Kính Vị Tình Thương

Chương 126: Dùng máu của người khác nhuộm thành



Chương 126: Dùng máu của người khác nhuộm thành

Nam Cung Xu Nữ đè xuống nghi hoặc trong lòng, nàng chậm rãi đi đến linh đường.

Qua cửa lớn mở rộng, nàng có thể thoáng nhìn thấy linh cữu được đặt bên trong, nhưng điều kỳ lạ là chẳng ai khóc cả.

Rất nhanh Nam Cung Xu Nữ đã phát hiện ra điều bất thường: Lấy địa vị cao quý của Huệ Quý phi ở hậu cung, cung nhân phải mặc áo tang rồi quỳ gối ngoài linh đường mới phải…

Vậy mà ngoài điện rất vắng vẻ, tuy các cung nhân đều đã thay xiêm y màu trắng, nhưng bọn họ không có tụ tập ở cửa để bái lạy.

Tất cả cung tì và nội thị đều cúi đầu, vội vàng làm việc của mình.

Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ bước ra từ linh đường ở chính điện. Nam Cung Xu Nữ dừng chân, vẫy tay với đối phương.

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đổi sang một bộ cung trang màu trắng, tất cả trang sức trên đầu nàng đều bị gỡ xuống, chỉ còn mỗi cây trâm màu đen.


Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến trước mặt Nam Cung Xu Nữ, thần sắc nàng cũng có chút kỳ lạ, nàng thấp giọng nói: “Huệ Quý phi nương nương hoăng.”

Nam Cung Xu Nữ gật đầu: “Ta đã biết. Phụ hoàng tới rồi sao? Ngự y nói như thế nào? Nhị ca và Tứ ca đâu?”

Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi, nàng quay đầu nhìn xung quanh, sau đó dắt Nam Cung Xu Nữ đến một nơi yên lặng, thấp giọng chỉ để hai người có thể nghe được: “Đã xảy ra chuyện rồi. Phụ hoàng đã tới, sau khi trút giận thì người cũng trở về. Ta nghe Tứ Cửu công công nói, phụ hoàng muốn giao chuyện này cho Nội đình ty, Tông Chính tự và Đại Lý tự lo liệu.”

Nam Cung Xu Nữ cau mày. Từ trước đến nay, hai nha môn Nội đình ty và Tông Chính tự sẽ xử lý hậu sự của Quý phi. Nhưng Đại Lý tự đứng hàng cửu ty, trực tiếp dưới quyền cai quản của quân vương bao đời nay. Đồng thời, Đại Lý tự cũng là nơi xử lý các vụ án rất quan trọng, thậm chí quyền uy của bọn họ còn cao hơn Hình bộ.


Nam Cung Xu Nữ: “Đại Lý tự, chuyện này sao sẽ kinh động Đại Lý tự? Chẳng lẽ Huệ Quý phi nương nương…bị người mưu hại sao?” Ngoại trừ khả năng này, Nam Cung Xu Nữ thật sự không nghĩ ra Đại Lý Tự tới để làm gì. Hơn nữa, Huệ Quý phi luôn mạnh khỏe, đột nhiên hoăng thệ cũng rất có khả năng là vì có người mưu hại.

Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ trở nên nghiêm nghị, nàng trầm mặc thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Huệ Quý phi nương nương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cung nhân hầu hạ lập tức đi tìm ngự y, nhưng ngự y tới thì nương nương đã đi rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy tất nhiên cũng sẽ kinh động phụ hoàng, phụ hoàng nhìn thấy di thể của Quý phi nương nương thì giận vô cùng, vì thế người hạ lệnh phong tỏa cung điện, ghi lại tất cả cung nhân hầu hạ vào trong danh sách, còn gọi quân nội đình tới điều tra cả Thừa Ân cung, kết quả…”


Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi, thần sắc của nàng vẫn còn khiếp sợ: “Kết quả bọn họ tìm thấy một cái hộp dưới Phật đường, bên trong là hai con búp bê bằng vải…”

Nam Cung Tĩnh Nữ không nói thêm gì nữa, tỷ muội hai người nhìn nhau, ai cũng đều trầm mặc.

