Ngày 5 tháng 1 thuộc Kỷ tiến hóa thứ nhất. Đây là cách Biết Tuốt tính ngày, từ ngày mồng 1 tết, thế giới đã bước sang một trang mới không còn dùng lịch như cũ. Sau 5 ngày của Kỷ tiến hóa xung quanh nhà Anh Quân và nhà bác Vương thực vật và động vật đều đã di dân sạch đến cỏ dại cũng chẳng thèm mọc lên, nhưng đi xa hai nhà khoảng chục mét đâu đâu cũng là thực vật, nơi này cứ như thể đã quay lại thời kỳ tiền sử, cây cối bao lấy từng căn nhà thấp bé che khuất tầm nhìn, ngôi nhà cũ của Minh Tiêu hoàn toàn ngập trong rêu địa y.
Minh Tiêu không ít lần đứng ở ngõ nhìn về phía nhà mình, trên mặt không có biểu cảm gì bất thường, những lúc như thế cây thầu đâu không biết vì lý do gì không chịu rời đi liền run lẩy bẩy. Nhìn thấy nó run rẩy như thế Anh Quân không nhịn được cười, không ít lần nảy lên sát ý muốn xử nó, nhưng cứ thấy nó run hắn lại tội nghiệp.
Biết Tuốt giải thích nguyên nhân vì sao nó không rời khỏi nhà hắn, là do rễ của nó đâm quá sâu vào lòng đất, năng lực của nó chưa đủ mạnh để nhổ rễ lên sống trên mặt đất.
[Cảnh cáo nhé, đừng thấy nó run mà thương, cây thầu đâu này biết giả vờ đấy, có vẻ như nó đã kích hoạt được trí khôn nho nhỏ. Thiên hướng phát triển của nó là bộ rễ, phương hướng quái vật hóa xúc tua, những chiếc rễ của nó sẽ như xúc tua bạch tuộc có thể giết người bất cứ lúc nào. Cẩn thận nó điên lên tấn công thì căng.]
Nghe vậy Minh Tiêu liền tiến lại gần cây thầu đâu. Cô bé vừa cách nó vài mét toàn thân thầu đâu rung lên như thể đứng trước gió bão, nếu nó có mắt chắc họ có thể nhìn thấy nước mắt của nó lăn dài trên má, những cành cây rất nhân tính hóa cúi rạp xuống tận đất như thể cầu xin.
“Này thì hơi quá rồi đấy!” Anh Quân không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Minh Tiêu lại gần, cô bé dường như hiểu được cảm xúc của nó nhờ một nửa thân mình là ớt chỉ thiên, cô bé chạm tay lên thân Thầu đâu vỗ nhẹ: “Ngoan đừng sợ, mày chỉ cần không ăn người tao sẽ không làm gì mày.”
Anh Quân tiến lên nhìn những quả Thầu đâu treo lủng lẳng trên đầu nó ngẫm nghĩ. Toàn thân thầu đâu đều có thể làm thuốc, nhưng phần được sử dụng nhiều nhất là lá và vỏ có tác dụng kháng khuẩn, trị giun sán, trị các bệnh ngoài da như lở loét, mề đay, dạ dày...
Nhưng Thầu đâu rất độc muốn nó phát huy được hết công dụng phải phụ thuộc vào tình trạng của người bệnh. Lời khuyến cáo của các chuyên gia lẫn các nhà thảo dược học trên thế giới đều khuyên nhủ hạn chế sử dụng các sản phẩm từ Thầu đâu.
Thầu đâu thấy Anh Quân nhìn mình chằm chằm, nó bỗng nhiên cử động, các tán lá di chuyển hệt như một bàn tay bẻ xuống vài chồi lá non, nhịn đau nạy ra một ít vỏ của mình. Khi vỏ rời khỏi thân cây, lớp dịch màu vàng chảy ra, đó dường như là máu của nó, mùi rất hăng, nó dâng những thứ vừa lấy được qua cho Anh Quân, như thể tỏ lòng thành kính và tinh thần muốn chung sống hòa bình.
“Anh nhận đi, những thứ nó đưa cho anh là thứ tốt đấy.” Minh Tiêu nói.
Anh Quân nhận lấy, rồi cùng Minh Tiêu rời đi. Lúc họ quay người Anh Quân nghe thấy tiếng thở phào, hắn cong khóe miệng, quay đầu lại. Thân cây Thầu Đâu giật bắn hệt như một chú mèo bị tập kích bất ngờ, lá cành dựng ngược lên hết.
