Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 97: Lịch trình dày đặc



Mỗi ngày đều có rất nhiều việc đang đợi Đổng Thanh Thư phải làm, mà cấp trên của cô chỉ toàn là mấy người có yêu cầu cao trong nghệ thuật, hại Đổng Thanh Thư chật vật không thôi, mỗi ngày đều sống trong giày vò, cật lực đi quay hình rồi thu âm, bị leak ra vô số hình ảnh đang chăm chỉ kiếm cơm.

Công chúng cũng dần công nhận cô hơn qua những cảnh quay ngoại cảnh được fancam ghi lại.

Cô thành công chuyển mình, nói chung mọi thứ khá là thuận lợi.

Chỉ có điều… Đổng Thanh Thư thực sự mệt quá, cô cảm thấy từ khi sinh ra cho đến bây giờ chưa khi nào cô dồn hết 100% công lực để làm nhiều công việc cùng một lúc giống như thế này.

Vả lại diễn xuất hay cả là ca hát cũng không phải sở trường của cô, muốn làm tốt thì phải học và trau dồi nhiều lắm.

Lúc này đang ở trong phòng thay đồ, lịch trình quay phim hôm nay đã kết thúc, các diễn viên khác vội vã thu dọn rồi trở về, còn Đổng Thanh Thư thì mệt quá nên vẫn đang ngồi ở trên bàn trang điểm lướt điện thoại.

Chị Hà chưa tới, lát nữa chị tới sẽ chở Đổng Thanh Thư tới chỗ studio của Kiều tổng, tiếp tục thu âm cho bài hát đầu phim.

Vừa hay điện thoại gọi tới, là Đồng Tuệ Linh gọi cho cô.

“Này người chị em tốt của tôi, đang trên trường quay à?”

“Cô biết còn hỏi.”

Đổng Thanh Thư có đôi lúc rất muốn kí đầu Đồng Tuệ Linh một cái bởi những câu hỏi quá mức vô tri như thế này.

“Ấy, thế bây giờ không quay phim sao?”

“Vừa được nghỉ rồi, hôm nay quay xong sớm.”

“Aiya, nghe giọng cô mệt mỏi vậy, bị đạo diễn ăn hiếp lắm hả?”

“Không phải…” Đổng Thanh Thư hơi xoa xoa mi tâm, cô ngáp một hơi, rồi nhìn quanh phòng trang điểm một hồi, thấy không có ai mới dám nói.

“Lịch trình có hơi dày, chứ mọi người ai cũng tốt với tôi hết… Nhưng mà, trừ cái cậu chàng khắc tinh họ La kia.”

Nhắc tới La Ý Hiên, Đồng Tuệ Linh ở đầu dây bên kia liền cười phá lên.

“Còn không phải là kẻ thù không đội trời chung hay sao, chẳng trách sao người ta ghét cô như vậy, cô thẳng tay cướp luôn vị trí hát bài hát đầu phim của cậu ta luôn mà.”

Đồng Tuệ Linh nói rồi lại cười ha hả.

Cô cũng nghe nói gần đây Đổng Thanh Thư cả ngày vất vả, quay phim xong liền đi thu âm, không diễn cũng phải hát, nói chung lịch trình rất dày, chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

Lần đó chuyện La Ý Hiên bị trượt slot hát chính trong giới giải trí ai ai cũng biết, chẳng rõ là nhân vật nào tung dưa nữa, nhưng tóm lại thì đoàn làm phim không lên tiếng giải thích, còn leak ra vài hình ảnh Đổng Thanh Thư ở trong phòng thu một mình, dường như cả nước này đều hay La Ý Hiên bị Kiều tổng đánh trượt, mà Đổng Thanh Thư chính là nguyên nhân!

Là một người cực kỳ ghét La Ý Hiên như Đồng Tuệ Linh, cô ta vui gần chớt!

“Tôi nói cô nghe Đổng Thanh Thư, cô đúng là khắc tinh của La Ý Hiên mà.”

Đầu dây bên kia có cô nghệ sỹ nào đó cười nói rôm rả, còn mặc kệ hình tượng của mình vỗ đùi bôm bốp.

Đổng Thanh Thư nghe thấy cũng hơi đau đầu, cô xoa xoa thái dương, nhỏ giọng nói.

“Có khắc tinh hay không thì không biết… nhưng đúng thật là dạo này dường như tôi chặn hết đường tiền tài của cậu ta…”

“Chứ sao nữa. Hôm trước thì cậu ta bị leak mười mấy cảnh quay NG, sau đó cô được tung hô là nghệ sỹ kính nghiệp. Lần này thì hay rồi, vốn định là hai người hát chính, bây giờ chỉ còn mỗi mình cô!”

Đồng Tuệ Linh kể lại chuyện hay mà hào hứng vô cùng, Phương Dục ngồi bên cạnh còn thấy ánh mắt cô tỏa sáng.

Bất quá Đổng Thanh Thư đối với việc này cũng không lấy làm hãnh diện gì, cô cũng không thù ghét La Ý Hiên tới mức triệt hết mọi đường đi của cậu ta. Tuy nhiên lần này là La Ý Hiên không gặp may, còn Đổng Thanh Thư thì may mắn quá mức, tất cả những gì tốt đẹp đều bị cô chiếm hết.

Cơ mà… Đổng Thanh Thư lại không thích sự tốt đẹp này.

Cô không thích hát, mà diễn xuất lại không phải chuyên môn của cô.

Làm cái gì cũng vất vả mệt mỏi, không phải là đam mê của mình nên không thể thả hồn bay bổng được.

Ngày nào đi làm cũng giống như là bị ép buộc vậy. Nhưng dù sao cũng là cái nghề kiếm ra tiền, Đổng Thanh Thư không muốn làm cũng phải ráng làm cho bằng được, vậy nên ngày nào trở về nhà cô cũng trong trạng thái stress cực độ, như trút hết năng lượng sống.

Đỉnh điểm là khi mọi thứ sắp xong cả rồi, chỉ còn vài set quay nữa thì sẽ đóng máy, nhưng Đổng Thanh Thư cảm thấy cô càng lúc càng kiệt quệ, không đủ sức chống đỡ nữa.

Thấy Đổng Thanh Thư im lặng không nói gì, Đồng Tuệ Linh cũng thôi cười, cô ta nhỏ giọng gọi cô.

“Đổng Thanh Thư à, cô ổn chứ?”

“…” Đổng Thanh Thư im lặng một chút, sau đó lại nói: “Tôi… cũng không biết như thế nào nữa.”

“Hả?”

“Có lẽ ổn, hoặc là không.”

“...”

Nói ổn thì dối lòng, nhưng nói không ổn thì cũng không biết bản thân không ổn ở đâu.

Thật ra cô có thể làm được mọi thứ, những cái không thuộc sở trường của cô cô cũng có thể học, vẫn có thể làm được. Nhưng có lẽ nếu cứ tiếp tục duy trì việc này, Đổng Thanh Thư sợ mình sẽ không còn hứng thú với nó nữa, sớm thôi cô sẽ chỉ làm việc như cái máy, chẳng có chút vui vẻ và thoải mái nào cả.