Một mảnh đen tuyền, không ánh lửa, cũng không thấy Thẩm Lãng.
” Thẩm Lãng!”
Vương Liên Hoa bị chính thanh âm của mình hoảng sợ.
Khàn khàn, tràn ngập hoảng sợ cùng lo lắng, giữa sa mạc trống trải nghe càng rõ ràng.
” Ta ở đây.” Thẩm Lãng ôm một ít cành khô đi tới, ánh trăng yếu ớt rọi lên vẻ mặt đầy mệt mỏi của hắn.
Vương Liên Hoa có chút không đành lòng, tiếp nhận củi rồi nói:” Ngươi nghỉ ngơi một hồi đi, để ta đánh lửa.”
Thẩm Lãng tựa hồ thật sự mệt muốn chết rồi, dựa vào vách đá ngồi xuống, khép hờ mắt.
Trước mắt chậm rãi nổi lên ánh sáng, không khí lạnh băng cũng ấm thêm chút ít. Vương Liên Hoa lấy lương khô từ lưng ngựa, ngồi xuống bên người Thẩm Lãng đưa cho hắn.
” Ngươi có tâm sự? Chẳng lẽ thương tâm vì độc tiên tử, hay ngươi đối nàng có tình ý?”
Vương Liên Hoa *** thần không tồi, tiếu ý ngâm ngâm nhìn hắn. Ánh lửa ánh lên mặt y, phảng phất như cảnh trong mơ.
Thẩm Lãng không dám nhìn y, chỉ nói:” Có chút mệt thôi.”
Vương Liên Hoa nhìn bầu trời đêm, ánh trăng thanh lãnh.
” Nàng mặc dù không chuyện ác nào không làm, nhưng thật ra đối ngươi một lòng say mê.” Không hề châm chọc, ngược lại tràn ngập ý vị tiêu điều “Nhưng nàng nếu không chết, thì chúng ta phải chết. Nhân sinh là một quá trình tàn nhẫn như vậy, giết hoặc bị giết, đều chỉ vì có thể kéo dài sinh tồn.”
Thẩm Lãng ngẩn ra, quay đầu nhìn y, đã thấy y cũng đang nhìn mình.
” Nếu ta cũng biến thành kẻ không chuyện ác nào không làm, ngươi sẽ giết ta sao?” Đôi mắt trong vắt như có gợn nước lưu động.
Thẩm Lãng trong lòng giật mình, nói không ra lời.
Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười:” Nếu thực sự có một ngày, ta phải chết trong tay một người, ta hy vọng người kia là ngươi.”
Tóc y xõa tung trên vai, có vài sợi buông xuống trán, theo gió nhẹ lay động, trong mắt giống như ẩn chứa nghìn loại tâm tư, phức tạp khiến người ta đau lòng. Thẩm Lãng chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí kích động trong lòng, cơ hồ muốn vươn tay ôm y, nhưng vẫn áp chế thương tiếc xao động trong lòng.
Hắn là người quá mức lý trí, lý trí đến mức phân không rõ đâu mới là ý tưởng chân chính của mình.
Chóp mũi bị kích thích bởi một cỗ mùi khét, quay đầu nhìn lại, thì thấy Vương Liên Hoa đem đồ vật gì đó ném vào đống lửa.
Tựa hồ là…… tấm da dê?
Thẩm Lãng kinh hỏi:” Ngươi đốt cái gì?”
Vương Liên Hoa bình thản đáp:” Bản đồ.”
Thẩm Lãng chấn động:” Ngươi đốt nó làm chi?”
Vương Liên Hoa nói:” Lộ tuyến đã khắc trong đầu ta, ai cũng không thể đoạt đi, vật này lưu hay không cũng không trọng yếu, ngược lại còn gây nguy hiểm. Muốn vĩnh viễn có được thứ gì, chỉ có tự tay hủy nó đi.”
Một câu vân đạm phong khinh, nghe vào tai lại hết sức kinh tâm.
Ngọn lửa thoáng bùng lên, Vương Liên Hoa kêu một tiếng sợ hãi, che ngón tay.
” Làm sao vậy? Đốt trúng tay sao?” Thẩm Lãng lo lắng kéo tay y qua xem xét.
Tay cực đẹp, tựa như nước suối trong vắt, ánh lửa chiếu lên gần như trong suốt.
Hai tay y đột nhiên ôm hắn, người cũng tiến vào lòng hắn.
Thẩm Lãng cả người cứng đờ, muốn đẩy y ra. Tay chạm vào bả vai gầy nhỏ của y, trong lòng nhất thời không đành lòng, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân thể y vào lòng.
Ai cũng không nói gì.
Có lẽ giờ phút này vốn không nên nói chuyện.
Tĩnh.
Trăng sáng, lại thêm sắc trắng, đầy tịch mịch.
” Độc tiên tử đã chết.”
Thiếu nữ nằm trong lều trại, bạch y như tuyết, tôn thêm da thịt trong suốt, duy độc mái tóc đen như mực, từ cạnh tháp thả rơi xuống mặt đất.
Đường Thiên Hàng nâng lên rồi lại thả mái tóc ấy, thản nhiên nói:” Vốn cũng không trông cậy nàng có thể thành công.”
Thiếu nữ khẽ cười nói:” Nguyên lai ngươi cố ý để nàng đi chịu chết.”
