Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 13: Thuốc viên thảo dược.



Vẫn còn một số thay đổi trên người của Minh Tiêu nhưng Anh Quân đã yên tâm hơn vì giờ đây cô bé đã trở thành Tiến hóa giả chứ không còn là Chủng phàm ăn, dù cho chỉ số biến dị là 99,9, chỉ cần khởi động thiên phú nhóc lại quay về làm Chủng phàm ăn, nhưng như thế này vẫn hơn là cứ vác cái thân con cháu nhà Hellboy chạy lung tung khắp nơi, đồng thời rút về dạng Tiến hóa giả cô bé sẽ không còn bị chứng đói khát vô độ của Chủng phàm ăn dày vò nữa.

Cả ba đi vào nhà, vừa ngồi xuống, tiếng Biết Tuốt lại gào lên the thé, đến mức Anh Quân giật mình suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
“Anh không sao chứ?” Minh Tiêu vội tiến lên đỡ lấy hắn, đôi mắt đỏ như ngọc đầy lo lắng.

Không biết có phải do có linh lực hay không mà thân thể gầy gò của nhóc đã được trùng tu lại có da thịt hơn, chiều cao vẫn như một đứa nhóc ba bốn tuổi nhưng má bụ bẫm, mắt long lanh, tóc đỏ mượt mà nhìn góc nào cũng rất muốn cưng nựng, đáng yêu hết sảy.

Trên người Minh Tiêu đang khoác áo sơ mi của hắn, kích cỡ quá khổ càng trông cô bé thêm nhỏ nhắn.

“Anh không sao.” Hắn trả lời rồi gào lên trong tâm trí với Biết Tuốt. “Mày bớt cái chứng động kinh đi được không?”

[Không được, anh biết gì không, cái chỉ số độ bệnh biến của anh nó rất quái dị. Khi anh khởi động thiên phú thay vì tăng lên nó lại hạ xuống, lúc đó khu lưu trữ thông tin của tôi thu được, độ bệnh biến của anh giảm xuống chỉ còn 60 một con số toẹt vời!]

Anh Quân vui mừng chẳng kém gì Biết Tuốt, nhưng ngay sau đó nó lại gầm lên một câu: [Không ổn rồi, nó lại tăng lên, cái chỉ số độ biến dị của anh có bệnh thật chứ, lên lại 99,9 rồi, vào mốc nguy hiểm!]

Anh Quân không thèm giao lưu với Biết Tuốt nữa đi thẳng vào nhà kho lấy đồ cho cô bé Minh Tiêu đi tắm, còn mình thì làm chút thức ăn cho cả hai lót dạ, tiện thể kiểm tra quanh nhà.

Những ngôi nhà xây lâu năm thường có rất nhiều rêu địa y, phía sau nhà bếp của hắn cũng không thiếu, nhưng lúc này lại không thấy một cọng, bức tường nhà bếp như thể bị ai đó tác động cạy đi một lớp vữa lộ ra gạch thô bên trong.

[Chúng trốn rồi. Bọn quái vật tuy không kích phát trí thông minh, nhưng chúng có khả năng đánh mùi thấy nguy hiểm. Chủng phàm ăn nằm giữa ranh giới quái vật hóa và con người nên bọn quái vật sẽ ngửi được mùi của họ, nếu kẻ đó có chỉ số linh lực yếu hơn chắc chắn chúng sẽ ở lại săn mồi, ngược lại sẽ tự bứng rễ đi nơi khác định cư. Riêng về tiến hóa giả, quái vật không ngửi được mùi linh lực của họ đâu, cho nên sẽ không có hiện tượng bứng gốc bỏ đi quanh khu người Tiến hóa sống.]

“Nếu vậy bây giờ tao và Minh Tiêu có thể ở đây an toàn?”

[Tạm thời là thế, nhưng khuyên anh vẫn không nên ở quá lâu.]

Anh Quân dạo thêm một vòng, cây cối quanh nhà đều dời đi nơi khác, sự xuất hiện của ớt tiến hóa khiến chúng sợ hãi chạy sạch, đến những thân cây nằm sát nhà bác Vương cũng tự động dọn đi để lại đất trống hiu quạnh, ngoại trừ cây thầu đâu, nó có vẻ khá kiên cường.

