Kính Vị Tình Thương

Chương 127: Tương tư biết khi nào mới gặp lại



Chương 127: Tương tư biết khi nào mới gặp lại

Yết hầu Nam Cung Tĩnh Nữ nghẹn ứ, giống như rơi vào một hầm băng. Nàng nhìn đoàn người hùng hổ đi đến linh đường, lập tức nhấc vạt áo cung trang lên rồi đuổi theo.

Trong lúc chạy, Nam Cung Tĩnh Nữ đã nghĩ tới vô vàn suy đoán: Vô luận là từ trực giác hay là từ những gì nàng nhìn thấy, nàng đều không tin Huệ Quý phi nương nương sẽ làm ra những chuyện như vậy!

Đại Lý tự Khanh vừa bước vào linh đường, sắc mặt của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử lập tức tái nhợt...

Đại Lý tự Khanh lạnh lùng nhìn hai người co quắp trên mặt đất, sau đó lại nhìn quanh một vòng. Hắn giũ quyển trục màu vàng trong tay ra, phát ra âm thanh "lạch cạch".

Khi sắp tuyên chỉ, Nam Cung Tĩnh Nữ đã chạy tới kịp, nàng đè lại tay Đại Lý tự Khanh: "Lý đại nhân, chậm đã!"


Đại Lý tự Khanh cau mày, hắn nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ và cung kính hỏi: "Điện hạ có chuyện gì à? Thần phụng hoàng mệnh truyền thánh chỉ..."

Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Chính vì thế bản cung mới mạo phạm đại nhân."

Đại Lý tự Khanh: "Trăn Trăn điện hạ có ý gì?"

Nam Cung Tĩnh Nữ thấp giọng nói: "Không biết Lý đại nhân có thể dời bước nói chuyện một lát được không?"

Đại Lý tự Khanh im lặng một lúc, cẩn thận đáp: "Điện hạ là cành vàng lá ngọc, thần chỉ là ngoại thần, không dám lén nghị sự với điện hạ."

Lời này khiến cho Nam Cung Tĩnh Nữ á khẩu không trả lời được. Hiện giờ, nàng mới cảm nhận được sự bất lực và hèn mọn của nữ tử trên triều đình...

Nam Cung Tĩnh Nữ dứt khoát cầm lấy thánh chỉ và ấn nó xuống, Đại Lý tự Khanh cũng không chịu thoái nhượng nửa bước, hai người bắt đầu giằng co với nhau.


Chỉ cần một hoàng tử nào đó chịu đứng ra nói giúp Nam Cung Tĩnh Nữ một câu, nàng cũng sẽ không lâm vào tình cảnh xấu hổ như thế.

Đáng tiếc không có ai cả...

Có lẽ là lão Nhị và lão Tứ đã bị dọa sợ mất mật nên không dám ngẩng đầu lên. Nhưng người luôn thân thiết với Nam Cung Tĩnh Nữ, lại thân là hoàng tử giám quốc như Nam Cung Đạt cũng chỉ chống nạng, lạnh lùng nhìn tất cả.

Lão Tam thì không cần phải nói, hắn là người trực tiếp được lợi nhiều nhất, sao có thể xuất đầu?

Những người khác ...không đề cập tới cũng thế.

Lúc này, quyển thánh chỉ mỏng manh ấy đã biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay. Nam Cung Tĩnh Nữ nắm chặt nó trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tựa như có ngàn cân đang đè nặng trên vai nàng.

Nàng không còn là một thiếu nữ ngây thơ và ngu ngốc như trước kia nữa. Một năm qua, mỗi ngày nàng đều ngâm mình trong tấu chương, ngoài ra còn có Nam Cung Nhượng dốc lòng chỉ đạo, cho nên nàng đã sớm hiểu được lợi và hại trong chuyện này.


Sở dĩ Nam Cung Tĩnh Nữ ngăn Đại Lý tự Khanh là vì quân lệnh như núi. Một khi Đại Lý tự Khanh tuyên đọc thánh chỉ này, Nhị ca và Tứ ca sẽ hoàn toàn xong đời, ngay cả người theo phụ hoàng cả đời như Huệ quý phi, hay mẫu gia của nàng ấy cũng đều sẽ gặp tao ương...

