Kinh Hồng Vũ

Chương 125



Vào buổi đêm vẫn là không thể ngủ được, Vương Dĩ Cơ trở mình mấy lần, sau chống tay ngồi dậy, bản thân nàng vẫn lo lắng về thương thế của người kia, đúng lúc nàng cũng là không ngủ được, liền nghĩ đi xem xem thử người kia ra sao cũng tốt. Bây giờ nghĩ lại hành vi phía trước của mình đúng là thẹn muốn chết đi.

Nhẹ nhàng đẩy mở cửa phòng, nàng nhấc lên làn váy dài đi vào trong sau đó chầm chậm đóng cửa lại, cẩn thận đến mức lo lắng người trên giường sẽ giật mình tỉnh lại.

Nàng ngồi bên giường, nhìn một hồi người đang nhắm mắt trước mặt này. Thầm nghĩ đối phương quả thực là có một cái khôi ngô diện mạo, trong thanh tú lại có một chút đường nét mềm mại của nữ nhân, mũi cao, môi đỏ, khuôn mặt trơn láng, không hề có một điểm khiếm khuyết nào, như vậy nếu như nói đối phương là nữ nhân hẳn cũng sẽ có người tin nha. Cho tới lúc này rốt cuộc nàng cũng hiểu ra hà cớ gì đường đường một cái đương triều thiên kim quận chúa thân phận tôn quý lại đối người này nhất mực si tình rồi, không phải người này liền sẽ không gả. Nàng chỉ cảm thấy rằng nữ nhân kia quả thực đủ can đảm, thực oai phong, có thể tự mình định ước bản thân nhân sinh, không như nàng cùng những nữ nhân khác trong cung, chỉ có thể giả mù giả điếc, mặc người định đoạt, không thể nắm giữ được vận mệnh của bản thân.
Người trên giường vừa cau mày một cái, Vương Dĩ Cơ liền sợ hãi giật mình, mới phát giác nàng đã nhìn chăm chú đối phương một hồi rất lâu rồi.

Vương Dĩ Cơ trong một đêm liền đỏ mặt tận hai lần, mà nguyên nhân cũng đều vì người trước mặt này. Nhân sinh của nàng chưa từng thể nghiệm qua nhiều loại cảm xúc như vậy, vừa thẹn vừa lo.

Đột nhiên Tiểu Bạch lại nghiêng đầu, cằm hơi nhếch lên, nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Vương Dĩ Cơ thấy liền ngồi yên tại đó, không dám cử động, nàng sợ đối phương sẽ phát hiện ra nàng ở đây, nếu như bị tra hỏi thì nàng cũng không biết làm cách nào giải thích được trường hợp này, nàng không thể lại nói rằng bản thân lo lắng đối phương nửa đêm xảy ra chuyện liền mới đến nhìn nhìn thử, vậy cũng quá kỳ quái rồi đi!
Tiểu Bạch lần này là trở người, sau đó là chau mày lại. Vương Dĩ Cơ dường như ngừng lại hô hấp, nhìn bên kia có một nơi khuất được tầm nhìn liền nhanh một chút trốn vào nơi đó, đưa mắt quan sát động tĩnh bên ngoài.

Tiểu Bạch từ từ mở mắt, trong đầu giống như có người dùng kim châm đi châm vào như vậy, đau nhức khó chịu. Nàng xoa xoa thái dương, theo thói quen nhìn khắp nơi một lần, bởi vì vẫn chưa tỉnh hẳn nên đôi mắt cũng chưa thể thanh tỉnh giống bình thường, nhìn thứ gì cũng đều mơ mơ hồ hồ. Tiểu Bạch đỡ người ngồi dậy, cư nhiên nơi đặt tay kia lại cảm nhận được nhỏ nhoi một tia hơi ấm, chẳng lẽ là có người tại nơi này ngồi nhìn chính mình ngủ? Tuy nàng chưa tỉnh táo, nhưng cảm quan của nàng nhạy bén, sẽ không nhầm lẫn được. Rốt cuộc là người nào lại có loại này hành vi kỳ quái như vậy a?
L*иg ngực đột ngột đau nhói một cái, bên mũi liền ngửi thấy một cỗ tanh nồng ý vị, trong miệng nếm thấy tia ngọt nị hương vị, một tia đỏ tươi chói mắt từ khóe môi tràn ra chảy xuống cằm, tiếp sau đó liền thấy Tiểu Bạch phun ra một ngụm máu.