“Anh làm gì vậy?” Minh Tiêu tắm xong ngó ra ngoài.

“Anh đang kiểm tra quanh nhà, nhìn xem có loài vật nào khả nghi nữa không?”

“Có cần em hỗ trợ không?”

Anh Quân xoa đầu cô bé. “Không cần, chỉ cần em ở đây là chúng sẽ chạy đi sạch.”

Minh Tiêu bẽn lẽn: “Nếu vậy em có thể bảo vệ anh rồi đúng không?”

Anh Quân cười tươi, ngồi xổm xuống đối diện cô bé: “Đúng vậy, bây giờ an toàn của anh đặt cả vào tay em đấy.”

Minh Tiêu mỉm cười rất tươi, dường như việc có thể bảo vệ một ai đó khiến cô bé vô cùng hạnh phúc.

Sau khi ăn xong Minh Tiêu lăn ra ngủ, hình như quá trình tiến hóa đã hút đi rất nhiều sức lực của cô bé. Trời bên ngoài dần chìm vào bóng tối, ban đêm xung quanh nhà hắn rất yên tĩnh, nhưng hắn biết ngoài kia thế giới bây giờ chắc chắn rất hỗn loạn.

“Biết Tuốt.”

[Có em.]

“Nhà bác Vương thế nào rồi?”

[Hết rồi, bên đó bây giờ chỉ còn một con quái vật hóa cấp A chỉ số linh lực 8000 vượt xa anh và Minh Tiêu, nhưng do nó đang mang thai nên đã rơi vào tình trạng ngủ đông. Nó xơi tái toàn bộ mọi người trong nhà, là một cây trúc cảnh biến dị, thân thể bề ngoài tuy thấp nhưng mắt của nó thì chằng chịt và chuyển về màu đỏ, dưới gốc đang ươm một búp măng non đỏ như máu.]

Anh Quân im lặng hắn không thể tả nổi cảm xúc trong lòng mình lúc này, nhưng cũng không đến nỗi quá đau xót.

“Quanh đây còn ai sống sót nữa không?”

[Có, anh muốn làm gì? Cứu họ.]

“Không, tao chỉ hỏi cho biết, bản thân tao giờ lo cho mình còn chưa xong lo được cho ai.”

[Mang tư tưởng này là tốt, thời nay mạnh sống yếu chết, đừng dùng lòng từ bi đối nhân xử thế. Anh còn nhiệm vụ phải làm đó là đi cứu vớt nhân loại, không thể bỏ mạng vì vài ba người ở nơi này.]

Nói tới cứu vớt nhân loại Anh Quân liền nhớ tới số thuốc thảo dược mà mình đã làm ra trước đó. Hắn lấy ra dùng kỹ năng ‘đôi mắt dược sư’ xem thử, điều bất ngờ bên trong không còn là những lớp bột mịn xay ra từ các loại cây nữa, thay vào đó là một lớp khói trắng cuộn lại với nhau. Màu sắc này rất giống với màu của các điểm trắng trong người Minh Tiêu. Hắn đứng lên tiến lại gần Minh Tiêu dùng đôi mắt dược sư để quan sát.

Hệ thống biết hắn đang làm gì nhưng nó không ngăn cản còn liên tục thông báo chỉ số độ biến dị để hắn yên tâm: [Độ biến dị của anh giảm xuống dựa theo thời gian sử dụng thiên phú, hiện tại đang là 80, 79, 78.]

Cơ thể cô bé đang giữ hai luồng đen trắng cân bằng nhau, nhưng bên đen có vẻ nhỉnh hơn, chỉ cần một chút cảm xúc bất ổn của cô bé giao động màu đen sẽ chiếm thượng phong ngay.

“Tao muốn để Minh Tiêu dùng thử các viên thuốc này.”

[Anh cứ thử đi, chỉ cần công dụng của chúng không gây ảnh hưởng tới sức khỏe con người là được. Hơn nữa khi trở thành Tiến hóa giả, hay Chủng phàm ăn sức đề kháng của con người rất mạnh, chất độc thông thường không thể hạ gục được họ.]

