Mũi tên lao rất nhanh, tốc độ ngang ngửa với tên anh bắn bằng cung tên của anh. Vệ Khanh không né tránh vì anh nhìn ra mũi tên kia không bắn vào mình, mà là lao tới vị trí đằng sau mắt cá chân của anh.
Tiếng mũi tên cắm phập vào da thịt vang lên, lỗ tai Vệ Khanh khẽ động. Anh cúi đầu xuống, ngay bên cạnh chân anh là xác của một con rắn bị mũi tên cắm sâu vẫn còn đang đung đưa, đang dần dần mất đi sinh mệnh.
Trên thân rắn có những vòng màu vàng đen xen lẫn (1), chắc chắn là rắn độc.
Con ngươi Vệ Khanh hơi co lại. Vừa rồi nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch, anh còn đang mải nghĩ vì sao cậu lại đến đây, nên không chú ý xung quanh. Nếu không phải có song nhi này, hôm nay anh phải chịu không ít thương tích.
Kỳ Nhất Bạch trong lòng huýt sáo một cái, độ chuẩn xác vẫn rất cao nha. Nhưng trên mặt cậu lại chẳng có tí biểu cảm nào hết.
Cậu vừa tiến tới vừa gật đầu chào hỏi Vệ Khanh, rồi đem tiễn nhổ ra. Sau đó cậu vừa ngồi xổm vừa thuần thục chặt đầu và lột da rắn:
"Anh hôm nay cũng đi săn?"
Rõ ràng hôm qua cậu vừa thấy Vệ Khanh vác một con lợn rừng mà.
Vệ Khanh càng nhìn càng kinh ngạc, anh chưa từng thấy có song nhi hay người phụ nữ nào chủ động nói chuyện với anh.
Hơn nữa tiểu song nhi này lột da rắn vô cùng thuần thục, lưu loát. Một chân đạp lên đuôi rắn, một tay giữ đầu rắn, một tay kia kéo một chút, liền đem da rắn lột ra.
Vệ Khanh theo bản năng hỏi:
"Cậu không sợ tôi à?"
Hỏi xong, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của ngày hôm qua, khi Kỳ Nhất Bạch nói "Con thích mẫu người như Vệ Khanh".
Kỳ Nhất Bạch không để ý vẻ mặt của anh, rất tự nhiên trả lời:
"Tại sao tôi phải sợ anh? Anh chắc chắn không phải kẻ giết người. Hơn nữa anh đẹp trai như vậy, là bọn họ mắt bị mù. Người anh em, anh yên tâm, đến một ngày sẽ có người nhận ra ưu điểm của anh."
Trong lòng Vệ Khanh khẽ run, ánh mắt nhìn Kỳ Nhất Bạch sâu hơn mấy phần.
Mà Kỳ Nhất Bạch đã xử lý tốt thịt rắn, cậu mượn một cái xiên gỗ rồi đặt xiên thịt rắn lên bếp nướng.
Lúc này, một xiên cá nướng vàng óng ánh đưa đến trước mặt Kỳ Nhất Bạch:
"Cảm ơn cậu vừa nãy đã cứu tôi."
Kỳ Nhất Bạch hiểu rõ, vui vẻ nhận xiên cá gặm một cái. Ở ngoài giòn trong mềm, tự nhiên cậu cảm thấy ở cùng một chỗ với Vệ Khanh cũng rất tốt. Vì vậy cậu cũng bắt đầu nói nhiều hơn:
"Anh thường săn thú ở đây à? Anh có biết cây Thiết Tâm sống ở đâu không?"
Vệ Khanh gật gật đầu, tùy ý chỉ vào cái cây cách đó khoảng 10m:
"Là cái cây đó."
Kỳ Nhất Bạch nhìn theo. Quả nhiên, cậu thấy một cái cây thân thẳng tắp màu xám trắng một khỏa da xám trắng, tán cây tròn như một cái bát, không có nhánh nào chỉa ra. Đó chính là cây Thiết Tâm như trong cửa hàng.
Kỳ Nhất Bạch liền vui vẻ, nhanh chóng giải quyết xong xiên cá, cắm xiên thịt rắn xuống đất. Cậu liền chạy tớí phía cái cây, cầm rìu bổ củi lên chặt thử xem sao.
Kết quả ngoại trừ vỏ cây bị rơi xuống, bên trong thân màu xám không một chút ảnh hưởng. Ngược lại, rìu bổ củi lại có chút vẹo.
Kỳ Nhất Bạch: "..."
Thật sự cứng như thiếc!
Vậy cậu làm sao chặt xuống được đây?!
"Cậu muốn chặt cây Thiết Tâm? Có thể bôi nước của cỏ dại vào lưỡi rìu sẽ chặt được đó."
Vệ Khanh không tin lắm, nhưng vẫn thử làm theo.
Kỳ Nhất Bạch nhìn đám cỏ dại ít ỏi ở dưới chân, nửa tin nửa ngờ nhổ lên. Cậu nghiền nát cỏ dại rồi bôi vào lưỡi rìu bổ củi. Sau đó cậu thử dùng sức chặt một cái, kết quả liền chém vào gần một nửa. Cậu lại chặt thêm một nhát nữa, chém vào vô cùng thoải mái. Chỉ cần chém một nhát là ăn liền.
Quá thần kỳ, Kỳ Nhất Bạch kinh ngạc hỏi:
"Làm sao anh biết cách hay như vậy?"