Là thuật vu cổ! Ở các triều đại trước, mỗi lần thuật vu cổ xuất hiện thì cung đình sẽ đẫm máu, thậm chí khiến cho vương triều thay đổi. Nam Cung Xu Nữ không ngờ nó sẽ xuất hiện ở triều đại này!

Tim Nam Cung Xu Nữ đập thình thịch, nàng nhìn xung quanh, tựa như rất sợ có ai đó đứng gần đây nghe thấy “cung đình tân bí” này.

Giờ khắc này, nàng cảm thấy bầu trời trở nên xám xịt, phảng phất bị bao phủ bởi một lớp mây đen.

Quân nội đình lục soát được hai con búp bê, một cái trong đó đại biểu cho ai thì không cần nói cũng biết, vậy thì cái còn lại là của ai?
Nam Cung Xu Nữ nuốt nước miếng, nàng tiến một bước về phía trước, dường như kề sát Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng thấp giọng hỏi: “Búp bê vải còn lại…là của ai?”

Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ cũng vô cùng khó coi, ánh mắt nàng có mấy phần kinh hãi, nàng thấp giọng đáp: “Nghe nói trên búp bê vải có dán sinh thần bát tự của Đại hoàng huynh.”

Nam Cung Xu Nữ chỉ cảm thấy như sấm sét nổ tung ở trong đầu, lông tơ sau lưng đều dựng đứng, một luồng khí lạnh từ bên dưới vọt lên, xông thẳng đến đỉnh đầu nàng.

Thân thể Nam Cung Xu Nữ hơi lung lay, nàng nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, đầu ngón tay hai người đều lạnh như nhau.

Hai người bước vào linh đường, ngoại trừ hai hoàng tử chưa thành niên là lão Bát và lão Cửu thì tất cả thành viên hoàng thất đều đã tới.

Cũng từng có một án vu cổ vào năm đầu tiên tiền triều khai quốc, sách sử ghi chép về chuyện này rất kỹ càng tỉ mỉ. Không chỉ phi tử và toàn mẫu gia của phi tử đó bị tru sát, mà vị hoàng tử năm đó rất có khả năng kế thừa đại thống cũng đã chịu liên luỵ, bị giam cầm cả đời…
Hơn nữa, những cung nhân từ nội cung tới triều đình có liên quan đều bị bắt, đã có gần vạn người bị phán chém đầu…

Để kết án sớm, tiền triều thậm chí không thể không sửa lại quy củ hành hình “giờ ngọ ba khắc” [1]. Đao phủ của cả nước đều bị gọi vào kinh thành, hơn một trăm đao phủ chia thành mỗi tổ mười người. Bọn họ thay phiên nhau hành hình, chém từ sáng sớm đến tối muộn, gần mười canh giờ mới xong…

[1] Giờ ngọ ba khắc: Người Trung Quốc cho rằng cũng chính vì giờ ngọ ba khắc là lúc dương khí mạnh nên các linh hồn còn đang lang thang sẽ bị áp chế, không thể dụ dỗ linh hồn mới của kẻ tử tù, ngăn chúng tập hợp lại với nhau. Còn ban đêm là lúc “âm khí” mạnh mẽ nhất, sẽ là lúc linh hồn có thể chống lại quy luật phải về âm phủ trình diện mà ở lại lang thang trên dương gian để phá hoại người còn sống. Đây là nguyên nhân chủ yếu người xưa quyết định hành hình vào “giờ Ngọ ba khắc”.
Đầu và xác chết lăn ở khắp nơi, có thể nói là xác chết chất thành núi. Quạ đen và chim chóc tụ tập ở bãi tha ma suốt mấy tháng, xua mãi mà không đi.

