Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 95: Kiều đông phong



Ban đầu nhạc phim Hung Thủ Thật Sự được chỉ định để Phạm Thừa đảm nhận. Anh là một trong những ca sĩ nổi tiếng với chất giọng phản nam cao, hầu hết những bộ phim ngược luyến hot hit gần đây đều được anh góp giọng vào những ca khúc đầu phim.

Nhưng Phí đạo diễn thì cho rằng, bộ phim này có hai nhân vật chính phụ hết sức nổi bật, tạo nên tên tuổi bộ phim. Cứ để đấy cho Đổng Thanh Thư và La Ý Hiên cùng hòa giọng sẽ tạo được cảm xúc tốt hơn cho Hung Thủ Thật Sự.

Vả lại lúc trước đạo diễn Phí đã nghe qua Đổng Thanh Thư và La Ý Hiên hát, ông cảm thấy nếu như có gì không ổn vẫn có thể nhờ phòng thu xử lý được.

Cuối cùng các ông lớn họp mặt tranh cãi cả hơn nửa ngày trời mới đưa ra quyết định cuối cùng, Đổng Thanh Thư và La Ý Hiên đã bận tối mặt tối mũi còn nhận thêm nhiệm vụ hát nhạc đầu phim, thành ra thời gian nghỉ ngơi cũng đi tong luôn.

Lần này mời đến là nhà sản xuất âm nhạc rất có tiếng trong giới giải trí, Kiều Đông Phong – Kiều tổng.

Buổi thử giọng đầu tiên La Ý Hiên bị Kiều Đông Phong chê bai rất thậm tệ, nào là nền tảng âm nhạc không tốt, hát quá phô, giọng hát không lột tả được hàm ý của nhà soạn nhạc, nói chung tổng thể vô cùng vô cùng tệ.

Cũng không trách La Ý Hiên được, dù sao cậu ta trước giờ cũng chỉ là hát cho vui, đi KTV hòa giọng với đồng nghiệp thì được. Lúc hát một mình, không tránh khỏi thiếu tự tin rồi phạm rất nhiều lỗi sai.

Sau đó Kiều Đông Phong lại quay sang Đổng Thanh Thư, nhướng mày bảo cô hát thử cho anh ta nghe.

“Cô, vào trong đó hát thử đi.”

Lúc này đã là chiều tối, vì phải chỉnh tới chỉnh lui cho La Ý Hiên nhưng vẫn không hài lòng, Kiều Đông Phong cũng chẳng còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa. Đối với Đổng Thanh Thư, anh ta hiển nhiên không có tha thiết hy vọng gì.

Chỉ sợ Đổng Thanh Thư hát sai hay lệch nhịp một chút xíu thôi cũng đủ khiến Kiều Đông Phong nổi máu nóng.

Kiều Đông Phong nổi tiếng là nhà sản xuất âm nhạc rất có tiếng tăm trong giới giải trí, từng tham gia rất nhiều show âm nhạc với vai trò là giám khảo tuyển chọn.

Anh ta giữ chức tổng giám bộ phận âm nhạc tập đoàn giải trí Kiều Thị, phó tổng giám hãng thu âm Kiều Thị, có mấy cái Studio to oành tại thành phố này. Tiếng tăm đương nhiên vang danh khắp vùng.

Kiều Đông Phong là một nhạc sĩ kính nghiệp, đối với âm nhạc anh ta có yêu cầu rất cao, thuộc hàng khó của khó, ngay cả ca sỹ nổi tiếng cũng hiếm ai vừa mắt anh ta.

Nhưng một khi đã được anh ta để mắt tới rồi thì nhất định có cơ may tiến thân. Bởi lẽ Kiều Đông Phong nâng đỡ người khác rất mát tay, chuyện này trong giới ai ai cũng biết.