"Khụ.... khụ khụ... "

Tiểu Bạch che miệng ho khan mấy tiếng, cánh tay chống ở mép giường, đưa chân mang hài, muốn xuống giường đi lại. Tuy nhiên khi nàng vừa mới đứng thẳng người liền cả thân thể giống như mất hết sức lực lập tức thì té ngã về phía trước.

"Cẩn thận!"

Tiểu Bạch một đường này ngã xuống cánh tay vô ý đẩy ngã bàn ghế, trên bàn bộ ấm trà thì toàn bộ rơi xuống đất vỡ tan tành.

Vương Dĩ Cơ phản ứng lại đây nhanh chóng chạy tới đỡ Tiểu Bạch đứng lên, nàng mới nhận thấy người này thì ra không có bao nhiêu lượng thịt, lại nhẹ như vậy, một cái yếu nhược nữ nhân như nàng dễ dàng kéo một kéo liền đã có thể đem người kéo lên rồi.
"Phạm Vô Cứu ngươi không sao chứ?" Vương Dĩ Cơ đỡ Tiểu Bạch cánh tay làm người ngồi trở lại trên giường, quan tâm hỏi thăm.

"Khụ khụ... ngươi như th-thế nào... ở đây?" Tiểu Bạch một câu nói ra đều khó khăn, như rút đi hết sức lực của nàng.

"T-ta tùy tiện đi ngang thì nghe thấy ngươi trong phòng truyền đến tiếng động, nên mới đi vào nhìn xem." Vương Dĩ Cơ chột dạ, không dám nhìn thẳng người bên cạnh.

"Là như vậy?"

Tiểu Bạch lại làm sao có thể không nhìn ra được nữ nhân này là đang nói dối. Trừ bỏ đối phương không dám nhìn nàng ra, thử suy đoán một chút liền có thể biết được, phòng của nàng cách nơi này hai gian phòng khác, nếu như nói nàng đang ngủ nghe thấy thì cũng quá phi lý rồi, còn nói như nàng vô tình đi ngang qua đây nghe được liền đẩy cửa đi vào thì cũng quá miễn cưỡng đi, rõ ràng cửa kia đang đóng chặt, nếu là hối hả vào cứu người thì còn có người nào lại có tâm trạng đi vào còn đóng cửa lại đâu? Nên là suy ra, người này đã ở trong phòng từ trước rồi, thêm việc phía trước nàng cảm nhận được hơi ấm lưu lại bên giường thì người ở trong phòng đã hồi lâu.
"Ngươi có hay không chỗ nào vừa rồi té ngã bị thương tới?" Vương Dĩ Cơ quan tâm hỏi thêm mấy lời.

Tiểu Bạch lắc đầu thay cho trả lời, l*иg ngực hiện tại vẫn còn ở âm ỉ đau, không còn khí lực để nói nhiều lời.

"Ngươi trước khi trở về là đã bị thương sao? Ta thấy được ngươi vừa mới thổ thật nhiều huyết a!?" Vương Dĩ Cơ nghi hoặc, bình thường đang yên ổn một cái người tại làm sao lại thổ huyết đâu, người này ắt hẳn là bị thương rồi nhưng lại không chịu nói ra, nhìn phía trước lúc người vừa về đến đi đứng thực bình thường, cũng không có cái gì điểm khác lạ, cư nhiên nói ngã xuống liền ngã xuống như vậy, khiến người khác không kịp trở tay.

Tiểu Bạch im lặng không trả lời này câu hỏi của đối phương.

Vương Dĩ Cơ đối mặt một màn trầm mặc từ đối phương, nàng ngại lại hỏi nhiều thêm nữa, đành tìm một cái khác chủ đề di dời câu chuyện.
"Ngươi có không muốn ăn thứ gì này đó? Vừa vặn ta ngủ không thể, có thể thử nấu tới chút cháo nha." Nàng thấy người này thật dài thời gian tới bây giờ vẫn chưa ăn thứ gì, cũng không biết đối phương có hay không đói bụng, nàng nghĩ nấu một chút cháo trắng cũng tốt, đối phương vừa mới không thoải mái, có lẽ ăn vào chút cháo sẽ đỡ hơn phân lượng.

Khi Vương Dĩ Cơ nói xong câu nói, đang xoay người định đi, nhưng là Tiểu Bạch khi này mới lên tiếng gọi lại nàng.

