"Ta biết ngay nhờ cậy một nhà sản xuất hạng 3 như tên họ Chu đó là ý kiến tồi mà."
Thiên Y đeo lên mặt nạ che mặt, chỉnh trang lại mái tóc mà cô vất vả tạo kiểu, tâm bình khí hoà bước ra khỏi phòng nghỉ tiến về phía hội trường.
Mấy ngày trước tên Chu tổng đó gửi đến địa chỉ nhà mới của cô một chiếc vé dự tiệc như đã hứa, Thiên Y hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội tìm ra một gói nạp lần đầu hợp ý mà đến nơi này.
À quên, cái nhà đó có phải của cô đâu.
Này không quan trọng, quan trọng là nơi này chính là một cuộc đấu giá kết hợp tiệc rượu giấu danh tính, tất cả những người dự tiệc đều sẽ mang mặt nạ che mặt, đương nhiên cô cũng không tài nào biết được trong đám người này ai là ai, đừng nói đến việc tìm ra một cái đùi vàng thật sự trong đám người hỗn tạp này.
Cùng lắm thì coi như cô đạt được một tấm vé nghỉ dưỡng, buổi tiệc này được tổ chức trên một chiếc du thuyền 5 sao kéo dài 3 ngày 2 đêm, trên thuyền có đầy đủ các loại hình vui chơi giải trí, thôi thì cô cũng đành tạm chấp nhận.
[Ta còng lưng ở nhà trông nhà, ký chủ của ta thì đi chơi một mình, cuộc đời cũng quá bất công...]
Tiếng than thở không mang tí cảm xúc nào của Hệ Thống vang lên trong đầu Thiên Y.
Thiên Y: ...Ai bảo ngươi chọn con mèo đó làm chi, ngươi có thể trở thành đồ vật tuỳ thân của ta cũng được cơ mà, phàn nàn cái gì!
Dỗi!
Thiên Y phớt lờ lời than thở của Hệ Thống, cô nhận lấy từ tay phục vụ một ly nước trái cây, dùng mười thành công lực di chuyển đôi cao gót 10cm lết ra đến bong tàu nhìn xuống.
Lịch trình buổi tiệc bắt đầu khá muộn, đầu tiên là các loại tiết mục giải trí, sau đó là buổi đấu giá tư nhân rồi mới đến tiết mục tiệc đứng. Tấm vé Chu tổng cấp cho Thiên Y tuy không phải loại VIP nhưng cũng coi như có tí trọng lượng, Thiên Y được đối xử như một nhà đầu tư, được ban quản lý trao cho một dãy số có thể sử dụng trong buổi đấu giá sắp bắt đầu.
Thiên Y lúc nhận được dãy số rất muốn nói, các vị à, nhìn tôi trông như thế này thôi, nhưng tôi thật ra nghèo rớt mồng tơi, quần áo trên người đều là đi thuê cả.
Thiên Y từ trên cao nhìn xuống, buổi tiệc này xem ra phân cấp cũng rất rõ ràng, phục vụ hoàn toàn không đeo mặt nạ, dàn mỹ nữ mặc bikini đứng làm nền ở bể bơi cũng vậy, chứng tỏ những người duy nhất không muốn công khai danh tính là khách mời và ban tổ chức.
Với hiểu biết của Thiên Y về con heo nọc họ Chu này, cô không thể không nghi ngờ rằng buổi đấu giá này có cái gì đó hơi mờ ám.
Suy nghĩ này vừa nảy ra xong, cô bèn thấy một nhà đầu tư đeo mặt nạ ôm lấy eo hai mỹ nữ mặc bikini, ba người tay trong tay tiến thẳng về khu phòng nghỉ, cùng lúc đó, một người phụ nữ phì nhiêu đeo mặt nạ cũng kéo lấy tay tên phục vụ vừa đưa cho Thiên Y ly nước trái cây, hắn ban đầu còn có ý từ chối, nhưng cuối cùng bèn thuận theo, để mặc quý bà kia dắt đi đâu mất.
Thiên Y: ...Bỏ mẹ.
.
Đáng lẽ cô phải nhận ra gì đó sau khi nhìn thấy nhan trị trên trung bình của tất cả nhân viên phục vụ ở nơi này mới phải.
[Hy vọng ký chủ chú ý giữ gìn trinh tiết, ta cũng cảnh cáo từ đầu rồi, vận mệnh của nguyên chủ ở thế giới này là bị đàn ông ngược chết.] Hệ Thống ở nhà nghe được suy nghĩ của Thiên Y, nó hớn hở cảnh báo cô, quả nhiên ăn mảnh sẽ gặp phải quả báo, đừng có bảo là nó không nhắc trước!
