mà rơi nước mắt, vừa hay đúng ý của đạo diễn, cảnh đó được Phí Minh tâm đắc vô cùng, one-shot không cần phải quay lại.

Lúc quay xong, Đổng Thanh Thư lại giả dạng hiền lành tiến tới đã La Ý Hiên, cô nhẹ giọng hỏi han:

“Xin lỗi cậu… cậu có sao không?”

Đổng Thanh Thư đưa tay muốn xoa gò má đang sưng phù lên của La Ý Hiên nhưng bị cậu diễn viên họ La xấu tính nọ gạt bỏ.

Bất quá vì ở trước mặt nhiều người, khi nãy còn thất thố bị đánh đến bật khóc như vậy, La Ý Hiên đương nhiên quê độ không muốn làm tâm điểm của sự chú ý nữa.

Đổng Thanh Thư thì cứ tiếp tục quan tâm, lời này giả tạo hay thật lòng chỉ có một mình cô và La Ý Hiên biết, còn với người ngoài đương nhiên là khen lấy khen để, còn cho rằng Đổng Thanh Thư kính nghiệp diễn xuất thần, sau đó lại áy náy với bạn diễn, ân hận chạy tới săn sóc.

“Cảnh đó là do tôi nhập tâm quá, không thể khống chế được lực tay… lại thấy cậu đang đau nhưng mà không muốn lỡ mất một đoạn phim chân thật… tôi… tôi…” Đổng Thanh Thư nói chuyện đến lắp bắp.

Cô ân hận chạy tới đỡ gương mặt cậu bạn diễn lên xem xét, ấy náy tới mức muốn khóc ra.

“…” La Ý Hiên không nói được lời nào, giận đến run cả người lại chẳng thể phản bác.

Mợ nó Đổng Thanh Thư, cô giỏi lắm! Vai người tốt này cô ẵm trọn giải rồi!

“Hay là cậu đánh lại tôi một cái đi… chúng ta coi như hòa.”

Đổng Thanh Thư nói hết lời hết lẽ, đứng trước mặt đoàn làm phim, cô diễn vai trà xanh chính hiệu =)))

Mà La Ý Hiên vô tình bị đẩy cho cái vai xấu tính, mà cũng không đúng, đó giờ La Ý Hiên đã xấu tính sẵn rồi, không thể cho là Đổng Thanh Thư đang ép cậu ta vào đường cùng được.

La Ý Hiên đỏ mặt không nói gì, lòng đầy căm hận nhưng chỉ có thể cắn răng chịu.

Cuối cùng Đổng Thanh Thư đỡ La Ý Hiên vào trong phòng nghỉ ngơi trước bao nhiêu ánh mắt của đoàn làm phim.

Thế là tiếng lành đồn xa, ai nấy đều khen Đổng Thanh Thư tính tốt hiền lành, cô lại nhu hòa dễ mến, ai ai cũng đều thích.

Nhưng mà mọi người làm sao biết được, Đổng Thanh Thư chính là người có thù tất báo, hiền thì có hiền thật, nhưng đừng có gây thù chuốc oán với cô.

Còn lâu cô mới chịu uất ức như thế! Im lặng nhẫn nhịn là vì không muốn làm nổi như La Ý Hiên mà thôi, trở thành tâm điểm của sự chú ý, lại toàn là mấy scandal nhảm nhí.

Đổng Thanh Thư muốn trả thù cũng không phải là không có cách, nên cô mới không muốn làm phiền tới Lệnh tiên sinh. Để Lệnh tiên sinh biết thì lại phiền cho ngài ấy quá, cô dám cá ngài ấy sẽ vì thương cô mà ra mặt, nhưng Đổng Thanh Thư không muốn Lệnh tiên sinh lo lắng cho cô quá nhiều.

Tự cô cũng có thể giải quyết được.

“Hừ, buông tôi ra.” La Ý Hiên vừa vào tới phòng nghỉ ngơi đã dùng dằng không muốn để Đổng Thanh Thư nắm lấy tay mình.