Đường Thiên Hàng xua tay nói:” Chính nàng ta không nên đi. Nói đến thực buồn cười, nàng tự nhận là thiên hạ đệ nhất dụng độc, không nghĩ tới cuối cùng lại chết vì kịch độc.”
Thiếu nữ nói:” Ngươi đối với cái tên Vương Liên Hoa tựa hồ rất hứng thú.”
Đường Thiên Hàng cười nói:” Vương Liên Hoa người này, ta không thể không đọat.”
Thiếu nữ miễn cưỡng nói:” Tùy ngươi đi, chỉ cần không ảnh hưởng đại sự là được.”
Đường Thiên Hàng nói:” Trung Nguyên có câu, kêu‘ đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu’, để bọn hắn đi tìm bảo tàng, chúng ta chỉ cần đi theo phía sau, đúng thời cơ đoạt đi,ngư ông đắc lợi, chẳng phải bớt việc?”
Thiếu nữ cười duyên nói:” Đại ca muốn không tốn nhân thủ, biện pháp này thực không tồi.”
Đường Thiên Hàng nói:” Đợi chúng ta tìm được đại pháo, trước tiên oanh diệt Thiếu Lâm Vũ Đương, làm cho võ lâm vì ta hành sự, bá chủ thiên hạ trong tầm tay.”
Thiếu nữ nói:” Lợi dụng người Trung Nguyên đoạt đi giang sơn người Trung Nguyên, cũng chỉ có đại ca nghĩ ra.”
Đường Thiên Hàng trầm giọng nói:” Huynh muội chúng ta vì mưu nghiệp lớn ẩn núp ở Trung Nguyên đã lâu, lần này chỉ cho phép thắng không thể bại.”
Thiếu nữ ngồi dậy trên tháp, ôm ôm Đường Thiên Hàng nói:” Ta cũng nên đi.”
Dứt lời đến rương y phục, lấy ra một bộ lam y thay vào, đảo mắt đã thành nữ tử Trung Nguyên thanh tú.
” Đại ca dùng tên giả‘ Đường Thiên Hàng’, không bằng đặt cho ta một cái đi.”
Đường Thiên Hàng đi đến bên người nàng, cao thấp đánh giá một lúc:” Ngươi xưa nay thích hai màu lam bạch, không bằng gọi Lam Tuyết.”
” Lam Tuyết?”
Thiếu nữ cúi đầu niệm thanh, ngẩng đầu cười nói:” Thực dễ nghe.”
Đường Thiên Hàng vỗ bả vai nàng, trịnh trọng nói:” Ngươi phải cẩn thận.”
Thiếu nữ cười nói:” Hùng Miêu Nhi làm việc lỗ mãng, Chu Thất Thất lại làm việc không dùng đại não, hai người này còn không phải sẽ bị ta đùa bỡn ở trong tay sao. Đại ca cứ việc yên tâm, ta chắc chắn dẫn bọn họ đến gặp Thẩm Lãng, cũng không biết bọn họ có thể tìm được sa thành hay không.”
Đường Thiên Hàng cười to:” Bọn họ nhất định sẽ tìm được.”
Đích thật tìm được rồi.
Tìm được một thân cây.
Có lẽ không thể xem như một thân cây, nó đã khô héo không còn một mảnh lá, cành cây khô cứng hướng không trung mở rộng, giống một lão nhân giãy dụa trước cái chết.
Vương Liên Hoa nhảy xuống lưng ngựa, ánh mắt sáng ngời:” Chính là nơi này!”
” Nơi này?” Thẩm Lãng hoài nghi quan sát bốn phía, trừ bỏ khỏa đại thụ không còn sức sống kia, chung quanh cái gì cũng không có.
” Có lẽ trên cây có cơ quan.” Vương Liên Hoa vội chạy lên.
Cái gì cũng không có.
Nó chỉ là một thân cây, một gốc cây chết héo.
Vương Liên Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm nó:” Trên bản đồ đánh dấu rõ ràng là nơi này, chẳng lẽ……”
” Chẳng lẽ tòa thành kia đã bị vùi vào dưới cát?” Thẩm Lãng nói tiếp.
Sa mạc biến hóa hàng vạn hàng nghìn, cổ thành trăm năm trước, nếu biến mất vô tung, chỉ có một lí do―― vùi sâu vào cát.
” Đáng giận!” Vương Liên Hoa một chưởng đánh vào thân cây.
Nhìn cây khô tưởng như gầy yếu không chịu nổi lại chỉ lay động vài cái, vẫn đứng thẳng như trước.
Hai người lắp bắp kinh hãi, một chưởng kia lực đạo không nhỏ, một bức tường cũng có thể bị đổ sụp.
Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm vào mặt đất, lẩm bẩm nói:” Chẳng lẽ thật sự đã chôn xuống đất?”
Thẩm Lãng thở dài, không biết là nên vui hay nên buồn. Mấy tháng đi chung đường, vài lần tưởng chết lại vẫn sống, kết quả cuối cùng chỉ tìm được một thân cây?
Hắn thật muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Hắn không cười, Vương Liên Hoa cũng không cười.
Bọn họ đều nghe được một trận tiếng vó ngựa, bao vây một mảnh bốn phía cát vàng chạy vội đến.
” Thẩm Lãng, Vương Liên Hoa, các ngươi trốn không thoát, còn không thúc thủ chịu trói!”