Anh Quân đánh thức Minh Tiêu đưa thuốc cho cô bé. Minh Tiêu hoàn toàn tin tưởng vào Anh Quân, vừa nghe anh trai muốn mình uống thử một loại thuốc cô bé chẳng chần chừ nuốt xuống, còn rất thành thật khai báo hương vị.

“Hơi đắng không được ngon lắm, nhưng không đến nỗi tệ. Em vẫn thích kẹo bạc hà hơn.”

Anh Quân nhìn đôi mắt long lanh của cô bé không nói hai lời lấy ngay kẹo bạc hà ra đưa cho cô bé, nhưng khi ngậm vào miệng mặt Minh Tiêu buồn xo. “Sao em không cảm nhận được mùi vị như xưa nữa nhỉ?”

[Khi trở thành người tiến hóa vị giác của con người sẽ thay đổi, thức ăn trước kia con người có thể nếm ra mùi vị thì nay nó chẳng khác gì là nước lã.]

“Nhưng rõ ràng lúc nãy bọn tao ăn mì tôm vẫn có mùi vị. Tao là người tiến hóa rồi mà.”

[Nó không mất ngay lập tức mà là mất dần theo thời gian, thường sẽ mất thứ mà bản thân yêu thích trước tiên. Kiểu chọn lọc này rất ấn tượng đúng không?]

Hương vị yêu thích của Anh Quân là gừng, hắn ngay lập tức tìm tới kẹo gừng thử xem, quả đúng như Biết Tuốt nói không có vị gì hết, lạt như ngậm một viên đá.

Xem ra sắp tới muốn ăn ngon bọn họ phải tìm cho mình nguồn lương thực mới. Hắn nhớ tới đống thức ăn trong phòng, rất nhiều không biết sau này nên làm thế nào nếu ăn không hết.

[Sắp tới tỉnh N sẽ thành lập một khu căn cứ.]

Lời nhắc nhẹ của hệ thống đã đủ cho Anh Quân biết mình nên làm gì với đống thức ăn rồi – hắn sẽ đổi chúng lấy những thứ giá trị, làm giàu thời biến động đâu thể không làm được.

Biết Tuốt chẳng còn lời nào để nói với chứng bệnh ham kiếm tiền của ký chủ, dù ở đâu trong hoàn cảnh nào chế độ tiền bạc vẫn luôn hiện hữu trong người Anh Quân.

Hắn tiếp tục quan sát phản ứng của Minh Tiêu, màu trắng không lan rộng ra nhưng nó có hiện tượng đậm hơn, vậy là thuốc của hắn có khả năng cũng cố nguồn linh lực thuần khiết trong cơ thể người tiến hóa, đây là một phát hiện tuyệt vời, thế nhưng số thuốc hắn trữ sẵn chỉ có 100 viên, thời tiết cực đoan giết chết hết các loại cây trồng nên hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu.

“Biết Tuốt, tao sẽ đặt tên cho thứ đốm trắng trong cơ thể Minh Tiêu là linh lực thuần khiết, còn màu đen là không thuần khiết, mày thêm hai cụm từ đó vào hệ thống của mày đi.”

[Đã ghi xong.]

Anh Quân đã biết tác dụng của thảo dược do hắn làm ra, bản thân hắn cũng không vì thế mà bỏ qua nó, ném vào miệng mình một viên rồi nhờ hệ thống kiểm tra chỉ số độ biến dị, vẫn không có thay đổi gì, sau khi hết dùng thiên phú nó lại quay về mốc 99,9. Ngược lại phía Minh Tiêu giảm xuống được 0,1. Từ 99,9 xuống 99,8, như vậy cô bé sẽ có được một lần khởi động thiên phú mà không lo bị tăng độ biến dị, nhưng cũng chỉ một lần trong ngày, đến lần thứ hai thì khó mà nói được.

Anh Quân quyết định dốc thuốc cho Minh Tiêu nhưng đáng tiếc dù cho mười viên cùng lúc thì độ biến dị cũng chẳng giảm xuống hơn. Qua đây hắn cũng phát hiện ra thêm một điều, mỗi ngày chỉ có thể dùng một viên nếu tống quá nhiều thì nó cũng chỉ có tác dụng đúng như dùng một viên.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc