Thiên Y từ khi đến thế giới này luôn cảm thấy xung quanh đầy nguy cơ.
Quả nhiên là thế giới cấp A, tuy không đến mức bị đe doạ tính mạng, nhưng thời thời khắc khắc đều có loạt tra nam muốn cùng cô play phòng tối gắn đủ các loại tag không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi.
Đặc biệt là khi đối diện thằng cha này...
Tiêu Ngôn siết eo Thiên Y, hai người vốn đang ở giữa vũ trường không biết từ lúc nào đã di chuyển đến gần lối ra, có thể thấy tiệc tối sắp tàn, xung quanh đầy những cặp đôi đã xác định được bạn tình cho đêm nay ôm ấp nhau lướt qua hai người, có những người cậy việc danh tính không bị tiết lộ còn lớn mật làm ra một vài hành động không dành cho trẻ em có thai và người già đang cho con bú ngay giữa thanh thiên bạch dạ.
Ánh mắt người đàn ông đối diện như một con báo đen nhìn chằm chằm miếng mồi béo bở trước mặt, bàn tay như gọng kìm nắm lấy tay Thiên Y, ngăn cản mọi con đường trốn chạy của cô.
Bên kia, Tiêu Ngôn nhìn chằm chằm người trước mặt như muốn xuyên thủng lớp mặt nạ, hắn trước giờ chưa từng thiếu qua phụ nữ muốn bò lên giường hắn, nhưng hứng thú của hắn với họ vốn chẳng kéo dài, càng đừng nói đến việc hắn sẽ tấn công một bông hoa đã có chủ. Hắn trước giờ vẫn luôn ngại bẩn, nhưng điều gì đó về người phụ nữ này khiến hắn không thể dời mắt, ấn tượng về bóng lưng mơ hồ đó mạnh mẽ như thể đây là vấn đề liên quan sống chết.
Người phụ nữ trong vòng tay hắn không giãy dụa, đôi mắt thông qua lớp mặt nạ sâu không thấy đáy, bàn tay đang tuỳ ý để trước ngực hắn đột nhiên di chuyển, thông qua lớp áo khoác mà luồn vào bên trong, cách một lớp vải dệt cũng có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể.
"Ngài biết đấy.." Giọng cô ta mềm mại, rõ ràng có thể nghe ra nũng nịu "Chu tổng đối tôi tốt như vậy, tôi làm sao có thể không hỏi qua ngài ấy mà cùng ngài... như vậy, mới tuần trước ngài ấy còn tặng tôi một căn biệt thự..."
Tiêu Ngôn kìm lại cái nhếch môi có chút khinh bỉ, hoá ra cô ta từ chối hắn từ đầu đến giờ là đang làm tiền.
Cũng phải, dù sao cũng chưa nhìn thấy mặt hắn, cũng không rõ hắn là ai.
"Chỉ là một căn biệt thự, tôi có thể cho em nhiều hơn thế." Tiêu Ngôn ghé sát tai cô gái thì thào "...Đều phải xem biểu hiện của em hôm nay."
Mỹ nhân cúi đầu, cô vươn tay chơi đùa chiếc cà vạt trên cổ hắn, giọng nói có chút hờn dỗi "Lời nói suông đâu có đáng tin." Một tay cô ta ôm lấy cổ hắn, hơi thở nóng rực phả vào gáy khiến lòng hắn ngứa ngáy "Tôi đâu biết ngài là ai."
Tiêu Ngôn không hổ là khách VIP trở lên, lối vào phòng hắn ở một hành lang riêng biệt, điều đầu tiên hắn làm sau khi bước vào phòng là muốn vươn tay lột mặt nạ của Thiên Y xuống.
Thiên Y xoay người tránh thoát, hướng Tiêu Ngôn nở một nụ cười tinh nghịch.
"Để xem là mặt nạ ngài rơi trước, hay mặt nạ của tôi rơi trước."
Tiêu Ngôn hơi câu môi, hắn cởi ra áo khoác ngoài, ưu nhã sắn cổ áo sơ mi "Tôi thì hứng thú với việc liệu lễ phục của em hay của tôi rơi xuống trước mà thôi."
Lời của hắn còn chưa dứt, đối phương đã nhanh như cắt lao đến.
Tiêu Ngôn ban đầu chỉ nghĩ rằng đây đơn giản là một trò rượt đuổi tăng tình thú mà thôi, nhưng mà...
Cô ta con mẹ nó nhanh khủng khϊếp.
"Chờ..."
Hắn nói có chút ngắt quãng, chật vật né đi đòn tấn công của người trước mặt, cô gái trên mặt không có chút ý cười nào, từng đòn tấn công cực kì dứt khoát, khiến một kẻ vốn yêu thích các loại võ thuật cận chiến như hắn cũng có chút khó khăn phòng thủ. Bình thường hắn chẳng quan tâm liệu mặt nạ của người nào bị tháo trước, nhưng linh tính mách bảo rằng hắn không thể thua.
Đây là đấu trường, còn người phụ nữ nhìn mảnh mai kia cũng là một con báo.
Thiên Y sau lần tấn công thất bại bật người về phía sau, tao nhã chỉnh lại chiếc mặt nạ có phần xộc xệch trên mặt "Chờ? Không được rồi, thân thể tôi khó chịu quá, đã gấp không chờ nổi nữa."