Cậu ta lộ ra gương mặt đầy chán ghét của mọi ngày, trừng mắt nhìn Đổng Thanh Thư mặt giận dữ chỉ trích.

“Mẹ kiếp cô dám tát tôi?”

“Sao tôi không dám hả?”

Đổng Thanh Thư còn chẳng thèm nhìn tới La Ý Hiên lấy một chút. Cô lại ghế ngồi nghỉ ngơi, lấy điện thoại tự mình lướt xem mạng xã hội.

“Đổng Thanh Thư… cô… cô!”

La Ý Hiên run giận nói lắp bắp, tức đến mức đỏ cả mắt, chỉ tay về phía Đổng Thanh Thư muốn mắng chửi gì đó nhưng lại không nói nổi thành lời.

Mợ! Con nhỏ họ Đổng này sao đột nhiên lại…

Đổng Thanh Thư cứ thản nhiên như không có chuyện gì, đối với cái tát tai đó, Đổng Thanh Thư còn cảm thấy không đủ.

Dù sao cũng bị La Ý Hiên nhấn nước trên mười lần, vốn dĩ khi nãy Đổng Thanh Thư nên tát mạnh tay hơn một chút.

Aiya, nhưng mà nhìn lại thì gương mặt của La Ý Hiên cũng đỏ ửng lên hết rồi, còn có dấu hiệu sưng nữa.

Thôi thì, một bài học cho cậu ta vậy.

“Nói cho cậu hay, Đổng Thanh Thư tôi là kẻ có thù tất báo. Cậu nghĩ cậu nhấn nước tôi những 15 cảnh quay NG mà tôi sẽ dễ dàng tha cho cậu à, Ý Hiên?”

“…”

Lần đầu tiên La Ý Hiên nhìn thấy Đổng Thanh Thư đáng sợ đến vậy, ánh mắt cô ta bỗng chốc trở nên sắc lạnh phóng về phía La Ý Hiên khiến y chột dạ nuốt một ngụm nước bọt hoảng hốt.

Lúc trước đúng là Đổng Thanh Thư bốc đồng hơn bây giờ, bị La Ý Hiên trêu chọc một chút đã cứng đầu đấu tay đôi với y.

Nhưng dù sao cũng chỉ là mấy trò chơi khâm hoặc là đâm chọt bằng lời nói bình thường, La Ý Hiên cũng chưa từng sợ hãi đến vậy.

Nhưng bây giờ nhìn gương mặt lạnh lùng và ánh mắt đáng sợ đó của Đổng Thanh Thư khiến La Ý Hiên cảm thấy hoảng loạn. Giống như Thiệu Tường vậy… ánh mắt khiến người khác không rét mà run.

La Ý Hiên đột nhiên im lặng không dám nói nữa.

Mà Đổng Thanh Thư thì không còn muốn nói nhiều với La Ý Hiên nữa, cô đột nhiên đi xuống ghế, tiến tới chỗ La Ý Hiên, ở sát bên tai y mà răn đe.

“Tôi không chấp nhất cậu là vì tôi cảm thấy cậu quá trẻ con, nhưng nếu cậu cứ không biết điều mà liên tục đụng chạm tới tôi, thì đừng trách tôi.”

La Ý Hiên: “…”

“Cậu nói đúng, tôi đúng là một con rùa rúc đầu, có kim chủ chống lưng như vậy mà vẫn chịu đựng để cậu ức hiếp.”

“Nhưng tôi cũng muốn nhắc lại cho cậu nhớ, kim chủ của tôi là Lệnh gia, cậu cứ thử làm điều gì đó bất lợi với tôi xem, xem tương lai cậu thê thảm đến cỡ nào!”

“Một mình tôi đủ chơi chết cậu, muốn làm cậu thân bại danh liệt cũng không phải không được, chứ đừng nói tới là để Lệnh tiên sinh phải ra mặt vì tôi.”

“Cẩn thận chút đi, La Ý Hiên.”