"Phiền phức thái phi một hồi."

Tiểu Bạch khách sáo hướng nàng gật đầu. Trong bụng ngoại trừ nước ra thì cũng không có thứ gì khác, nữ nhân này vừa nhắc đến thức ăn thì nàng cũng bắt đầu có cảm giác đói bụng rồi.

"Ân, làm ngươi lại đợi một lúc."

Vương Dĩ Cơ đáp lại mỉm cười với nàng, sau mới mở cửa rời khỏi phòng.
Tiểu Bạch một người lưu lại, gian phòng chỉ có nhỏ nhoi một tia sáng từ cây nến trên bàn chiếu tới, ánh sáng vàng rọi tới trên Tiểu Bạch khuôn mặt, lộ ra vẻ mệt mỏi cùng suy yếu. Nàng không nghĩ Diêm Hạ Vu ra tay có như vậy nặng, chỉ tưởng rằng dùng nội lực chống đỡ một hồi liền không sao, không ngờ tới cứ như vậy bị đau đến ngất xỉu đi xuống. Nàng của bây giờ, thương thế đau nhức, trái tim cũng đau nhức. Nghĩ đến Diêm Hạ Vu đã không thể nhận ra nàng, thở ra cũng là từng hơi nặng nề, nàng suy đi tính lại cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc là vì nguyên nhân gì lại khiến Diêm Hạ Vu trở thành như hiện tại tình trạng, không lẽ là nàng đã làm sai chỗ nào phương thức nào a?

Không bao lâu, bên tai lại truyền đến tiếng đẩy cửa, Tiểu Bạch đưa mắt nhìn thì thấy Vương Dĩ Cơ trở lại, trên tay mang theo một khay thức ăn này đó. Nữ nhân đóng cửa lại, để đồ ăn lên bàn song mới quay đầu mỉm cười với nàng.
"Như vậy gấp rút cũng không thể làm nhiều lắm này đó, khổ cực ngươi ăn đạm bạc rồi."

Vương Dĩ Cơ bày ra một bộ chén đũa sang chỗ ngồi bên cạnh, nàng đổ cháo từ chung sứ ra chén nhỏ.

Tiểu Bạch tiến lại bàn ngồi xuống bên cạnh Vương Dĩ Cơ, trước mặt đây là cháo trắng, còn có hai đĩa cải xào cùng đậu hũ cay tê. Chén cháo còn ở tỏa khói, mùi thơm từ thức ăn thực làm người khác khó có thể cưỡng lại được, nàng nghĩ có lẽ vì như vậy cho nên vẫn là có thật nhiều cái quỷ hồn khi tới Minh Giới khai báo khi nguyên nhân chết đi đều là một dạng no đến chết, ngươi nói xem có bao nhiêu nực cười a.

Tiểu Bạch bưng chén cháo lên uống một hơi, cháo không đặc không lỏng, hạt gạo mềm mại, nóng hổi, kỳ thực đã lâu lắm nàng vẫn chưa ăn lại loại này đạm bạc thức ăn, khẩu vị đúng là tốt hơn nhiều lắm. Trù nghệ của nữ nhân này cũng rất lợi hại, chỉ đơn giản là cháo trắng cùng rau xanh liền cũng có thể làm được mỹ vị như vậy, rất nhanh cháo cùng đĩa cải xào kia đều bị nàng ăn sạch rồi.
Nhìn còn lại duy nhất một đĩa đậu hũ cay tê, Tiểu Bạch cầm muỗng lấy ra một nửa bỏ vào chén của bản thân, còn lại một nữa đẩy đến Vương Dĩ Cơ trước mặt, làm nàng ăn một chút.

"A, ta không đói, ngươi ăn thì tốt rồi." Vương Dĩ Cơ ngạc nhiên xua tay.

"Thực nhiều, đều ăn không hết." Tiểu Bạch nhất mực không để nàng có cơ hội từ chối, nhét vào tay nàng cái muỗng lấy tới từ khay gỗ.

Ăn vào một miếng đậu hũ cay tê, hương vị cay nồng xộc lên mũi, đủ ngọt đủ mặn, ăn rất ngon.