Thiên Y uống cạn ly nước trái cây, cô sâu kín nhìn trời, quả nhiên lối tắt dẫn đến thành công quá mức chông gai, cạm bẫy ở giới này quá nhiều, không biết đến bao giờ cô mới có thể tu thành chính quả.
Nguyên chủ tuy tính là một nhân vật râu ria, nhưng chính bởi vì số mệnh đặc biệt này nên mới khiến cho nữ chính Đường Tô Tô trở nên cực kì ghét bỏ các loại quy tắc ngầm, từ một cô gái đơn thuần muốn theo đuổi ước mơ lột xác thành một nữ cường nhân lì lợm không chịu khuất phục, đại khái cũng coi như một yếu tố quan trọng khi xây dựng nội tâm nhân vật nữ chính.
"Một mình sao?"
Giọng một người đàn ông không biết từ khi nào đã đứng cạnh Thiên Y vang lên, ngay sau đó một ly vang đỏ được đưa tới trước mặt cô.
"À, tôi không uống rượu..."
Thiên Y không thèm ngẩng đầu liền từ chối ly rượu này, phục vụ ở đây có tâm ghê, nhưng xin lỗi, gia tài của cô căn bản không đủ chơi trò phú bà với mấy người đâu.
"Phục vụ" thấy cô từ chối có vẻ không có ý định rời đi, hai người im lặng nhìn khung cảnh náo nhiệt phía dưới, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: "Bóng lưng của quý cô đây rất quen mắt, tôi tự hỏi liệu chúng ta có từng gặp ở đâu hay không?"
Thiên Y: ...Làm ơn đi anh trai, câu tán gái này xưa lắm rồi.
"Chắc ngài nhầm rồi, tôi không thường xuyên giao thiệp bên ngoài."
Thiên Y lần đầu nhìn người bên cạnh, khoé môi nở một nụ cười thương mại tiêu chuẩn, người này thân cao mét 8, dáng người cân xứng, mặc một bộ vest nhung nhìn cực kì cao cấp, nửa mặt trên đeo mặt nạ, hoá ra cũng là một vị khách trên chuyến tàu này. Vị khách cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt có vẻ tìm tòi, hắn thân sĩ đưa ra bàn tay, dường như muốn giới thiệu mình: "Tôi tên Tiêu Ngôn, cô là...?"
Thiên Y sảng khoái bắt lấy tay hắn: "Tôi họ Vô, tên Sản, Vô Sản."
Đàn ông trên thuyền này đều là reg flag, Thiên Y cảm thấy tâm hồn nhỏ bé của cô rất sợ hãi.
"Vậy cô Vô...Sản, đây là lần đầu cô tham gia buổi tiệc tư nhân này sao?" Khoé miệng Tiêu Ngôn khi nói tên Thiên Y có chút giật giật "Tôi không thể nhớ được chúng ta từng gặp nhau khi nào."
"Tôi nói rồi, chúng ta chưa từng gặp mặt." Thiên Y muốn nhanh nhanh cắt đứt cuộc trò chuyện "Đấu giá sắp bắt đầu rồi, hẹn gặp anh sau."
Đừng có gặp lại, cô cảm thấy trên người tên này có mùi phiền phức.
Tiêu Ngôn híp mắt nhìn bóng lưng có chút vội vàng của cô gái, hắn gác tay lên lan can, lắc lắc ly vang đỏ trên tay, khoé miệng hơi nhếch "...Kỳ quái, dáng vẻ vội vàng chạy trốn này trông rất quen." Hắn nhấp một ngụm rượu vang "Thú vị."
Thiên Y ở nơi xa rùng mình một cái.
Khi cô nói muốn tìm một nhà sản xuất hạng 1 hoàn toàn không phải là ý này... Chu tổng, ông chết chắc rồi.
Đêm đấu giá đầu tiên sắp sửa bắt đầu, Thiên Y tìm về ghế của mình, yên tâm ngồi một chỗ làm vật trang trí.
Từng món đồ được đưa lên, hội trường đấu giá trở nên náo nhiệt, Thiên Y với con mắt nghệ thuật bằng 0 thì hoàn toàn không hiểu mấy món đồ kia được định giá cao như vậy để làm cái quái gì, mà thôi, tiền của người ta, người ta có quyền.
Cô đến đây chỉ để ăn chực.
Đấu giá kết thúc, Thiên Y hồ hởi đi đến khu yến tiệc, vừa ăn vừa phải duy trì hình tượng cao lãnh ngăn cản vài tên muốn bắt chuyện, không trách được, dù mặt nhìn không thấy, nhưng xác thực dáng người của Diệp Nhã chính là trăm người có một, ngực nở eo thon, là loại hình rất dễ gợi lên du͙ƈ vọиɠ của nam nhân.