Nghe nói, khu chợ đó vẫn tiêu điều và hoang tàn suốt mấy năm sau. Máu tươi thấm vào khe nứt của vách đá. Trăm năm trôi qua, nếu như có người cạy viên gạch đó lên, người ta vẫn có thể nhìn thấy một vệt máu màu đen sẫm.

Một khi thuật vu cổ bị phát hiện, đó chính là hậu quả mà bọn họ phải gánh chịu.

Linh đường im ắng, Nhị hoàng tử Nam Cung Uy và Tứ hoàng tử Nam Cung Chấn quỳ gối bên quan tài, khuôn mặt bọn họ đều trắng bệch. Tứ hoàng tử thì nhát gan hơn một chút, hắn đã sợ tới mức run bần bật, cũng sắp không quỳ nổi nữa.

Sinh mẫu hoăng thệ, hai người chắc chắn rất bi thương. Nhưng xảy ra chuyện lớn như thuật vu cổ, bi thương đã sớm bị sợ hãi hòa tan rồi. Từ khoảnh khắc quân nội đình tìm thấy cái hộp kia, tất cả cung nhân của Thừa Ân cung đều mang tội, cũng chẳng biết có thể vượt qua kiếp nạn này hay không.
Linh đường cực kỳ đơn giản, thậm chí không có được một cái chậu than. Chất liệu của quan tài không phải là quy cách của Quý phi, như vậy có thể thấy Nam Cung Nhượng rất tức giận.

Nhìn xung quanh, người vui vẻ nhất chỉ có một.

Đó chính là Tam hoàng tử Nam Cung Vọng, người vẫn đứng cúi đầu trong một góc.

Huệ Quý phi mang tội nên hắn không cần quỳ, hắn sở dĩ cúi đầu là vì sợ bản thân không cẩn thận cười thành tiếng.

Đối với hắn mà nói, năm Cảnh Gia thứ mười một chính là thời điểm hắn thay đổi khí vận, bao nhiêu may mắn đều ập tới chỗ hắn.

Đầu tiên là hắn có được Cát Nhã - mỹ nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm. Không những vậy, lão Nhị và lão Tứ luôn đè đầu cưỡi cổ hắn cũng đi tong rồi!

Lão Ngũ là tên què quặt, mặc dù lão Ngũ vẫn giám quốc, nhưng Nam Cung Vọng vẫn cảm thấy phụ hoàng không có khả năng truyền ngôi vị hoàng đế cho lão Ngũ. Lão Đại đã chết, lão Lục thì làm việc phóng đãng, không thể trọng dụng. Mẫu phi lão Thất thì mất sớm, cho nên gửi hắn cho con cháu nuôi dưỡng, thân phận quá thấp kém. Lão Bát và lão Cửu chưa đủ lông đủ cánh, còn không có tư cách tranh với hắn.
Nam Cung Vọng cúi đầu, hắn thật sự không kiềm được sự vui sướng trong lòng. Hắn cong cong khóe miệng, thậm chí nghĩ: Tốt nhất là sau khi xử lý xong chuyện này, phụ hoàng quá tức giận, trượt chân rồi buông tay rời khỏi nhân gian, như vậy thì ngôi vị hoàng đế sẽ là của hắn!

Mọi người đều mang tâm tư, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có ai chú ý tới thần sắc của Nam Cung Vọng, ngoại trừ một người…

Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt khỏi người Nam Cung Vọng. Tam ca vẫn luôn cúi đầu, nàng cũng không nhìn thấy thần sắc đối phương, nhưng nàng vẫn thấy hắn giơ tay che miệng.

Đó tuyệt đối không thể là bi thương, như vậy…là đang cười sao?