Vương Dĩ Cơ thấy từ chối không thể, cũng liền cầm muỗng ăn vào một nửa kia cay tê đậu hũ. Mỗi một lần ăn món ăn này lại làm nàng nghĩ tới phụ thân, trước kia nàng còn nhỏ thời điểm nàng gia môn là một cái thương nhân phú hộ, nàng phụ thân ở khắp nơi đều có gia nghiệp, thường xuyên ra ngoài rất lâu mới trở về. Nàng trong nhà chỉ có nàng cùng một cái tiểu đệ, cho nên phụ thân thực thương yêu các nàng tỷ đệ, mỗi lần về tới đều đem khắp nơi thứ đồ mới lạ cấp các nàng chơi, còn có sẽ làm đậu hũ cay tê làm các nàng ăn, đây là thứ phụ thân làm tốt nhất món ăn, tuy rằng tiểu đệ luôn chê phụ thân bỏ quá nhiều ớt, cay đến chảy nước mắt, nhưng là nàng cảm thấy ăn thực ngon, còn cho rằng đây chính là trên đời ngon nhất món ăn. Thế nhưng khi nàng gia môn thất thế sau, phụ thân cùng mẫu thân liền đem nàng cùng tiểu đệ gửi gắm thân hữu, hai lão nhân gia sau đó thì bị người khác nhìn thấy đã treo cổ tự sát. Tiểu Đệ khóc nháo một trận, nhưng tuyệt nhiên là nàng không hề rơi nước mắt, chỉ biết ôm lấy phụ thân cho nàng trước kia món đồ chơi trốn ở trong phòng trầm mặc. Cho tới sau này trưởng thành, bởi vì không thể lại tiếp tục phiền phức vị thân hữu của phụ thân chiếu cố, nàng cùng đệ đệ đã ly khai nơi đó, ra ngoài tìm kế sinh nhai tự nuôi sống bản thân, cũng thực may là tiểu đệ hiểu chuyện biết lễ, luôn coi trọng nàng lời nói. Nàng tự thân làm việc tới chu cấp đệ đệ việc đọc sách, chỉ là về sau này tiểu đệ hướng tới võ quan con đường thì đã ghi danh võ trạng nguyên khoa cử, cuối cùng lấy được nhỏ nhoi một cái công danh, sau đó thành gia lập thất. Nàng còn lại một người, cho đến ngày đó chạm mặt tiên đế khi liền mới theo hắn trở lại trong cung, cuối cùng là trở thành hiện tại thái phi.
Nghĩ đến đây, Vương Dĩ Cơ cư nhiên lại rơi lệ, động tác ăn thức ăn cũng dừng lại, nàng cúi đầu nhìn đĩa đậu hũ cay tê trước mặt lại dường như nhìn thấy quan cảnh xưa kia nàng một nhà vẫn còn sung túc. 

Tiểu Bạch từ đầu đều chú ý nàng biểu hiện lại đây, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh giống như thực nhiều tâm sự, sau đó là rơi lệ, nàng tránh không được bị làm tới tâm trạng hoang mang.

"Thái phi là nghĩ cố sự?" Tiểu Bạch thử dò hỏi.

"Ân? Đã làm ngươi chê cười rồi!" Vương Dĩ Cơ lau đi lệ quang, xấu hổ cười trừ.

"Này đậu hũ cay tê thực dụng nhiều tâm tư, chỉ là quá khổ." Tiểu Bạch điềm đạm nói.

"Khổ? Tại làm sao lại, ta cũng không cho vào thứ gì khác gia vị đâu?" Vương Dĩ Cơ ngạc nhiên, nàng nhớ bản thân vừa ăn cũng không thấy có điểm gì khác biệt đâu, đối phương vì sao lại nói như vậy?
"Thức ăn không khổ, chính là người làm ra nó tâm trạng quá khổ, liền khiến người ăn vào cũng có thể cảm thấy được." Tiểu Bạch từ tốn nói, uống vào ngụm trà, chén đậu hũ kia cũng đã không còn một mẩu nào thừa lại.

"A! Còn có đạo lý như vậy sao?" Vương Dĩ Cơ mở to mắt, không nghĩ tới người này có thể nhìn ra được tâm trạng của nàng.

"Nhân gian con người đều có nhiều lắm này đó cố sự phiền nhiễu đầu óc, chỉ là coi thử ngươi có hay không thể buông xuống trước kia u ám tối tăm, hướng tới phía trước rực rỡ ánh sáng." Tiểu Bạch lời này giống như chỉ dẫn nàng một con đường, làm nàng nghĩ tốt lên, không cần lại tự buồn khổ. 