“Cho mày.” Anh Quân ném vào gốc nó một viên thuốc, một loại cây có thể đạt tới trình độ nhân tính hóa thế này, hắn không muốn nó hóa quái vật.
Sau khi vào nhà, Anh Quân dùng thiên phú [Đôi mắt dược sư.] Nhìn xem có thứ gì tồn tại bên trong vỏ và lá của Thầu Đâu.
Thật bất ngờ bên trong lớp vỏ là một lớp màu trắng tinh có nồng độ đậm đặc hơn so với các loại thảo dược thông thường, lá cũng vậy. “Này hình như có thể làm thuốc.”
Hắn lẩm bẩm bỏ một miếng vỏ lên miệng cắn nhẹ, hai mắt như phát sáng, không còn tính chát đắng như vỏ của loại cây bình thường trước kia, mùi thơm khá giống hạt nhục khấu. Theo công thức chung về công dụng của nhục khấu, nó có thể giúp thư giãn, chống co thắt, kích thích sinh lý, giúp xì hơi, kháng khuẩn, chống nôn, giảm huyết áp đồng nghĩa với đó nó có thể điều trị các chứng như mất ngủ, căng thẳng, trào ngược dạ dày, tiêu chảy, chướng bụng.
Hắn mỉm cười, nếu nó có thể dùng được như Nhục khấu thì đây chính là một phương thuốc tốt.
“Anh muốn bế quan.” Hắn để lại một câu với Minh Tiêu mở cửa phòng làm việc được thiết kế riêng trong nhà, rúc vào đó đóng chặt cửa.
Biết Tuốt biết ký chủ mình đã vào chu kỳ công việc, nó cũng quyết định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, lục tìm trong khu lưu trữ lôi ra bộ phim hoạt hình Kỷ tiến hóa được sản xuất vào năm thứ 50 của Kỷ tiến hóa nhằm phục vụ cho nhu cầu giải trí dành cho trẻ em vô cùng khan hiếm lúc đó.
Minh Tiêu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đi vào phòng chứa đồ ăn tìm kiếm đồ nấu chuẩn bị làm đồ ăn. Từ khi trở thành người tiến hóa mọi giác quan của cô bé trở nên nhạy bén hơn lúc trước.
Lúc đi ra ngoài sân giếng lấy nước, cô nhìn chằm chằm mặt nước trong giếng nheo mắt lại, bàn tay vươn lên.
"Hơi thở của rồng."
Mái tóc Minh Tiêu thay đổi dựng ngược lên tạo hình quả ớt, làn da cô nàng đỏ dần lên, độ biến dị bắt đầu tăng cao đến 99,9 liền dừng lại sau đó tụt xuống còn 99,6 may mắn nhờ khoảng thời gian 5 ngày vừa qua được ăn thảo dược do Anh Quân chế biến nên độ bệnh biến của cô mới giảm và không bị biến thành Chủng phàm ăn đồng thời cũng không bị triệu chứng đói khát quá độ của Chủng phàm ăn quấy phá.
Từ lòng bàn tay một làn hơi màu đỏ tỏa ra đâm thẳng xuống mặt nước trong giếng, thoáng sau một con ếch nổi lên, kích cỡ của nó choán gần hết lòng giếng, thân mình bọc một lớp rêu màu xanh, bên lúc nhúc sinh vật màu đen trông như đĩa kí sinh. Ngay khi vừa nổi lên nó phóng chiếc lưỡi có tưa về hướng Minh Tiêu.
Cô nàng cúi đầu xuống, nở nụ cười nham nhở.
Minh Tiêu gằn từng chữ: “Phi tiêu chỉ thiên.”
Tóc cô dài ra lao thẳng xuống lòng giếng một vài sợi bắt lấy chiếc lưỡi của ếch biến dị, sợi tóc chẻ làm đôi để lộ ra hàm răng cưa bên trong, cắn thẳng vào lưỡi ếch xé toạc nhai nhỏ, những sợi còn lại quấn chặt lấy thân con ếch kéo nó lên bờ quật ra nền sân.
Những con đỉa lúc nhúc trên lưng ếch nhả ra một lớp chất nhầy màu đen như than khiến cho tóc của Minh Tiêu không thể bám vào người nó trượt ra ngoài.