Hệ Thống: Ký chủ dùng từ có thể nào bớt gây hiểu lầm chút đi được không...
Hai người trao đổi chiêu thức qua lại, Tiêu Ngôn vốn đã từng học qua võ thuật tổng hợp, cũng coi như là một đấu sĩ nghiệp dư, nhưng vì chỉ muốn kìm chế đối phương nên hắn chủ yếu dùng toàn chiêu thức phòng thủ, nhìn qua có phần yếu thế. Mặt khác, cô gái che mặt lại cực giỏi trong việc kéo dài khoảng cách, không bao giờ để bản thân rơi vào vùng tấn công của hắn quá 2 giây, mục tiêu duy nhất cũng chỉ có chiếc mặt nạ trên mặt hắn, không giống như muốn làm hắn bị thương chút nào.
Tiêu Ngôn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mục đích của cô gái, ngoại trừ việc cô ấy tấn công như vậy thực sự là do muốn lấy mặt nạ của hắn xuống.
Hắn đang phân tâm, người bên kia lại đem đến một đợt tấn công, Tiêu Ngôn nhanh chóng dùng hai tay tạo hình chữ X che trước mặt, nhưng lần này phản ứng có chút chậm, bàn tay nhỏ nhắn qua khe hở luồn lên, tầm nhìn mở rộng, mặt nạ của hắn đã bị lấy đi.
Tiêu Ngôn nhìn cô gái ngay lập tức kéo dãn khoảng cách với hắn bằng một cú ngả người cực ưu nhã, toàn cơ thể ngã nhoài xuống chiếc ghế sofa đắt tiền, đôi chân dài thẳng tắp cong thành một đường vòng cung tuyệt đẹp khiến người đỏ mắt, bộ lễ phục đỏ rực phủ xuống sàn, cô gái cắn nhẹ chiếc mặt nạ cướp từ hắn, môi nhếch lên như đang khoe khoang, xinh đẹp đến giả dối.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, bên ngoài sóng biển rì rào, người trước mắt như trong tranh, bí ẩn lại ma mị.
Thiên Y: Ý, trượt chân.
Cô có chút bực tức cắn cắn cái mặt nạ cướp được, thể lực của cơ thể này đúng nát, mới di chuyển cường độ cao một tí cũng trẹo chân được.
Cảm giác đau nhức từ cổ chân truyền đến, Thiên Y cũng lười ngồi dậy, cô liền dứt khoát chỉnh thành tư thế nằm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông đối diện.
Gương mặt nghiêm nghị, mũi cao mắt sâu, đường nét trên mặt rõ ràng, nhìn qua có vẻ như là con lai.
Nét mặt không giận mà uy, tóm lại là...
Nhìn lạ hoắc.
Cứ tưởng người quen nào của nguyên chủ mà cô không kịp nhận ra, nhưng giờ thì rõ rồi, thằng cha này ngay từ đầu chỉ đang tán tỉnh cô.
Ầy, chỉ trách mị lực chết tiệt này.
"Em thắng rồi."
Tiêu Ngôn hiếm khi thật sự cười lên, tiếng cười này của hắn lẫn chút hưng phấn, cái cảm giác ấn tượng mạnh mẽ ấy lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí hắn.
Rốt cuộc hai người họ đã gặp nhau khi nào?
Hắn cúi người chống lên thành ghế sofa, một tay nâng lên cằm của người con gái đeo mặt nạ.
Tay hắn chậm rãi hoạ đường nét bắt đầu từ sống mũi, xuống đôi môi đỏ mọng, trượt dần xuống chiếc cổ thiên nga trắng ngần kia.
Khoan đã, cảm giác này...
Tiêu Ngôn nắm lấy cổ Thiên Y.
Đúng khoảnh khắc này, ánh mắt Thiên Y cũng có chút biến đổi. Hình ảnh của ngày đầu tiên cô đến thế giới này, dáng vẻ thảm thương, chật vật của cô sau khi vừa thoát khỏi một con heo nọc thì bị một thằng điên lạ mặt nào vừa bóp cổ vừa bị đẩy ngã xuống ghế khiến cô phải mặc áo cao cổ suốt mấy tuần liền.
Hai hình ảnh hợp lại làm một, ánh mắt hai người nhìn nhau cùng lúc thay đổi.
Thiên Y phản ứng cực nhanh, mặt nạ đập lên mặt Tiêu Ngôn khiến hắn kêu lên thành tiếng, một cú xoay người đảo khách thành chủ, nhân cơ hội đối phương chưa kịp phản ứng lại bèn xách váy chạy trối chết.
Chuông điểm mười hai giờ.
——————
Người dẫn truyện: ...Và thế là nàng Lọ Lem bỏ trốn khỏi hoàng tử khi chuông đồng hồ vừa điểm, bỏ lại cả hai chiếc giày thuỷ tinh. Hoàng tử nhếch môi ba phần tà mị, ba phần lạnh lùng, bốn phần hờ hững, thở ra câu nói của các soái ca bá đạo: "Thật thú vị, em phải trở thành của tôi"....
Thiên Y: Lộn kịch bản rồi, cút sang một bên!