Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 96: Công việc yêu thích của đổng thanh thư



Hôm nay không có lịch quay lúc khuya, 10 giờ tối sau khi thử giọng xong thì đã được Kiều tổng cùng đạo diễn Phí thả cho ra về rồi.

Nếu là trước kia, về tới nhà liền có người ôm ôm dỗ dành, một nụ hôn phớt lên cánh môi chào đón, và một bàn thức ăn thịnh soạn đang đợi cô.

Nhưng hôm nay Lệnh tiên sinh bận việc không trở về sớm, lúc cô tan làm về nhà thấy nhà cửa đìu hiu, đèn không mở, dưới bếp cũng không còn mùi hương thức ăn thơm đến nức mũi, mà người đàn ông hay mang tạp dề kia lại bốc hơi chẳng thấy đâu, không tránh khỏi có chút không quen.

Bất quá cảm giác không quen đó cũng chóng qua, dù sao Đổng Thanh Thư cũng biết Lệnh tiên sinh bận trăm công nghìn việc, trước giờ vì yêu chiều cô nên tan làm về liền nấu cơm.

Nếu nói ra thì có mấy người tin? Lệnh gia cao cao tại thượng lại đi nấu cơm cho một tiểu minh tinh đang trên đà phát triển sự nghiệp?

Đổng Thanh Thư cũng không phải là được chiều riết rồi sinh hư, dù sao cô vẫn nhớ tới mối quan hệ kim chủ nghệ sỹ giữa bọn họ.

Aiya, không nên được sủng mà kêu nha. Không thể cứ để Lệnh tiên sinh nuông chiều đến mức hỏng người được.

Hôm nay Đổng Thanh Thư tan làm về sớm, đương nhiên phát xắn tay áo vào nấu cơm cho Lệnh tiên sinh rồi.

Cô nấu sương sương mấy món mà Lệnh tiên sinh thích, cũng tùy theo khẩu vị của ngài mà nêm nếm.

Lệnh tiên sinh ăn nhạt, còn Đổng Thanh Thư thì thích mặn mà đậm đà hơn một chút. Tuy nhiên Lệnh tiên sinh nói với cô ngài ấy vì muốn tốt cho sức khỏe của Đổng Thanh Thư nên mới phải như thế.

Đổng Thanh Thư bị con quỷ tình yêu knock-out, bởi vậy trước khi xuyên thư lối sống bê tha thế nào thì bây giờ nề nếp thế đấy.

Dọn xong một bàn cơm đầy đủ rồi thì Lệnh tiên sinh mới về, vừa nhìn thấy người ở ngoài cửa, Đổng Thanh Thư liền cong chạy mà chạy lại.

“Lệnh tiên sinh.”

Đổng Thanh Thư nhảy bổ vào người kim chủ mà ôm ôm, thiếu điều muốn vắt hai cái chân lên người của người ta, ôm Lệnh tiên sinh như koala đu cây trúc.

“Ngoan nào.”

Lệnh Thiên Từ yêu chiều xoa xoa mái đầu của cô, sau đó mặc cho Đổng Thanh Thư ôm, ngài lôi cái khối thịt mềm mại kia di chuyển theo mình vào trong phòng bếp.

“Chà, hôm nay bé cưng trổ tài sao?”

“Thì hôm nay em về sớm kia mà.”

Nói rồi Đổng Thanh Thư lại nhăn mặt nhìn Lệnh tiên sinh: “Ngài nói cứ làm như bình thường em không biết nấu ăn vậy.”

Lệnh tiên sinh nghe thế thì cười xòa, lại vuốt ve mái tóc mượt mà của cô.

“Nấu những món gì vậy?”

“Thì toàn những món mà ngài thích không đó. Ngài xem, có phải nhìn rất bắt mắt không.”

“Bắt mắt, nhưng mà ăn vào thì chưa biết thế nào đâu.”

Lệnh tiên sinh hơi cười cười, cố ý trêu chọc Đổng Thanh Thư mấy câu. Mà cô bị Lệnh tiên sinh ghẹo mãi cũng thành thói quen, nghe vậy chỉ cười toe toét rồi chọc lại ngài:

“Thì ngài cứ thử đi, ăn ngon rồi có muốn đòi thêm bát cơm nữa, em không cho đâu đấy.”

Có cô nghệ sỹ nọ ma lanh trêu ghẹo kim chủ của mình, còn người kia thì không nhịn được vui vẻ cười sảng khoái.

Trong bữa ăn, Đổng Thanh Thư cũng bắt đầu kể về việc hôm nay cô đi thử giọng.

“Em cứ tưởng là thoát nạn rồi, không ngờ là thử giọng xong trúng số độc đắc luôn cơ.”

“Em được chọn?”

“Còn phải hỏi.”

Đổng Thanh Thư tỏ ra tự hào về giọng ca của mình, song cô lại cười nhăn nhúm cả mặt, tỏ vẻ khổ sở:

“Nhưng ca hay làm gì, vốn dĩ không nên ca hay…”

“Hửm?”