Con ếch biết gặp phải đối thủ khó nhằn bật người bay vút lên cao hướng thẳng về phía ngõ chạy đi.
“Tưởng muốn chạy là dễ à!” Minh Tiêu cười lớn cong người hô. “Bước nhảy của ếch.”
Minh Tiêu bật cao chẳng kém ếch biến dị nhảy xuống ngay vị trí của nó, cả hai bắt đầu trò đuổi bắt ra khỏi khu vực nhà Anh Quân, chạy về phía làng, cây cối um tùm che khuất tất cả các ngôi nhà trong thôn xóm, Minh Tiêu chẳng quan tâm tìm hiểu xem liệu còn ai trong làng sống sót hay không, đôi mắt màu đỏ ghim chặt vào con ếch biến dị đang nhảy loạn trước mặt, răng nghiến chặt. Thái độ lúc này của cô nàng khác hoàn toàn với trạng thái khi là người bình thường, trông nóng nảy hơn hẳn.
“Hơi thở của rồng.” Minh Tiêu vung tay về phía trước hét ra thật to, vẫn giữ nguyên thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ để có thể đuổi kịp đối phương.
Khói đỏ bay ra thiêu đốt một số thực vật biến dị hai bên đường, do lượng linh lực chênh lệch nhau nên chẳng đứa nào nào dám tấn công Minh Tiêu hay ếch biến dị, chúng co rúm ró lại im lặng chịu đòn.
Hơi thở của rồng nhanh chóng ăn mòn lớp da ếch săn chắc phía trước khiến nó bị thương, tốc độ vì vậy mà giảm lại. Lúc lao xuống từ trên cao Minh Tiêu uốn người chúc đầu xuống.
“Phi tiêu chỉ thiên.”
Tóc cô nàng như những mũi tên được tẩm hơi nóng lao thẳng xuống đâm xuyên người ếch biến dị, biến nó thành một bãi thịt nhão nhẹt.
Minh Tiêu đứng xuống mặt đất, thu lại ‘Phi tiêu chỉ thiên’ nở nụ cười, đôi mắt thèm thuồng nhìn hai chiếc đùi ếch to đùng, cô liếm môi lấy lên một đùi không hề ngần ngại bỏ thẳng vào miệng nhai ngấu nghiến, hàm răng con người của cô giờ đây trở nên sắc nhọn như loài cá mập biển sâu, một nhát cắn xuống xương ếch biến dị dù có chắc đến đâu cũng bị cô nàng nhai nhỏ.
Ăn xong một đùi, Minh Tiêu nhìn chiếc đùi còn lại, cầm lên ngửi nhẹ. “Hương vị thơm ngon khác một trời một vực với kẹo bạc hà và mì gói, đưa về cho anh Anh Quân một đùi cho ảnh thay đổi khẩu vị.”
Sột soạt.
Tiếng động vang lên phía sau một vùng cỏ thẹn biến dị lá chuyển về dạng chân rết, hoa biến thành chủng loại cánh hoa nhọn như gai nhím.
“Ai?” Mắt Minh Tiêu như nổi lửa, mái tóc ớt đỏ ngoe nguẩy hướng mũi nhọn về phía lớp cỏ thẹn.
Lát sau một chàng trai độ khoảng 18 tuổi bước ra khỏi bụi cây, đề phòng nhìn Minh Tiêu.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Minh Tiêu không ít lần đứng ở ngõ nhìn về phía nhà mình, trên mặt không có biểu cảm gì bất thường, những lúc như thế cây thầu đâu không biết vì lý do gì không chịu rời đi liền run lẩy bẩy. Nhìn thấy nó run rẩy như thế Anh Quân không nhịn được cười, không ít lần nảy lên sát ý muốn xử nó, nhưng cứ thấy nó run hắn lại tội nghiệp.
Biết Tuốt giải thích nguyên nhân vì sao nó không rời khỏi nhà hắn, là do rễ của nó đâm quá sâu vào lòng đất, năng lực của nó chưa đủ mạnh để nhổ rễ lên sống trên mặt đất.
[Cảnh cáo nhé, đừng thấy nó run mà thương, cây thầu đâu này biết giả vờ đấy, có vẻ như nó đã kích hoạt được trí khôn nho nhỏ. Thiên hướng phát triển của nó là bộ rễ, phương hướng quái vật hóa xúc tua, những chiếc rễ của nó sẽ như xúc tua bạch tuộc có thể giết người bất cứ lúc nào. Cẩn thận nó điên lên tấn công thì căng.]
