Kinh Hồng Vũ

Chương 126



Một tràng yên lặng đến lạnh người đi qua, hồi lâu vẫn chưa có người nào lên tiếng. Vương Dĩ Cơ ở trên lưng người dựa vào, nàng cảm nhận được đối phương tuy rằng ngoại trừ ngạc nhiên ra cũng không có biểu hiện điều gì, nhưng là nàng cảm nhận được nhỏ nhoi tia run rẩy từ đối phương truyền tới. Nàng quay đầu lại nhìn thấy nữ nhân phía sau kia có điểm giật mình. Nàng dung nhan diễm lệ, mị hoặc yêu cơ, thân thể yểu điệu mềm mại, y phục cùng trang dung toát lên khí chất bất phàm, đáng sợ chính là nàng đã thấy qua rồi này nữ nhân, kia còn không phải trước kia cùng Phạm Vô Cứu này gọi tỷ tỷ sao!? 

Vương Dĩ Cơ không dám tin vào mắt mình, người này không lẽ cũng đã chết rồi? Nhưng là tại làm sao nàng nhìn tới có như vậy hung thần ác sát a, còn là dường như biết được thân phận của Phạm Vô Cứu cư nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi. 
"Hàn Dự Mạch khi chạy đến cùng bản vương nói nói, bản vương còn cho rằng kẻ nào lại có bản lĩnh như vậy, thế nhưng thật không nghĩ đến lại là ngươi." Diêm Hạ Vu dùng thêm lực siết chặt dây thừng trong tay.

Nàng vốn dĩ ở Tế Âm điện nghỉ ngơi thì đột nhiên Hàn Dự Mạch hắn gấp gáp đi vào, hắn cùng nàng nói Minh Giới có nhân khẩu làm loạn rồi, trước đánh người của hắn, sau lại thì tìm tới rồi quỷ nha gây rối, khiến quỷ nha nơi đó trở nên hỗn loạn, nói một hồi lại muốn nàng đi nhìn thử xem tình trạng, thay quỷ nha của hắn lấy lại công đạo, nhưng là nàng cũng phiền chán nhìn thấy hắn, những lời nói nhảm của hắn nàng nghe vào tai này ra tai kia, nàng cũng không màng đến nữa hắn. Nhưng là đột nhiên hắn lại nói nhìn thấy trong tay của đối phương mang đi đồ vật giống với đồ vật hắn nhìn thấy trong tẩm điện của nàng, nàng ở lúc này thì mới chú ý đi lên, quả thực nàng bị mất một thứ đồ, nhưng là trước khi trong điện có kẻ đột nhập vẫn ở nhìn thấy, nhưng là sau khi kẻ đó đi vào liền biến mất, nàng tìm hồi lâu vẫn là không có, không lẽ là bị kẻ đó lấy đi rồi? Nếu thật là như vậy, nàng nhất định không buông tha hắn, chỉ cần một chuyện lẻn vào nàng tẩm điện thôi cũng đủ khiến hắn vĩnh bất siêu sinh! 
"Vương Thượng đại nhân?" Tiểu Bạch chau mày, không biết làm thế nào người này có thể biết được nàng đang ở đây, nhưng là trong nháy mắt nàng mới nhớ ra, đối phương là Minh Giới chi chủ, nàng nếu là muốn tìm mình, bản thân thì làm sao có thể thoát được.

 "Còn biết bản vương là Minh Giới chi chủ? Ngươi một cái thấp hèn quỷ hồn còn dám từ bản vương nơi động tay chân. Ngươi tay nào lấy đồ của bản vương, bản vương liền chặt đi ngươi cái tay đó!" Diêm Hạ Vu không muốn nhiều lời với kẻ thấp hèn, sẽ làm mất uy danh của nàng. Nàng trực tiếp kéo dây thừng lao đến phía trước. 