Vốn dĩ Đổng Thanh Thư đã định hát đại hát cho xong thôi, cũng không cầu mong mình được nhận làm gì, đẻ thêm chuyện làm, mệt muốn chết đi!

Có ai mà ngờ, dù giọng không hề nội lực, chỉ thuộc dạng bắt đúng tone, cảm âm tốt, giọng ca cảm xúc… cuối cùng thành công lãnh thêm một trách nhiệm hát nhạc đầu phim, còn không phải là trúng số độc đắc thì là gì đây!

“Hôm nay thì không có lịch quay khuya thôi, nhưng mấy hôm sau vừa phải quay phim vừa phải đi thu âm… Mệt chết em luôn.”

Thấy Đổng Thanh Thư ủ rũ, Lệnh tiên sinh hơi cười, gắp cho cô thêm một ít cá.

Cá hấp hôm nay không nêm nếm nhiều, cá ngọt thịt đúng với ý của ngài.

“Không phải người làm nghệ thuật như bọn em đều thích nhận rất nhiều show quảng cáo, đóng phim, rồi quay MV, hát nhạc phim đồ ư?”

“Ể?” Đổng Thanh Thư trợn mắt, ai thích chứ cô hỏng có thích à nhen, cô lập tức chối: “Em không giống bọn họ đâu.”

“Hửm? Sao lại không. Không phải em cũng là nghệ sỹ sao?”

“…” Nghe Lệnh tiên sinh nói tới đây, cô liền im bặt.

Nhưng trước khi xuyên thư em có là nghệ sỹ đâu chứ…

Đổng Thanh Thư có chút rầu rĩ, cũng không biết phải giải thích thế nào với người đàn ông này nữa.

Nhắc đến việc xuyên thư, thực sự làm Đổng Thanh Thư có chút băn khoăn.

Đôi lúc cô nghĩ, có lẽ nào vì mình làm việc quá sức nên đâm ra mệt mỏi, ngủ quên mất rồi mơ ra những chuyện xuyên thư kỳ quái này hay không?

Nhưng rồi ngày qua ngày sống trong thế giới này, cô đã biết mình khó lòng quay lại thế giới thực tại. Có khi ở cái thế giới thực tại đó, chiếc xe đã tông cô… thực sự đưa cô sang thế giới bên kia rồi!

Đổng Thanh Thư cứ thất thần suy nghĩ mãi, Lệnh Thiên Từ cũng để ý tới điều này.

Ngài lại gắp một miếng rau, bỏ vào bát cô.

“Thế em thích làm việc gì?” Đột ngột nghe ngài ấy hỏi, Đổng Thanh Thư có chút ngơ ngác.

Cô từ tốn nhai nhai miếng cải xào trong miệng, thầm nghĩ…

Thật ra trước nay cô chỉ thích bay bổng theo những câu văn mà mình viết.

Trước khi làm biên kịch, lúc học trung học cô cũng thử sức với văn học mạng, đăng trên các diễn đàn và thu về những phản hồi tích cực lắm. Về sau thì chuyên tâm với đam mê, trở thành một biên kịch.

Cô nghĩ… có lẽ bản thân mình trước giờ chỉ thích nhất là được viết thôi.

Cô muốn trở lại làm một biên kịch.

“Em muốn trở thành một biên kịch.”

“Hửm?” Lệnh tiên sinh có vẻ trầm tư nhìn cô.

Đổng Thanh Thư lại tiếp tục huyên thuyên:

“Còn không thì làm một tiểu thuyết gia.”

“Tiểu thuyết gia?”

Lệnh tiên sinh xoa xoa cằm, ra vẻ suy ngẫm nhìn cô một hồi. Đổng Thanh Thư ngơ ngác, đẩy đẩy bát canh nóng về phía ngài:

“Ngài nhìn em làm gì? Không mau ăn thì cơm canh nguội lạnh đó nha.”

“Hm… tôi đang nghĩ tới lần đầu tiên gặp em.”

“Lần đầu tiên gặp em?”

Đổng Thanh Thư ngơ ngác chẳng hiểu. Lần đầu tiên gặp cô thì có gì để nhớ…

“Hôm đó ngài bắt em uống với ngài quá trời.”

“Tôi chỉ bắt em rót rượu cho tôi.”

Lệnh tiên sinh nhỏ giọng minh oan cho mình.

Nhưng Đổng Thanh Thư vẫn khẳng định là ngài chuốc rượu cô: “Nhưng ngài bắt em cạn ly còn gì.”

“...” Lệnh tiên sinh quả nhiên không cãi lại được.

“Có điều, lần đầu tiên gặp em không phải là ở BOISE đâu.” Bỗng dưng người đàn ông kia nghiêm túc nói.

Đổng Thanh Thư liền như thế mà ngơ ngác: “?”