Nghe vậy Minh Tiêu liền tiến lại gần cây thầu đâu. Cô bé vừa cách nó vài mét toàn thân thầu đâu rung lên như thể đứng trước gió bão, nếu nó có mắt chắc họ có thể nhìn thấy nước mắt của nó lăn dài trên má, những cành cây rất nhân tính hóa cúi rạp xuống tận đất như thể cầu xin.
“Này thì hơi quá rồi đấy!” Anh Quân không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Minh Tiêu lại gần, cô bé dường như hiểu được cảm xúc của nó nhờ một nửa thân mình là ớt chỉ thiên, cô bé chạm tay lên thân Thầu đâu vỗ nhẹ: “Ngoan đừng sợ, mày chỉ cần không ăn người tao sẽ không làm gì mày.”
Anh Quân tiến lên nhìn những quả Thầu đâu treo lủng lẳng trên đầu nó ngẫm nghĩ. Toàn thân thầu đâu đều có thể làm thuốc, nhưng phần được sử dụng nhiều nhất là lá và vỏ có tác dụng kháng khuẩn, trị giun sán, trị các bệnh ngoài da như lở loét, mề đay, dạ dày...
Nhưng Thầu đâu rất độc muốn nó phát huy được hết công dụng phải phụ thuộc vào tình trạng của người bệnh. Lời khuyến cáo của các chuyên gia lẫn các nhà thảo dược học trên thế giới đều khuyên nhủ hạn chế sử dụng các sản phẩm từ Thầu đâu.
Thầu đâu thấy Anh Quân nhìn mình chằm chằm, nó bỗng nhiên cử động, các tán lá di chuyển hệt như một bàn tay bẻ xuống vài chồi lá non, nhịn đau nạy ra một ít vỏ của mình. Khi vỏ rời khỏi thân cây, lớp dịch màu vàng chảy ra, đó dường như là máu của nó, mùi rất hăng, nó dâng những thứ vừa lấy được qua cho Anh Quân, như thể tỏ lòng thành kính và tinh thần muốn chung sống hòa bình.
“Anh nhận đi, những thứ nó đưa cho anh là thứ tốt đấy.” Minh Tiêu nói.
Anh Quân nhận lấy, rồi cùng Minh Tiêu rời đi. Lúc họ quay người Anh Quân nghe thấy tiếng thở phào, hắn cong khóe miệng, quay đầu lại. Thân cây Thầu Đâu giật bắn hệt như một chú mèo bị tập kích bất ngờ, lá cành dựng ngược lên hết.
“Cho mày.” Anh Quân ném vào gốc nó một viên thuốc, một loại cây có thể đạt tới trình độ nhân tính hóa thế này, hắn không muốn nó hóa quái vật.
Sau khi vào nhà, Anh Quân dùng thiên phú [Đôi mắt dược sư.] Nhìn xem có thứ gì tồn tại bên trong vỏ và lá của Thầu Đâu.
Thật bất ngờ bên trong lớp vỏ là một lớp màu trắng tinh có nồng độ đậm đặc hơn so với các loại thảo dược thông thường, lá cũng vậy. “Này hình như có thể làm thuốc.”
Hắn lẩm bẩm bỏ một miếng vỏ lên miệng cắn nhẹ, hai mắt như phát sáng, không còn tính chát đắng như vỏ của loại cây bình thường trước kia, mùi thơm khá giống hạt nhục khấu. Theo công thức chung về công dụng của nhục khấu, nó có thể giúp thư giãn, chống co thắt, kích thích sinh lý, giúp xì hơi, kháng khuẩn, chống nôn, giảm huyết áp đồng nghĩa với đó nó có thể điều trị các chứng như mất ngủ, căng thẳng, trào ngược dạ dày, tiêu chảy, chướng bụng.
Hắn mỉm cười, nếu nó có thể dùng được như Nhục khấu thì đây chính là một phương thuốc tốt.
“Anh muốn bế quan.” Hắn để lại một câu với Minh Tiêu mở cửa phòng làm việc được thiết kế riêng trong nhà, rúc vào đó đóng chặt cửa.