Vương Dĩ Cơ như là đã nghĩ thông suốt, cuối cùng trên mỹ lệ khuôn mặt hiện ra một tia ý cười tựa xuân tiết hoa thảo. 

Tiểu Bạch thu thập chén đũa song cầm theo mộc khay đứng lên, quay người đi về phía cửa phòng. 
"Ngươi vẫn chưa hồi phục, làm ta tới là được rồi!" Vương Dĩ Cơ vội vàng đứng lên, đưa tay tiếp lấy khay gỗ trong tay người kia nhưng là lại bị đối phương tránh được, nàng cánh tay ở trên không trung ngưng trệ. 

"Chỉ là một chút thương tích, cũng không phải cái tàn tật." Tiểu Bạch lãnh đạm trả lời nàng, trực tiếp mở cửa bước ra ngoài. 

Người phía trước tuy rằng bị thương nhưng cước bộ thực nhanh, khiến Vương Dĩ Cơ ở phía sau đuổi tới thở gấp gáp, rốt cuộc đuổi tới rồi trù phòng trước cửa khi nàng liền biến thành bộ dạng tựa vào cửa hít thở không ngừng. 

Tiểu Bạch lưu loát rửa sạch chén đũa, sau đó mới quay đầu lại nhìn xem, vẫn thấy nữ nhân kia còn đứng tại nơi đó chưa có rời đi đâu.

"Thái phi như thế nào không trở lại nghỉ ngơi?" Tiểu Bạch thắc mắc, này nữ nhân như thế nào lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?
"A, ta nghĩ ở bên ngoài đi dạo một hồi. Ngươi có thể không lại bồi ta một đoạn?" Vương Dĩ Cơ thẹn thùng hỏi, nàng xác thực là ngủ không được, muốn đi dạo, nhưng là nơi này không phải nhân gian, nàng không dám tùy tiện chạy loạn. 

Tiểu Bạch nghĩ một chút, sau đó cũng gật đầu đồng ý. 

Buổi đêm Minh Giới khác hẳn với ban ngày ảm đạm, khắp nơi treo đèn mới cảm thấy giảm bớt đi nhiều lắm ngày tử u ám khí tức. 

Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ song song đi bên cạnh nhau, một xanh một trắng trong màn đêm nhìn có chút thanh lãnh lại có điểm nhu tình. 

"Ta trước nay chưa từng tưởng sẽ có Minh Giới nơi này, nhưng cũng đã nghe qua một cái người sau khi tạ thế tới Minh Giới liền phải tới gặp diêm vương trình diện, như vậy nơi này có không có diêm vương nha?" Vương Dĩ Cơ cứ như vậy vô thức đặt câu hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn về con đường phía trước. 
Tiểu Bạch lia mắt nhìn nàng rất nhanh lại thu hồi. "Nàng tại Tế Âm điện sinh hoạt, sẽ không nhiều lắm ra ngoài. Nếu nghĩ nhìn thấy nàng liền trước tiên ngươi phải là cái người đã chết." Tiểu Bạch khuôn mặt không biểu hiện cái gì, cũng không biết nàng đang nói thật hay nói đùa.

"A, cũng không biết là bao lâu mới gặp được người a?" Vương Dĩ Cơ lại có thể vui vẻ đón ý nói hùa. 

"Ngươi trở lại nhân gian khi liền tự vẫn, không phải sẽ gặp được sao?" Tiểu Bạch nửa đùa nửa thật nói. 

"Phạm Vô Cứu ngươi thật biết nói đùa nha!" Vương Dĩ Cơ không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời như vậy, nàng có điểm giật mình. 

"Vậy sao?"

"Nơi đó to lớn cung điện phải hay không chính là Tế Âm điện?" Vương Dĩ Cơ chỉ tay về phía tòa thành khuất sau dãy núi phía xa kia. 

Tiểu Bạch gật đầu. 
"Nói như vậy diêm vương gia một người ở nơi đó sẽ không cảm thấy quá tịch mịch sao?" 

"Quả thực là có điểm tịch mịch. Sẽ không như trong cung, mỹ nhân chơi đùa có như vậy cảnh sắc." Tiểu Bạch cũng cảm thấy giống như lời người bên cạnh nói, Tế Âm điện quả thực là tịch mịch, nội điện càng là ít người lui tới, ngoại trừ Diêm Hạ Vu cùng bản thân liền không có ai có thể ra vào nơi đó. 