Bất quá Kiều Đông Phong có một tin đồn rất xấu, đó chính là anh ta nam nữ đều ăn không phân biệt rốt cuộc đối phương là giới tính nào, chỉ cần là diễn viên ca sỹ nào đó lọt vào được mắt xanh của Kiều Đông Phong, anh ta nhất định có thể đưa họ lên tới đỉnh cao của vinh quang, đương nhiên bù lại sẽ là một màn nguyên tắc ngầm của giới giải trí.

Và cũng vì thế, tiếng xấu đồn xa rằng anh ta đã ngủ với nửa giới văn nghệ sỹ cả nước rồi!

Tiếng xấu này Đổng Thanh Thư hiển nhiên là không biết, cô không hay ăn dưa, đương nhiên chẳng quan tâm tới mấy vụ loạn thất bát tao này.

Nhưng cô biết Kiều Đông Phong là một người rất nóng tính.

Bởi lẽ nãy giờ ngồi ở ngoài nghe Kiều Đông Phong mắng La Ý Hiên tan tành hoa lá, mắng đến mức La Ý Hiên trước giờ vẫn luôn là con cưng trong giới, không ai dám mắng nhiếc cậu ta, hiện tại bị nói tới mức mặt mũi đỏ bừng, vừa hát thử xong đã chạy ra nhà vệ sinh khóc… thấy cảnh tượng này Đổng Thanh Thư cũng có chút e ngại.

Nhưng biết sao được, cô cũng không thể làm gì hơn.

Không lẽ cô vào nhà vệ sinh dỗ cậu ta chắc?

Thôi tha, tâm Bồ Tát thế nào cô cũng không có đủ dũng khí làm vậy.

Lúc này Đổng Thanh Thư chỉ lo cho tương lai của mình. Ông trời không phú cho cô giọng hát. Diễn xuất thì còn có thể diễn theo cảm tính bản năng… chứ hát thì…

Đổng Thanh Thư cũng không hình dung được mình phải làm sao để hát nhạc đầu phim đây?

Thôi thì cứ để Kiều Đông Phong mắng cô đi, mắng cô ít câu còn hơn Đổng Thanh Thư phải tốn thêm một mớ thời gian thu âm nhạc phim nữa, cô chẳng đủ thời gian để ngủ đâu.

Nghĩ lạc quan là vậy, nên Đổng Thanh Thư mang theo tâm lý thoải mái đi vào trong phòng thu.

Đạo diễn Phí thì ở bên ngoài lo lắng, chỉ sợ gà cưng bị Kiều tổng la cho một trận.

Mà nào ngờ thành công ngoài dự đoán!

Bởi người ta nói, đã là nhân vật chính, đi đâu cũng sẽ toát ra ánh hào quang mà.

“Dừng, dừng được rồi.”

Bên ngoài phòng thu, Kiều tổng sau khi nghe xong giọng hát của Đổng Thanh Thư thì kéo xuống tai nghe. Phí Minh cũng hồi hộp đi lại hỏi anh:

“Kiều tổng cảm thấy giọng hát của Đổng Thanh Thư thế nào?”

Kiều Đông Phong ra vẻ suy tư, dường như đang ngẫm lại xem vừa rồi rốt cuộc mình đã nghe thấy những gì.

Âm vực rất tốt, giọng ca bạc hà khiến người nghe yêu thích.

Tuy không phải là một ca sỹ nhưng nếu bồi dưỡng tốt, vẫn có thể lấn sân được.

“Chốt đi.”

“Hả?” Phí Minh nghe không hiểu, hơi đẩy đẩy gọng kính.

“Tôi nói, chốt đi, để Đổng Thanh Thư hát nhạc phim một mình là được.”

“Vậy còn Ý Hiên cậu ấy…” – Cậu ấy thì sao?

“Loại.”

“Thật á?”

“Chứ ông không nghe thấy giọng cậu ta như con vịt đực kêu sao?”

Đổng Thanh Thư lần đạo diễn Phí đều cạn lời: “…”

Kiều Đông Phong không tiếc lời chê bai La Ý Hiên, cũng may là cậu ta chạy đi khóc lóc vẫn còn chưa về, nếu nghe thấy mấy lời này nữa, có khi còn sốc tâm lý hơn nữa!