Nói thật lòng thì La Ý Hiên trong mắt Đổng Thanh Thư cùng lắm cũng chỉ giống như mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, bốc đồng quậy phá mà thôi, vì ganh ghét đố kỵ nhau nên sẽ làm đủ trò đủ cách để phá cô, không thì lại dùng mấy lời lẽ sắc bén để đâm chọt không ngừng với mục đích làm người khác tổn thương.
Nhưng dù sao cũng chỉ là mấy trò mèo, không có sức ảnh hưởng gì lắm đối với Đổng Thanh Thư.
Tuy nhiên bị người khác ra mặt nhiều lần chèn ép mình đến vậy mà cả trường quay không ai dám lên tiếng đỡ lời cho cô, điều này khiến Đổng Thanh Thư cảm thấy có chút tủi thân.
Cũng may tinh thần của cô làm bằng sắt thép, lúc trước khi xuyên thư cô một mình tự lập, vốn đã sớm quen với những cảnh này rồi, không phải là người dễ bị tác động bởi những thứ không đâu này đâu.
Nên là người khác không ra mặt cho cô, cô tự ra mặt cho mình thôi.
Nhẫn nhịn là không muốn đôi co cãi nhau ỏm tỏi gây phiền phức, nhưng La Ý Hiên cứ làm tới thì đừng trách sao Đổng Thanh Thư nổi giận.
Sau chuyện này cả trường quay đều yêu thích Đổng Thanh Thư hơn, nói cô kính nghiệp, lúc diễn là nhập tâm hết sức vào vai diễn, lại tốt bụng, đối với bạn diễn ân cần săn sóc.
Chị Hà thì được dịp vui vẻ, lúc đi ngang qua đối mắt với trợ lý của La Ý Hiên, Hà Liên cười nửa miệng trêu tức bọn họ mấy lần.
“Đổng Thanh Thư, em cuối cùng cũng quay trở lại rồi.”
Hà Liên cười nói vui vẻ, Đổng Thanh Thư thì chỉ nhún vai không để tâm lắm.
“Em trước giờ có đi đâu đâu chứ.”
Thấy cô như vậy, Hà Liên càng khoái chí:
“Chị cứ nghĩ cưng hiền lành để yên cho thằng nhóc kia làm càn chứ, thôi thì lần này xem như là một bài học, để xem sau này thằng nhóc đó có còn dám lên mặt với em nữa không.”
Thấy Hà Liên thao thao bất tuyệt, Đổng Thanh Thư chỉ cười cười không nói gì.
Tuy là trông cô thản nhiên như không có chuyện gì như thế, nhưng ở trước mặt người đàn ông mà cô thích, Đổng Thanh Thư lại không kiềm lòng được cảm thấy tủi thân mãnh liệt hơn.
Lúc tối đến Mạc Thiên Quyết chở cô về nhà chính của Lệnh gia, vừa về tới Đổng Thanh Thư đã nhảy cẫng lên người ngài ấy mà ôm ôm.
“Em nhớ ngài quá.”
Cô dụi dụi đầu vào trước ngực của Lệnh tiên sinh, cả người câu lên người ngài, móc hai chân ra đằng sau, bộ dáng 10 phần thì hết 9 phần giống gấu koala đang ôm cây trúc.
Lệnh tiên sinh thấy cô như vậy thì càng không nhịn được bật cười, ngài để mặc cô đu trên người mình, còn dịu dàng ôm cô đi vào trong bếp, bàn tay to lớn vỗ về mái đầu đã bết lại vì đi diễn cực nhọc.
“Đi ăn cơm thôi, ăn xong thì gội đầu nào.”
Người đàn ông nọ híp mắt mỉm cười, âm điệu trêu ghẹo nhưng cô lại chẳng buồn nổi giận. Ngược lại càng làm nũng ôm ôm người kia.
“Ngồi xuống ghế thôi.”
“Hong…” Nói rồi Đổng Thanh Thư lại quắp hai chân lại câu lên eo người đàn ông kia.
“Ngoan, đi ăn cơm.”
Bây giờ là 12 giờ tối, hôm nay cảnh quay rất tốt không bị NG nhiều lần nên đoàn làm phim được dịp về sớm hơn mọi hôm.
Lệnh tiên sinh vẫn như mọi lần, làm xong công việc thì nấu cơm chờ Đổng Thanh Thư trở về.
Bàn ăn thịnh soạn đều là một tay Lệnh tiên sinh nấu, từ lúc cô nhận được kịch bản phim tới giờ, Hung Thủ Thật Sự vừa bấm máy là Lệnh tiên sinh cũng bắt đầu với sự nghiệp đeo tạp dề từ đấy luôn.
Đổng Thanh Thư lúc này nũng nịu ôm Lệnh tiên sinh cứng ngắc không buông ra, cô dụi dụi đầu vào trước ngực ngài ấy nhõng nhẽo.
“Em không muốn ngồi ghế.”
“Vậy em muốn thế nào hửm?”
Lệnh tiên sinh vẫn yêu chiều vỗ về Đổng Thanh Thư, dường như cảm nhận biểu hiện của cô hôm nay có chút khác lạ, ngài cũng bắt đầu để ý tới.
Đổng Thanh Thư thấy Lệnh tiên sinh muốn xem mặt mình nên càng thêm cố ý dụi mặt mình vào áo ngài, không để cho ngài ấy thấy cô đang đỏ mắt sắp khóc.
“Em muốn ngồi lên đùi ngài cơ.”