"Ngừng đã!" Tiểu Bạch kinh hách, nhìn thấy Diêm Hạ Vu không chút do dự lao tới, nàng nhất thời không kịp lên tiếng thanh minh, mắt thấy Diêm Hạ Vu năm đầu chỉ thủ co lại, xuất ra một trảo thủ tiến tới. Dây thừng trên cổ siết chặt thêm kéo nàng về hướng của Diêm Hạ Vu. Một trảo này khả năng có thể lấy nàng cái mạng này, nhưng là trên lưng còn có mang theo Vương Dĩ Cơ, nếu là một chiêu này thật sự đánh tới nhất định sẽ đem nàng cùng Vương Dĩ Cơ xuyên thủng l*иg ngực! 
Mắt thấy trảo thủ sắp đã chạm vào nàng trên ngực, Tiểu Bạch nhanh một chút nhảy lên tránh đi, là trên cổ còn bị dây thừng giam cầm, liền nàng tránh được một chiêu kia nhưng cũng mất đà ngã xuống đất. Vương Dĩ Cơ bị văng ra mấy thước, ở trên đất lăn hai vòng. 

Diêm Hạ Vu một chiêu đánh tới trong không khí, trong lòng càng thêm tức giận, nàng lập tức trở mình, lại xuất một chưởng hướng tới Tiểu Bạch còn đang chật vật bất kham. Tiểu Bạch vừa ngẩn đầu liền thấy bị đánh tới, lần này không kịp nàng tránh né, Tiểu Bạch đưa chân lên đỡ lấy một chưởng này, cư nhiên Diêm Hạ Vu chưởng tới rồi lại biến thành trảo thủ, đem Tiểu Bạch cẳng chân xé toạc thành năm đạo vết rạch sâu tận xương. 

"Phạm Vô Cứu!" Vương Dĩ Cơ tận mắt chứng kiến thấy thì bị dọa sợ rồi.
Tiểu Bạch trúng chiêu này đã không còn có thể đứng lên, chân phải chảy máu nhuộm đỏ ống quần cùng giày của nàng. Nàng chân kia run rẩy lợi hại, một chút sức lực cũng không có cảm nhận được. Tiểu Bạch nghiến chặt răng nén cơn đau, muốn chống tay đứng lên, nhưng là đảo mắt một cái, nàng trước ngực cùng trên cánh tay lại bị vạch ra mấy đường máu, đau đớn ập tới khiến nàng chỉ có thể ngã trên đất chật vật khó tả. 

"Phạm Vô Cứu ngươi thế nào!?" Vương Dĩ Cơ bỏ mặc là cỡ nào nguy hiểm, nàng ra sức bò tới bên cạnh Tiểu Bạch, đem người đỡ lên ôm vào trong ngực. 

"Các ngươi lại tưởng ở bản vương trước mặt giả bộ thương tiếc liền bản vương sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Ngươi ngày hôm nay nếu như không hoàn lại bản vương đồ vật kia, bản vương liền lấy mạng ngươi!" Diêm Hạ Vu cắn răn hung ác nói. Hai kẻ trước mặt khiến nàng thực chướng mắt muốn chết. 
Diêm Hạ Vu lại tiếp tục đánh ra một đạo khí quang, đạo khí quang xé gió phóng tới nhắm vào Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ, tuyệt đối muốn đem các nàng cắt làm nhiều mảnh. Tiểu Bạch nhìn thấy liền đánh ra cỗ lực đem Vương Dĩ Cơ đẩy ra xa, đạo khí quang kia vừa tới Tiểu Bạch lập tức đánh một chưởng xuống đất lật người lên trên không trung tránh né, đạo khí quang lướt qua vai cắt nát nàng y phục. 

"Vương Thượng đại nhân ta không lấy của người đồ vật, người vì sao không nói lý!?" Tiểu Bạch vô lực té xuống, cơn đau từ vết thương truyền đến khiến nàng thở ra nặng nề. 