"Chỉ sợ Tô Phá Ca còn ngại trong cung ít mỹ nhân, mỗi lần ra ngoài đều đem về mấy người." Vương Dĩ Cơ cười trừ. 

"Hắn đời trước thực sự sống thoải mái." Tiểu Bạch mỉa mai mỉm cười.

"Nói đến hoàng thượng, hắn chết đi sau đó có phải cũng tới nơi này? Phải không đã đi đầu thai rồi?" Vương Dĩ Cơ nói đến việc này đột nhiên lại thắc mắc, vừa vặn người bên cạnh là Âm Gian Vô Thường, có thể thử dò hỏi người kia tin tức. 
"Hắn sinh thời làm ra nhiều chuyện xấu, còn nghĩ đến đi đầu thai?" 

"Như vậy hắn vẫn là tại nơi này sinh hoạt?" Vương Dĩ Cơ ngạc nhiên. 

Tiểu Bạch lắc đầu. "Hắn hiện tại ở hỏa ngục thụ hình, Vương Thượng đại nhân tra sinh tử sách sau liền trực tiếp hạ lệnh. Hắn đừng lại tưởng có ngày đi đầu thai."

"Ai... chỉ trách hắn sinh thời tạo nghiệp." Vương Dĩ Cơ thở dài. 

Các nàng đi dạo tán gẫu nhanh đã đi qua nửa canh giờ, đôi chân cũng bắt đầu tê nhức. Tiểu Bạch nhận thức người bên cạnh bước đi càng lúc càng chậm, cuối cùng đã bị nàng bỏ lại phía sau một đoạn. Tiểu Bạch dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau thấy Vương Dĩ Cơ hạ thấp người đang ở xoa bóp đôi chân, lúc này nàng mới nhận ra rằng các nàng tản bộ đã lâu lắm thời gian rồi. 

"Ngươi như vậy mệt, trở lại trà lâu đi thôi." 
"A, đi một hồi đến ta cũng không nhận ra đã lâu như vậy." Vương Dĩ Cơ câu nệ mỉm cười. 

Tiểu Bạch nhìn nàng có như vậy đôi chân đau nhức, hẳn là cũng đã đi không nổi, đoạn đường từ đây trở về lại trà lâu cách thực xa, nếu như là cố chịu đựng liền này chân của đối phương vừa vặn có thể cắt bỏ rồi nha.

Tiểu Bạch suy tính một hồi, nàng đi tới khụy gối đưa lưng về phía Vương Dĩ Cơ.

"Ta làm ngươi trở lại."

"A, làm sao có thể!?" Vương Dĩ Cơ bị người này hành động kinh ngạc tới. Trước nay nàng phu quân còn sống cũng chưa từng có qua như vậy thân mật hành động đối nàng đâu, càng đừng nói là một cái ngoại nhân người này. 

"Nhanh chút." Tiểu Bạch thấy nàng chần chừ liền lên tiếng thúc giục.

"Vậy phiền phức ngươi một đoạn rồi." Vương Dĩ Cơ hết cách cũng đành thỏa hiệp, trèo lên lưng của người trước mặt làm người cho nàng trở về. 
Nhưng là khi Tiểu Bạch vừa mới đứng lên xoay người định dùng khinh công sau thì đột nhiên từ đâu trường tới một đạo dây thừng đem nàng trên cổ quấn lấy siết chặt, Tiểu Bạch lảo đảo còn thiếu một chút thì đã té ngã, may mắn nàng giữ vững tâm thế, mới không có làm ra việc mất mặt. 

Đợi nàng quay đầu nhìn lại, từ trong màn đêm đi ra một cái quen thuộc bóng dáng, đối phương trong tay nắm lấy dây thừng, trên miệng hàm tiếu một nụ cười đắc ý. Nhìn thấy người tới là ai, Tiểu Bạch nhất thời ngây ngốc, trợn mắt đứng nhìn.

"Còn nghĩ bỏ chạy? Ngươi hiện tại trong tay bản vương, ngươi thử thử chạy a." 

-----Hết chương 125-----

Tác giả: cảnh đẹp ý hay đột nhiên bị người nào đó phá đám, chắc là mọi người cũng sẽ đoán được người đó là ai thôi
chapter content