Người đàn ông nọ nghe xong thì càng thích thú bật cười, lại vỗ vỗ lưng Đổng Thanh Thư giống như đang an ủi cô, điều này làm Đổng Thanh Thư càng thêm tủi thân muốn khóc hơn.
“Được được, cho em ngồi lên đùi tôi, rồi tôi đút cho ăn luôn, có được không?”
“Ừm!” Đổng Thanh Thư gật gật, lúc này đã không thể nhịn nổi nữa mà mếu máo muốn khóc rồi.
Thật là tình…
Trên đời này làm gì có ai muốn bản thân mạnh mẽ mà không cần người che chở chứ. Chỉ tại tình thế ép buộc thì mới thế thôi, lúc trước không có người yêu thương, cô sống một mình không mạnh mẽ thì yếu đuối cho ai coi đây?
Bây giờ có Lệnh tiên sinh, cô không nhịn được nữa, bị ức hiếp có buồn có tủi thân thế nào cũng muốn về ôm ngài ấy, khóc một trận rồi được người đó vỗ về.
“Bé cưng, em làm sao vậy?”
Lệnh tiên sinh ôm cô cùng ngồi xuống ghế bàn ăn, bởi vì không thể nhìn được mặt cô mà ngài có chút sốt ruột.
“Em nói tôi nghe, có phải ai đã ức hiếp em không?”
Nghe Lệnh tiên sinh hỏi, Đổng Thanh Thư chỉ lắc đầu nguầy nguậy không đáp lời, cô cũng không muốn kể cái chuyện kia ra làm gì. Thứ nhất là không muốn làm phiền tới ngài, thứ hai là Đổng Thanh Thư cảm thấy cũng không đáng để kể, dù sao cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.
Cô chỉ là cần người mình yêu vỗ về một chút, vậy thì cô sẽ bớt mệt mỏi hơn rồi.
Mấy ngày nay dồn hết sức lực vào vai diễn Thiệu Tường này thực sự khiến Đổng Thanh Thư cảm thấy đuối sức, cô không phải là học từ trường lớp ra, đương nhiên cần phải học hỏi vào trau dồi rất nhiều.
Thấy Đổng Thanh Thư mãi mà không chịu nói sự thật, Lệnh tiên sinh cảm thấy lo lắng ôm ôm cô.
“Ngoan, ngẩng mặt tôi xem nào.”
Lệnh Thiên Từ nâng mặt Đổng Thanh Thư mấy lần muốn nhìn xem cô thế nào, nhưng Đổng Thanh Thư cứ tránh tránh né né, Lệnh Thiên Từ cũng không nỡ làm mạnh tay sợ cô đau.
“Ngoan, cho tôi xem một chút.”
“…”
Cuối cùng cũng nâng được mặt cô lên, nhìn thấy hai mắt sưng húp lúc này Lệnh tiên sinh không khỏi đau lòng.
Chuyện La Ý Hiên ở trường quay ức hiếp cô Lệnh Thiên Từ không phải là không biết, nhưng Đổng Thanh Thư giấu giấu diếm diếm không muốn nói cho ngài nghe, nghe cũng đành chịu.
Bất quá lúc này nhìn thấy Đổng Thanh Thư khóc, ngài cảm thấy không thể nào nhẫn nhịn được nữa rồi.
“Bé ngoan, không khóc không khóc.”
“Hức…”
Càng nói không khóc, thì càng muốn khóc mới đau ý chứ.
Đổng Thanh Thư mếu máo nhìn Lệnh Thiên Từ, cô choàng tay ôm chặt lấy ngài, tủi thân quá trời quá đất đi được.
“Ngoan, có phải ai ức hiếp em không? Em nói đi, tôi ra mặt giúp em.”
Lệnh Thiên Từ cứ không ngừng khơi chuyện cho Đổng Thanh Thư kể, nhưng cô cũng cứng đầu quá trời, nhất quyết không nói.
“Không có… hức…”
Đổng Thanh Thư hấp hấp hai cánh mũi, lại ngẩng mặt nhìn Lệnh tiên sinh, cô nhỏ giọng.
“Em chỉ là làm việc mệt mỏi, ngủ không đủ giấc nên như thế thôi.”
“…” Lệnh Thiên Từ đương nhiên nhìn ra cô nói dối, nhưng không lẽ lại vạch trần cô thì không ổn, ngài nhíu mày không vui nhìn về phía Đổng Thanh Thư.
Mà cô cũng không muốn nhắc tới nữa, đưa tay véo véo má Lệnh tiên sinh:
“Ăn cơm thôi, ăn xong tắm rửa rồi đi ngủ, em mệt sắp chết rồi này.”
“Được được, để bảo bối của tôi ăn cơm thôi.”
Lệnh tiên sinh thấy cô không muốn nói cũng không tiếp tục thúc ép, lại chiều theo ý cô cùng cô ăn cơm.
Đổng Thanh Thư mè nheo: “Ngài phải đút em đấy.”
“Vâng thưa tiểu thư, để tôi hầu nàng ăn nhé.”
“Haha, tiểu nô lệ, giỏi lắm.”
Đổng Thanh Thư không biết sống chết mà trêu chọc, Lệnh tiên sinh hạ mắt nhìn cô, lại giở trò hạ lưu:
“Tiểu thư muốn ăn cơm, hay là ăn tôi đây?”
“Ể?”
“Sao nào?”
“Ăn cơm chứ… sao lại…”
Đổng Thanh Thư còn chưa nói xong thì đã thấy ai kia tự cởi nút áo của mình. Cô đỏ mắt hốt hoảng:
“Khoan… khoan đã Lệnh tiên sinh! Ngày mai- ngày mai em có lịch quay lúc 9h! Ưm…!”