"Câm miệng! Ngươi còn dám chối cãi, kia đồ vật trước vẫn ở bản vương trong điện nhưng là ngươi rời đi sau mới biến mất. Chẳng lẽ bản vương lại vu khống ngươi sao!?" Diêm Hạ Vu quát mắng, tay nắm chặt thành quyền. Thứ đồ đó cũng không biết là từ nơi nào có được, nhưng được nàng đặc biệt yêu thích, càng không chuẩn bất cứ kẻ nào chạm vào! 
Diêm Hạ Vu không nói thêm, tay nắm thành quyền tụ khí mà lao tới như tên bắn, lại là đưa ra ngũ chỉ trảo thủ sắc bén nhắm thẳng lại đây ngồi trên đất Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch trong nháy mắt đánh ra một chưởng xuống đất dùng khí lực đẩy thân thể lên cao, Diêm Hạ Vu trảo thủ vừa tới khi liền sượt qua bên dưới người của Tiểu Bạch. Diêm Hạ Vu đột ngột chau mày lại, chớp mắt cánh tay còn lại thật nhanh đánh tới phía trên đầu người bên trên, Tiểu Bạch vừa vặn ở trong không trung đảo người một vòng liền đưa tay bắt lấy Diêm Hạ Vu cổ tay kia dùng sức đẩy lệch hướng trảo thủ của nàng.

Diêm Hạ Vu lại ra một cước, đá thẳng tới trên bụng của người kia, Tiểu Bạch cũng rất nhanh biết được ý đồ của nàng đồng thời đưa chân ra đỡ, cước pháp va chạm vào nhau xung ra uy chấn đem các nàng đẩy tách ra lui xa mấy trượng.
Tiểu Bạch hai chân chà xát trên đất kéo ra một đường bụi dài bay lên khắp nơi. Diêm Hạ Vu uyển chuyển nhẹ nhàng tiếp đất, xoay người một cái liền đứng vững trở lại.

Diêm Hạ Vu không cam lòng tiếp tục tấn công, dùng nhanh nhất tốc độ cùng thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chóc đã lao tới trước mặt của Tiểu Bạch, trảo thủ đưa ra, lúc này nàng năm đầu ngón tay hiện ra hộ giáp móng vuốt, loại này sắc bén vô cùng thứ vũ khí ánh lên hàn quang sáng ngời chói mắt, khí quang bao phủ lấy cơ thể của nàng, trong đôi mắt kia nơi nào còn có nhu tình như nước của lúc trước đâu.

Tiểu Bạch nhảy lên nghiêng người, thế nhưng trảo thủ đột ngột đổi hướng, đánh nghiêng lại tới bên này, Tiểu Bạch nhất thời chấn kinh, đợi nàng kịp phản ứng thì trên lưng lại bị vạch ra mấy đường máu tươi rồi.
Một chiêu này của Diêm Hạ Vu đủ ngoan độc, nàng dùng sức thật mạnh đi vạch ra mấy đường vết thương kia, một chiêu này còn mang theo khí lực rất lớn, vì vậy thì một trảo này khảm sâu vào tới ngũ tạng.

Tiểu Bạch trúng phải đòn này lập tức ngã xuống, thân thể lúc này khắp nơi đều tứa máu, không chỗ nào lành lặn. Nàng thái dương tuôn đầy hãn, tay chân run rẩy lợi hại, chỉ biết nghiến chặt răng nén đau đớn miễn cưỡng chống đỡ thêm một hồi. Kỳ thực thương thế này đó còn không bằng trong lòng đau khổ kia, chỉ hận bản thân vô năng, lại không thể làm gì khác. Nếu như khi đó bản thân chú ý một điểm, thì có lẽ lúc này nàng mới không phải trở thành như vậy bộ dạng lãnh khốc vô tình.