Vệ Khanh lắc đầu, anh cũng không biết vì sao mình lại biết những cái đó.
Kỳ Nhất Bạch cũng không để ý anh có trả lời hay không, lại hỏi tiếp:
"Vậy anh có biết loại nhựa cây có thể dính không? Là một loại nhựa cây rất dính, dính lên là có thể dính chết luôn."
Vệ Khanh trong đầu liền hiện lên một loại cây, do dự nói:
"Tôi biết có một loại nhựa cây nếu không dùng loại dụng cụ bằng đồng chuyên dụng để hứng mà sử dụng những loại nguyên liệu khác, thì sẽ không thể tách ra được."
Kỳ Nhất Bạch lập tức hỏi:
"Ở nơi nào anh có biết không?"
Đây chẳng phải giống như keo 502 sao?
Vệ Khanh suy nghĩ một chút, nói:
"Cậu muốn lấy, vậy ngày mai tôi đi lấy giúp cậu. Nó ở sâu trong rừng, rất nguy hiểm, cậu không vào đó được đâu."
Kể cả anh cũng không dám dừng lại ở trong đó quá lâu.
Kỳ Nhất Bạch vừa nghe, vội vàng lắc đầu nói:
"Làm sao được, tôi đâu coi anh như tay sai của tôi được. Anh cứ nói cho tôi địa điểm, tôi sẽ tự mình đi."
Khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Khanh lóe lên chút cô đơn, anh nhìn cung nỏ bên hông cậu, hỏi thăm dò:
"Nơi đó thật sự rất nguy hiểm. Nếu không cậu giúp tôi làm một cái như cái ở trên người cậu. Tôi giúp cậu đi lấy nhựa cây?"
Kỳ Nhất Bạch vui vẻ, cầm cung nỏ quơ quơ nói:
"Anh chưa từng thấy cái này sao? Cái này gọi là cung nỏ, tốc độ cực nhanh. Sử dụng cũng rất dễ dàng, chỉ tôi có thể làm ra được. Tầm bắn xa nhất là 200 mét, tương đương khoảng sáu mươi trượng. Anh xem cái chỗ nhô ra này là để ngắm bắn, đặt mũi tên thẳng theo hướng mục tiêu và kéo sợi dây. Chỉ cần tay không run, bóp cò, bắn trúng rất chuẩn."
Sức mạnh hơi bị lớn đó. Nếu như có thể chế tạo vũ khí nóng thì gặp phải hổ báo cũng không sợ.
Vệ Khanh vô cùng khiếp sợ, hiện tại anh dùng cung tên của anh bắn xa nhất cũng mới có 100 mét, hơn nữa nếu là người bình thường bắn độ chuẩn xác cực kỳ thấp.
Kỳ Nhất Bạch nhận thấy sự kinh ngạc của anh, nhón chân lên vỗ vỗ vai Vệ Khanh:
"Thế nào, có phải là rất động lòng không? Nếu anh thích, tôi liền làm giúp anh một cái. Còn anh lấy giúp tôi nhựa cây. Cảm ơn nhé."
Vệ Khanh nhìn tiểu song nhi nhón chân lên cũng chỉ cao đến vai mình. Không hiểu sao, anh cảm thấy cậu khá là đáng yêu.
Trên đường trở về, Vệ Khanh giúp Kỳ Nhất Bạch kéo cây Thiết Tâm về. Cây Thiết Tâm nhìn không giống thiếc, chỉ như một cái cây bình thường.
Buổi tối, Kỳ Nhất Bạch ăn thịt thỏ xào mà Vệ Khanh cho, thêm thịt rắn xiên nướng nữa. Còn gạo, ngày mai phải đi xát mới được.
Trong ký ức của thân thể này, ngày mai ở trên trấn có phiên chợ sớm, rất náo nhiệt. Cậu tính ngày mai sau khi xát gạo xong sẽ đi lên trấn xem một chút.
Trước khi ngủ, cậu xem qua thanh tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành được 50%. Còn thiếu mỗi nhựa cây thôi.
Kỳ Nhất Bạch suy nghĩ không biết hệ thống lấy gỗ Thiết Tâm và nhựa cây để làm gì. Sau đó, cậu ngủ ngon lành lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, Kỳ Nhất Bạch đi bộ hai canh giờ. Mãi đến khi mồ hôi đầm đìa mới có một chiếc xe bò đang chậm rãi tiến đến.
*1 canh giờ = 2 tiếng
Trên xe bò, ông cụ vui cười hớn hở hỏi:
"Bạch ca nhi, có muốn lên xe ngồi không? Từ nơi này đến trên trấn, còn hơn nửa đường nữa cơ?"
Cụ ông vừa hỏi xong, có mấy bác gái và mấy nàng dâu mới đều vội vã ngăn cản:
"Ông Ngưu, ông đừng hại chúng tôi. Ai chẳng biết là Bạch ca nhi điên rồi, không cẩn thận có thể giết người. Nếu để cho Bạch ca nhi lên xe, vậy ông trả lại cho tôi hai đồng tiền rồi để tôi xuống xe, tôi tình nguyện xuống đi bộ."
Nói câu này là một bà bác to béo, ở cạnh nhà Kỳ Hữu Học. Bà ta cùng Lý Tú Nga quan hệ rất tốt, gọi là bà Hoa.