Nhưng những người khác không cảm thấy như vậy. Tam ca là người trực tiếp được lợi nhất từ vụ án vu cổ này, các hoàng tử thấy vậy cũng chưa chắc không vui. Ở trong mắt người khác...có phải việc nàng ngăn cản chính là đang chống lại bọn họ không?

Trán Nam Cung Tĩnh Nữ lấm tấm mồ hôi: Nếu Tề Nhan ở đây...

Ý niệm này vừa xuất hiện, Nam Cung Tĩnh Nữ suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình: Nghĩ tới người nọ làm cái gì? Chẳng lẽ cho đến bây giờ, nàng vẫn muốn tiếp tục ỷ lại người nọ sao?!

Nam Cung Tĩnh Nữ dũng cảm đứng giữa tâm điểm chú ý của mọi người. Rõ ràng là mọi người trong căn phòng này đều là thân thích của nàng, nhưng nàng lại có cảm giác tứ cố vô thân.
Nếu như Tề Nhan ở đây...người nọ nhất định sẽ đứng bên cạnh nàng mà không có chút do dự nào. Nếu Tề Nhan ở đây, người nọ sẽ giải quyết thế nào?

Là cái gì cũng đều không nói, chỉ yên lặng che ở trước mặt nàng, chặn ánh mắt sắc bén như dao của Đại Lý tự Khanh? Hay là người nọ sẽ nắm tay nàng, không nóng không lạnh dùng lý lẽ biện luận với Đại Lý tự Khanh?

Rõ ràng là nàng đã tự nhủ bản thân rằng không cần nhớ đến người kia, nhưng vào thời điểm mấu chốt như thế, nàng hoàn toàn không thể kiểm soát được chính mình.

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không nói, Đại Lý tự Khanh cố gắng rút quyển trục từ tay Nam Cung Tĩnh Nữ về. Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu lại, nàng giận dữ cao giọng nói: "Nói vậy không cần bản cung nói, hẳn là Lý đại nhân cũng đã đoán được nội dung của thánh chỉ rồi đúng không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhận ra ánh mắt Đại Lý tự Khanh có chút dao động, nàng tiếp tục nói: "Lý đại nhân đọc đủ mọi sách thánh hiền, ngươi hẳn là biết một khi chuyện này được chứng thực, toàn bộ cung đình, thậm chí tiền triều sẽ đối mặt với chuyện gì! Chuyện quan trọng như vậy, Lý đại nhân là trụ cột của triều đình, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý liều chết khuyên nhủ hay sao?"

Đại Lý tự Khanh nhìn hai vị hoàng tử xụi lơ trên mặt đất, lại nhìn bộ quan tài đơn sơ được đặt ở giữa phòng: Vị Trăn Trăn điện hạ này nói không sai. Nếu họa vu cổ này được chứng thực...thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn không sợ khi thấy bệ hạ phạt nặng, nhưng lỡ như chuyện này còn có ẩn tình khác, một khi lật lại bản án...

Nghĩ thông suốt chuyện này, Đại Lý tự Khanh chủ động cúi người, giơ tay ra hiệu "mời": "Còn mời điện hạ dời bước"
Nam Cung Tĩnh Nữ hất cằm, dáng vẻ nàng toát ra sự cao ngạo và tôn quý của thiên gia.

Hai người đi ra ngoài điện, Nam Cung Tĩnh Nữ đi thẳng vào vấn đề: "Lý đại nhân giương mắt nhìn xem, các cung nhân đang vội vàng đi đi lại lại dưới bậc thang này... Một khi ngươi tuyên thánh chỉ, bọn họ sẽ chết ngay lập tức."

Nam Cung Tĩnh Nữ vừa dứt lời, Đại Lý tự Khanh không khỏi rùng mình.

Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Bản cung định đến Cam Tuyền cung cầu phụ hoàng cân nhắc lại, nếu như Lý đại nhân không muốn đi cùng, vậy thì mời ngươi cho bản cung một canh giờ. Tuy đã hạ thánh chỉ, nhưng phụ hoàng cũng không có quy định canh giờ tuyên chỉ, có đúng không?"