"Phạm Vô Cứu đừng đánh.... đừng đánh nữa.. n-ngươi chảy.... chảy thực nhiều lắm máu!" Vương Dĩ Cơ lồm cồm bò tới gần, mặc kệ nguy hiểm, cũng không hiểu vì sao nàng lại làm ra cái này hành động, sống mũi cay cay, đột nhiên lại rất muốn khóc. Giọng nói của nàng bị tiếng nấc nghẹn làm đứt quãng.
"Bản vương không lại muốn cùng ngươi phí lời, ngươi hoàn lại bản vương đồ vật kia!" Diêm Hạ Vu nhìn một màn tình ý tràn trề trước mắt liền mạc danh kỳ hiệu cảm thấy trong lòng khó chịu muốn chết, thế nhưng nàng lại không thể nói ra là khó chịu ở chỗ nào, vì sao lại như vậy? Nàng mím môi, trừng mắt nhìn tới hai kẻ đang thê thảm ở bên kia.

"Ta thực không... không lấy người đồ gì."  Tiểu Bạch kiên quyết thanh minh, nàng quả thực không hề lấy đồ gì của nàng, nhưng là nàng vẫn ngoan cố không chịu tin.

"Xem ngươi cái miệng này thực đủ cứng. Tốt! Bản vương thì đánh tới ngươi chịu giao ra tới mới thôi!" Diêm Hạ Vu tức tới l*иg ngực thở hổn hển lên xuống, nghiến răng nắm quyền.

"Đừng! Cầu người, nếu lại đánh liền hắn khẳng định không thể cứu chữa nữa.... Cầu người.... tha hắn đi đi!" Vương Dĩ Cơ nhìn thấy tình thế nguy nan, nàng một cái yếu đuối nữ nhân căn bản không làm được gì, chỉ biết xoay lại, quỳ dưới chân của đối phương cầu xin tha mạng.
"Bản vương mới không tìm ngươi, cùng ngươi có gì can hệ, cho bản vương tránh ra!" Diêm Hạ Vu ánh mắt quyết tuyệt, ngữ điệu đanh thép, muốn đi về phía Tiểu Bạch bên kia, nhưng là bị người quỳ dưới chân ngáng đường, thực phiền phức.

"Vương Thượng đại nhân, người nếu đã không nói lý lẽ, vậy ta cũng không cần lại khách sáo nữa." Tiểu Bạch chống tay đứng lên, vết thương tuy rằng đau đớn nhưng nàng đã vận công áp chế, có lẽ còn có thể trụ được một canh giờ nữa. Chỉ hy vọng Tiểu Hắc bọn họ nhanh chóng tìm tới đây, bằng không nàng cùng Vương Dĩ Cơ quả thực là nguy khốn khó lường.

Trước đó Diêm Hạ Vu liên tiếp tấn công khi nàng không hề đánh trả mà chỉ né tránh, nàng sợ bản thân dùng lực quá độ, trong lúc Diêm Hạ Vu sơ sẩy sẽ khiến nàng bị thương. Nhưng là nếu nàng còn không phản kháng thì rất có thể sẽ liên lụy tới Vương Dĩ Cơ bên này cũng sẽ bị thương.
"Phạm Vô Cứu ngươi đừng...!"

"Tránh ra!"

"Á...!"

Vương Dĩ Cơ định lên tiếng khuyên ngăn người kia đừng làm điều dại đột, nữ nhân này nhìn xem võ công rất lợi hại, nàng sợ người kia không phải là đối thủ của nàng, lo lắng người kia lại bị thêm thương tích, nhưng là lời nói còn chưa dứt liền nàng bị người trước mặt này đá một cước, nàng mất đi trọng tâm mà ngã về phía sau, trước ngực truyền đến cơn đau đớn dữ dội.

"Đừng!"

Tiểu Bạch thấy Vương Dĩ Cơ bị Diêm Hạ Vu đá một cước văng ra liền hoang mang kêu lên, nhanh chóng chạy qua tiếp được nàng ngã xuống thân thể.