Thiên Y từ chối lời mời rượu của người thứ 6 hay 7 gì đó, cuối cùng cũng gặp phải người cô không muốn nhìn thấy nhất: "Vô Sản tiểu thư, thật trùng hợp."
Giọng nói từ tính của người đàn ông từ phía sau cô vang lên đặc biệt rõ ràng.
Không, không trùng hợp.
Thiên Y nuốt vội miếng bánh ngọt, rất nhanh điều khiển cơ mặt xã giao đến mức độ cao nhất: "Ồ, ra là ngài."
Tiêu Ngôn mỉm cười, hắn vươn tay như có ý mời: "Vô Sản tiểu thư, không phiền nếu tôi mời cô một điệu nhảy chứ?"
"Tôi không biết nhảy." Thiên Y chém đinh chặt sắt.
"Không sao, chỉ cần di chuyển theo tôi là được."
Tiêu Ngôn toả ra khí thế khiến người khác không dám từ chối, nhưng hiển nhiên hoàn toàn không thể lay động được Thiên Y, cô lịch sự cúi người với hắn "Chân tôi gần đây có chút chấn thương, bác sĩ nói tôi không thể di chuyển quá nhiều, thật có lỗi với ngài rồi."
Thiên Y xoay người muốn đi, Tiêu Ngôn bên kia đã chặn lại: "Tôi thất lễ rồi, chỉ là muốn tìm hiểu về tiểu thư nhiều hơn mà thôi."
Hắn áp sát cô, khoảng cách giữa hai người có chút mập mờ "Vé mời của tiểu thư được đăng ký dưới tên của công ty Chu Thị, tôi với Chu Nhất cũng có chút quen biết, tiểu thư không cần quá đề phòng."
Thiên Y mỉm cười nhìn hắn.
Thằng cha này điều tra thông tin vé mời của cô, chứng tỏ hắn là người của ban tổ chức, hoặc bét nhất là VIP.
Nhưng mà....
Tại sao lại là cô?
Tiêu Ngôn thấy đối phương không trả lời, hắn vốn đang tự hỏi không biết có phải đã vô tình hành xử quá mức hay không, thì bàn tay thon dài của đối phương từ lúc nào đã đặt trên ngực hắn.
Cô gái cười tươi như hoa, thông qua lớp mặt nạ cũng có thể thấy hai mắt cong cong: "Chân tôi đột nhiên hết đau rồi, chúng ta nhảy một điệu đi, tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về ngài."
Hai người di chuyển đến giữa vũ trường, tiếng nhạc du dương, Thiên Y và Tiêu Ngôn cách nhau gần như không kẽ hở, hai người nhảy một điệu waltz tiêu chuẩn như sách giáo khoa.
"Tôi cứ tưởng tiểu thư không biết nhảy." Tiêu Ngôn cười như không cười.
"Tôi vừa mới học được thôi." Thiên Y điềm tĩnh đáp lại.
"Tiểu thư thật hài hước."
"Đó là sự thật." Thiên Y nở nụ cười nhợt nhạt "Vậy Tiêu Ngôn, điều gì khiến anh thấy hứng thú với tôi vậy?"
Cô vừa dứt lời, eo thon đã bị đối phương siết chặt "Chỉ là tôi có cảm giác chúng ta đã từng gặp nhau rồi, hơn nữa còn để lại cho đối phương một ấn tượng khó phai." Giọng nói từ tính của Tiêu Ngôn phả vào cổ khiến Thiên Y ngứa ngáy "Nhưng tôi nhất thời không thể nhớ ra là ai, có lẽ cho đến khi nhìn thấy gương mặt của tiểu thư mới chắc chắn được."
"Xung quanh ngài mỹ nữ như mây, hà tất phải để ý đến người như tôi." Bàn tay Thiên Y như có như không vuốt lên bộ âu phục nhung mềm mại của đối phương "Ngài biết đấy, tôi là người của Chu tổng, như vậy không hay lắm đâu?"
Chu heo nọc kia, cái nồi này ngươi phải cùng ta cõng, uỷ khuất ngươi rồi.
Tiêu Ngôn hơi hừ một tiếng, nghe như một tiếng cười mỉa mai "Không cần lo lắng, Chu Nhất sẽ không giận đâu." Hắn siết tay Thiên Y có chút phát đau "Hơn nữa từ diện mạo, dáng người đến trên giường, tôi tuyệt đối hơn hắn ta, chi bằng tối nay... chúng ta thử một chút?"
Thiên Y: ...
————
Hậu trường:
Nam khả nghi: "Tôi cứ tưởng tiểu thư không biết nhảy"
Thiên Y: "Tôi vừa mới học được thôi."
Hệ Thống: [1 – 2 – 3 đúng rồi 1 – 2 – 3, tay để cao lên chút, chuẩn bị xoay chuẩn bị xoay đi...]