Đại Lý tự Khanh đứng thẳng, cung kính chắp tay với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Như vậy, thần sẽ ở đây chờ tin lành."
Nam Cung Tĩnh Nữ truyền kiệu liễn đến, nhanh chóng đi đến trước Cam Tuyền cung.

Nàng không có rảnh để bận tâm đến cảm thụ của mấy vị hoàng huynh còn lại. Người hiểu nàng thì không cần nhiều lời, người không hiểu nàng thì có giải thích thế nào cũng đều vô dụng.

Tuy nàng không có thân với Nhị ca và Tứ ca, nhưng dẫu sao bọn họ vẫn là huynh trưởng đồng tông, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ.

---

Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến Cam Tuyền cung. Tứ Cửu công công canh giữ ở trước cửa, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ đến, ánh mắt hắn có chút phức tạp.

Tứ Cửu: "Tham kiến tiểu điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phụ hoàng đâu? Làm phiền tổng quản thông truyền một tiếng, nói rằng Tĩnh Nữ có chuyện quan trọng cần cầu kiến."

Tứ Cửu cúi người, khép hờ mí mắt: "Tiểu điện hạ tới không khéo, bệ hạ đã uống thuốc và đi ngủ rồi. Người mệnh lão nô canh giữ ở đây, không cho phép bất cứ kẻ nào vào. Tiểu điện hạ cũng biết, hôm nay bệ hạ rất giận, ngày mai người hẵng đến."
Nam Cung Tĩnh Nữ vội la lên: "Lần này ta đến vì đại sự, xin tổng quản thông truyền giúp ta!"

Tứ Cửu đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ thật lâu: "Tiểu điện hạ, người cảm thấy bệ hạ không biết người sẽ tới sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ sững sờ tại chỗ, nàng mở to hai mắt, cố gắng tiêu hóa lời Tứ Cửu nói.

Tứ Cửu: "Tiểu điện hạ vẫn nên trở về đi, bệ hạ mệnh lão nô chuyển cáo cho tiểu điện hạ: Chớ có để bệ hạ thất vọng."

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, Tứ Cửu đẩy cửa đại điện ra rồi bước vào. Hai chân Nam Cung Tĩnh Nữ giống như mọc rễ, không thể động đậy được nữa.

Phụ hoàng biết nàng sẽ tới! Hơn nữa, phụ hoàng còn không hy vọng nàng tới.

Hậu cung không có chủ, Huệ Quý phi mới là người nắm thực quyền ở hậu cung. Tuy nay có thêm Nhã Quý phi, nhưng Nhã Quý phi vừa không có con vừa là người dị tộc, cho nên vẫn không thể sánh bằng.
Huệ Quý phi có hai nhi tử, có thể nói là nàng chiếm hết ưu thế. Ngay cả Nam Cung Tĩnh Nữ còn không tin Huệ Quý phi sẽ làm ra thuật vu cổ, chẳng lẽ phụ hoàng không biết sao?

Đến nàng còn có thể nghĩ được điểm này, phụ hoàng sẽ không nghĩ ra sao?!

Nam Cung Tĩnh Nữ há miệng thở dốc: Dẫu cho đã biết, phụ hoàng vẫn nhanh chóng hạ chỉ!

Như vậy, có nghĩa là gì?

Thân mình Nam Cung Tĩnh Nữ lung lay, nàng liên tục lui về sau mấy bước, mãi đến khi va phải cây cột màu đỏ thì nàng mới đứng vững.