Vương Dĩ Cơ khi ngã vào trong lòng của Tiểu Bạch, khóe môi kéo theo một đường máu tươi chảy ra, chân mày cau chặt, hơi thở hỗn loạn vô lực. Phải biết nàng chỉ là một cái phàm thai, mà một cái phàm thai lại làm sao có thể chịu được sức lực của Minh Giới chi chủ, thần lực vô biên đâu!
"Ngươi thế nào?" Tiểu Bạch lo lắng hỏi.

"Ngươi là cái còn sống người!?" Diêm Hạ Vu bị điểm này làm ngạc nhiên. Trước đó bởi vì chỉ biết chú ý tên trộm cắp kia lại không màng đến xung quanh, nhưng lúc khi chạm vào tới người này thì nàng mới nhận ra rằng đối phương trên thân không có tia tử khí nào, ngược lại còn là dương khí cường thịnh. Nhưng là nếu không phải đã chết thì không thể tới được Minh Giới, ngoại trừ việc đó thì cũng chỉ còn lại một cách mà thôi, có người dẫn nàng tới!

"Khụ khụ.. Khụ.. " Vương Dĩ Cơ nói không ra tiếng, chỉ cảm thấy rằng l*иg ngực của nàng rất đau rất đau, hít thở cũng trở nên khó khăn. Nàng mím chặt môi ngăn không cho máu trong khoang miệng tràn ra ngoài, nàng ngại người bên cạnh sẽ lo lắng nàng, bản thân vốn dĩ đã yếu nhược nay lại bị thương như vậy thì càng trở thành gánh nặng của đối phương rồi đi!
Vương Dĩ Cơ muốn nói gì đó nhưng lại không đủ sức nên vẫn không thể thốt nên lời. Cổ họng tụ đầy máu bị đôi môi mím chặt ngăn chặn lại chẳng mấy chốc thì theo đường hít thở mà chảy trào ra.

"Ngươi thế nào!" Tiểu Bạch thấy tình trạng không ổn liền gấp muốn chết, nàng đỡ lấy cằm của nàng, bàn tay bị máu của đối phương nhuộm thành màu đỏ thẫm chói mắt.

Vương Dĩ Cơ đôi môi đóng rồi lại mở, đồng tử co thắt lại, thân thể run lên từng hồi. Tay của nàng nắm chặt lấy vạt áo của Tiểu Bạch không chịu buông ra.

"Tự ý mang cái người còn sống đến Minh Giới là trọng tội, ngươi biết pháp phạm pháp, thực đáng chết!" Diêm Hạ Vu nghiến răng nghiến lợi, nàng không thích kẻ khác có thể tùy tiện phá vỡ quy tắc do nàng đặt ra, trước đó Hàn Dự Mạch có nói kẻ này tùy ý làm bậy, không nể mặt bất kỳ ai nhưng là nàng chỉ bán tín bán nghi, hiện tại chứng kiến tận mắt thì nàng mới thực sự tin lời Hàn Dự Mạch đã nói.
Diêm Hạ Vu không thèm để ý đến hai người bị thương đang kêu gào ở bên kia, chỉ biết là nhìn cảnh trước mắt này khiến nàng càng thêm phẫn nộ. Nàng không chút do dự mà đánh ra một luồng tử sắc khí quang, đạo khí quang xé gió mà tới, cuống lên bụi cát mịt mù.

Tiểu Bạch bảo hộ Vương Dĩ Cơ trong l*иg ngực, lập tức vận công đánh ra một đường khí quang khác tới nghênh chiến.

Hai luồng khí quang mạnh mẽ chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ vang trời, xung chấn đánh ra xa mấy trượng, đẩy các nàng cùng Diêm Hạ Vu lui lại mấy thước.