Nam Cung Tĩnh Nữ lại nhìn Nhị hoàng huynh và Tứ hoàng huynh của nàng đang nằm liệt trên mặt đất. Huệ Quý phi an tĩnh nằm trong quan tài, trên người chỉ có một bộ trung y màu trắng. Nàng chết bất đắc kỳ tử trong lúc ngủ mơ, thậm chí còn chưa mặc quần áo thì đã bị phán là có liên quan đến thuật vu cổ, cho nên nàng cũng chỉ có thể bị bỏ vào một cái quan tài chật hẹp với bộ quần áo giản đơn này.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy tay chân đều lạnh lẽo, tất cả mọi người xung quanh đều khiến nàng cảm thấy xa lạ. Nàng xoay người rời khỏi đại điện, đi xuống bậc thang rồi hít sâu một lúc.

Từ xưa đến nay, sinh thần bát tự của đế vương chính là tuyệt mật. Huệ Quý phi ở bên cạnh phụ hoàng đã lâu, nàng biết thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng vấn đề là…

Đại hoàng tử Nam Cung Bình thân phận thấp kém, vẫn luôn được nuôi ở ngoài cung, sao Huệ Quý phi có thể biết ngày sinh thần của hắn?

Thật sự thì cái chết của Đại hoàng tử vô cùng kỳ quái, mà hắn cũng đã qua đời gần một năm. Lấy tâm trí của Huệ Quý phi, sao nàng sẽ giữ lại một búp bê vu cổ không còn giá trị gì chứ?

Nhị ca và Tứ ca của nàng xụi lơ trên mặt đất, từ đầu đến cuối bọn họ đều chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Chẳng lẽ, sinh mẫu ly thế còn không quan trọng bằng việc bo bo giữ mình sao?
Còn có Tam ca mặc tang phục đứng ở trong góc cười trộm, Lục ca suốt ngày say khướt, Ngũ ca chống nạng trầm mặc không nói…

Nam Cung Tĩnh Nữ càng nghĩ càng sợ hãi, nàng nhìn các cung tì vội vàng đi ngang qua.

Giờ phút này bọn họ vẫn là những sinh mệnh đang sống sờ sờ, nhưng không biết khi nào bọn họ sẽ đầu mình hai nơi.

Huệ Quý phi hoăng, thậm chí không có cơ hội biện giải cho mình, các cung nhân của cả Thừa Ân cung cũng đều sẽ bị tử hình.

Ít nhất cũng phải trăm người! Hơn một trăm người này sẽ chết, nhưng cái chết của họ đã được đoán trước, cũng được định sẵn là phải chết. Nam Cung Tĩnh Nữ biết, mà chính bản thân họ cũng biết!

Đáng sợ chính là nàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhìn chằm chằm vào những sinh mạng đang sống sờ sờ này.

Tiếng bước chân dồn dập và tiếng xích sắt chạm vào nhau cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng giương mắt nhìn, chỉ thấy một vị nam tử uy nghiêm mặc quan phục màu đỏ đi tới chính điện, phía sau hắn còn có mười mấy người.
Nam tử dẫn đầu mặc quan phục màu đỏ, ở phần ngực của hắn có một con Bệ Ngan uy phong lẫm liệt được thêu bằng chỉ vàng.

Tương truyền: Rồng có chín con, người con thứ bảy tên là: Bệ Ngạn; Bệ Ngạn cả đời được ca tụng, lại có uy lực.

Phóng mắt khắp toàn bộ triều đình, chỉ có một mình Đại Lý tự Khanh mới có tư cách dùng chỉ vàng thêu Bệ Ngạn trên quan phục.

Đại Lý tự Khanh đặt tay phải bên tai, hắn cầm trong tay một quyển trục sáng ngời.

Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ trầm xuống: Cái gì đến cũng sẽ đến.

Đại Lý tự Khanh cũng nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ, hắn chỉ hơi cúi người với Nam Cung Tĩnh Nữ, sau đó lập tức dẫn người đến đại điện.