---

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Kinh tra Huệ Quý phi Liễu thị, may mắn có được địa vị tôn quý trong hậu cung mà lại không có tự trọng, không xứng với sự tín nhiệm và tình thương của trẫm. Không những vậy, Liễu thị còn dùng thuật vu cổ chuốc họa vào thân, dẫn tới chết bất đắc kỳ tử, đáng lẽ phải bị chém đầu. Nhưng niệm tình Liễu thị đã gánh chịu hậu quả xấu và hầu hạ trẫm nhiều năm, trẫm khai ân tước phong hào Quý phi của Liễu thị, chỉ cho phép an táng theo quy cách của phi tử, quan tài cũng không được vào Hoàng Lăng. Tất cả cung tì, nội thị hầu hạ tại cung điện Liễu thị ở lúc sinh thời đều phạm tội sơ suất, tội thêm tam đẳng, giao cho Nội đình ty xử lý. Về người thân trực hệ mẫu gia của Liễu thị, nha phủ địa phương phải áp giải tất cả nam đinh ba đời đến kinh thành, giao cho Hình bộ, Ứng Thiên phủ, Đại Lý tự tam đường hội thẩm. Hoàng Tam tử của trẫm công bằng cẩn thận, cương trực công chính, khâm điểm làm quan chủ thẩm của tam đường hội thẩm này. Hoàng Nhị tử Nam Cung Uy và Hoàng Tứ tử Nam Cung Chấn dưới gối Liễu thị sẽ giao cho Tông Chính tự giam cầm và điều tra. Ngoài ra, áp giải tất cả hạ nhân trong phủ của Hoàng Nhị tử và Hoàng Tứ tử đến Hình bộ rồi định đoạt sau. Khâm thử."
Đại Lý tự Khanh niệm xong thánh chỉ trong tay, lão Nhị và lão Tứ đập đầu xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng hô to oan uổng.

Nam Cung Vọng thì xoay người lại, hắn chống tay vào cây cột và vờ như mình rất đau đớn, nhưng thật sự thì hắn đang che giấu khuôn mặt đầy ý cười của mình.

Lão Nhị và lão Tứ đều nằm trên tay hắn, bọn họ không chết đã là may mắn, tuyệt đối không còn khả năng tranh đế vị nữa.

Xem ra...bài thơ lúc trước hắn viết đã phát huy hiệu quả. Hắn biết, lấy tính tình cẩn thật dè dặt của phụ hoàng, sao người có thể ngồi xem "mặt trời lơ lửng thiên không" được cơ chứ?

Nam Cung Tĩnh Nữ nửa dựa vào người Nam Cung Xu Nữ, nghe hết thánh chỉ, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Nhị tỷ, ta có chút không thoải mái, ngươi đỡ ta về được không?"
Nam Cung Xu Nữ ôm lấy eo Nam Cung Tĩnh Nữ, thương tiếc nói: "Bản cung bảo Bách Hợp đi truyền kiệu liễn ngay. Chúng ta quay về Vị Ương cung sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu vài hơi, nàng lắc đầu: "Ta muốn về phủ, nhị tỷ có nguyện đi với ta không?"

Nam Cung Xu Nữ: "Được."

Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Thì ra, những câu ghi chép ít ỏi về chuyện đoạt đích trong sử sách thật sự tồn tại.

Tàn khốc, lạnh lùng như vậy.

---

Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ dựa vào góc xe và nhắm mắt lại, Nam Cung Xu Nữ không có quấy rầy nàng, vì thế trong xe rất yên lặng.

Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi thở ra, nàng sợ mình không cẩn thận sẽ bật khóc mất.

Nàng nhớ Tề Nhan, nhớ người nọ đến nỗi khoan tim thấu xương.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể nói nàng là người nhìn thấu chân tướng nhất, nhưng nàng lại không biết nên nói với ai.
Nhị tỷ sao? Nhị tỷ nhất định sẽ không tin, nói không chừng nàng còn sẽ khiến Nhị tỷ ám ảnh...

Mấy vị hoàng huynh kia sao? A...

Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận nghĩ đến tất cả mọi người bên cạnh nàng. Nàng phát hiện, nàng chỉ có mỗi Tề Nhan.

Tề Nhan có thể hiểu nàng, thậm chí có thể nghĩ ra chân tướng rõ ràng hơn nàng. Người nọ sẽ bao dung tất cả mọi thứ, bao gồm nước mắt và mấy lời "ngỗ nghịch" của nàng, thậm chí còn thay nàng giữ bí mật.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhị tỷ..."

Nam Cung Xu Nữ: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu hay không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Ngươi, đưa ta đến chỗ người kia được không? Ta muốn gặp Tề Nhan, hiện tại liền muốn nhìn thấy hắn."