"Hạ Vu, ta theo nàng trở lại tùy nàng xử trí, nhưng trước cần làm nàng chữa trị đi thôi!" Tiểu Bạch cuối cùng cũng buông xuống ý nghĩ đối nghịch, vẫn là thỏa hiệp Diêm Hạ Vu theo nàng trở về chịu tội, nhưng là người trong lòng này trước hết cần phải được trị thương, nàng một cái phàm thai bị thương nặng như vậy, chỉ sợ qua hết đêm nay nàng liền từ chết giả thì biến thành chết thật rồi.
"Hỗn xược, ngươi còn dám gọi ra bản vương nhũ danh? Ngươi cho bản vương câm miệng!" Diêm Hạ Vu đối Tiểu Bạch trợn mắt quát. Nàng không biết người này lại làm sao nhìn nàng với loại ánh mắt khổ sở như vậy, lại làm sao nàng lại có cảm giác dường như là cùng hắn quen biết đã lâu như vậy.

"Hạ Vu nàng... "

"Ngươi lại nói, bản vương đánh chết ngươi!"

Tiểu Bạch vẫn là buông không xuống Vương Dĩ Cơ này thương thế, muốn tiếp tục cầu xin, nhưng là chỉ vừa nói đến chữ thứ ba thì Diêm Hạ Vu đã không ngần ngại mà tiếp tục động thủ với nàng.

Tiểu Bạch thân thể đau khắp nơi nhưng nhìn thấy như vậy liền không thể nào không tránh, tuy nhiên là đôi chân vừa mới dùng chút sức đứng lên liền run đến lợi hại, cuối cùng nhói lên một cái thì đã khụy xuống rồi.

Diêm Hạ Vu khi này trảo thủ đánh tới rồi Tiểu Bạch trên đỉnh đầu, chỉ còn một chút nữa thì liền đem Tiểu Bạch cái đầu kia cắt xuống, đột nhiên ở giữa chừng bị một luồng khí quang uy lực chấn nàng văng ra.
Diêm Hạ Vu bị chấn lui về sau, nàng lập tức ngẩn đầu lên nhìn rốt cuộc là kẻ nào to gan còn dám xen vào chuyện của nàng. Ngạc nhiên là người tới kia còn không chỉ có một người.

Ba cái thân ảnh từ trong không trung đáp xuống trước mặt của nàng.

"Vương Thượng đại nhân thủ hạ lưu tình!"

"Thỉnh Vương Thượng tha hắn một mạng đi, có lẽ chỉ hiểu lầm mà thôi, hắn như thế nào có thể trộm của người đồ vật được, thỉnh Vương Thượng suy xét!"

"Là các ngươi!?" Diêm Hạ Vu không nghĩ ba tên này cùng kẻ kia lại là chỗ quen biết.

"Du, các ngươi tới rồi!" Tiểu Bạch thấy cứu binh tới kịp thời cuối cùng cũng có thể trút bỏ đi phần nào lo lắng rồi.

"Tiểu Bạch, ngươi mang nàng đi trước!" Tiểu Hắc đứng chắn trước mặt của Tiểu Bạch, cũng không quay đầu lại nói.

"Các ngươi có thể không?" Tiểu Bạch hỏi thử, nàng không nghĩ để bọn họ lưu lại giữ chân, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Diêm Hạ Vu.
"Trước mắt sao có thể lo nhiều như vậy, kia nữ nhân nàng sắp không xong rồi, ngươi đi mau!" Tiểu Du lên tiếng thúc giục người phía sau.

"Đi mau a!" Tiểu Thụy quay đầu lại quát lớn.

"Các ngươi cẩn thận!"

Không còn cách nào khác, chỉ đành trông cậy vào bọn họ mà thôi. Tiểu Bạch gật đầu ôm lấy Vương Dĩ Cơ đứng lên, xoay người dùng khinh công phi thân chạy mất.

-----Hết Chương 126-----

Tác giả: hên cho Bạch đại nhân không chỉ có một mình, nếu không thì Vương tỷ tỷ chết giả thành chết thật rồi

chapter content