Biết Tuốt biết ký chủ mình đã vào chu kỳ công việc, nó cũng quyết định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, lục tìm trong khu lưu trữ lôi ra bộ phim hoạt hình Kỷ tiến hóa được sản xuất vào năm thứ 50 của Kỷ tiến hóa nhằm phục vụ cho nhu cầu giải trí dành cho trẻ em vô cùng khan hiếm lúc đó.
Minh Tiêu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đi vào phòng chứa đồ ăn tìm kiếm đồ nấu chuẩn bị làm đồ ăn. Từ khi trở thành người tiến hóa mọi giác quan của cô bé trở nên nhạy bén hơn lúc trước.
Lúc đi ra ngoài sân giếng lấy nước, cô nhìn chằm chằm mặt nước trong giếng nheo mắt lại, bàn tay vươn lên.
"Hơi thở của rồng."
Mái tóc Minh Tiêu thay đổi dựng ngược lên tạo hình quả ớt, làn da cô nàng đỏ dần lên, độ biến dị bắt đầu tăng cao đến 99,9 liền dừng lại sau đó tụt xuống còn 99,6 may mắn nhờ khoảng thời gian 5 ngày vừa qua được ăn thảo dược do Anh Quân chế biến nên độ bệnh biến của cô mới giảm và không bị biến thành Chủng phàm ăn đồng thời cũng không bị triệu chứng đói khát quá độ của Chủng phàm ăn quấy phá.
Từ lòng bàn tay một làn hơi màu đỏ tỏa ra đâm thẳng xuống mặt nước trong giếng, thoáng sau một con ếch nổi lên, kích cỡ của nó choán gần hết lòng giếng, thân mình bọc một lớp rêu màu xanh, bên lúc nhúc sinh vật màu đen trông như đĩa kí sinh. Ngay khi vừa nổi lên nó phóng chiếc lưỡi có tưa về hướng Minh Tiêu.
Cô nàng cúi đầu xuống, nở nụ cười nham nhở.
Minh Tiêu gằn từng chữ: “Phi tiêu chỉ thiên.”
Tóc cô dài ra lao thẳng xuống lòng giếng một vài sợi bắt lấy chiếc lưỡi của ếch biến dị, sợi tóc chẻ làm đôi để lộ ra hàm răng cưa bên trong, cắn thẳng vào lưỡi ếch xé toạc nhai nhỏ, những sợi còn lại quấn chặt lấy thân con ếch kéo nó lên bờ quật ra nền sân.
Những con đỉa lúc nhúc trên lưng ếch nhả ra một lớp chất nhầy màu đen như than khiến cho tóc của Minh Tiêu không thể bám vào người nó trượt ra ngoài.
Con ếch biết gặp phải đối thủ khó nhằn bật người bay vút lên cao hướng thẳng về phía ngõ chạy đi.
“Tưởng muốn chạy là dễ à!” Minh Tiêu cười lớn cong người hô. “Bước nhảy của ếch.”
Minh Tiêu bật cao chẳng kém ếch biến dị nhảy xuống ngay vị trí của nó, cả hai bắt đầu trò đuổi bắt ra khỏi khu vực nhà Anh Quân, chạy về phía làng, cây cối um tùm che khuất tất cả các ngôi nhà trong thôn xóm, Minh Tiêu chẳng quan tâm tìm hiểu xem liệu còn ai trong làng sống sót hay không, đôi mắt màu đỏ ghim chặt vào con ếch biến dị đang nhảy loạn trước mặt, răng nghiến chặt. Thái độ lúc này của cô nàng khác hoàn toàn với trạng thái khi là người bình thường, trông nóng nảy hơn hẳn.
“Hơi thở của rồng.” Minh Tiêu vung tay về phía trước hét ra thật to, vẫn giữ nguyên thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ để có thể đuổi kịp đối phương.
Khói đỏ bay ra thiêu đốt một số thực vật biến dị hai bên đường, do lượng linh lực chênh lệch nhau nên chẳng đứa nào nào dám tấn công Minh Tiêu hay ếch biến dị, chúng co rúm ró lại im lặng chịu đòn.
Hơi thở của rồng nhanh chóng ăn mòn lớp da ếch săn chắc phía trước khiến nó bị thương, tốc độ vì vậy mà giảm lại. Lúc lao xuống từ trên cao Minh Tiêu uốn người chúc đầu xuống.
“Phi tiêu chỉ thiên.”
Tóc cô nàng như những mũi tên được tẩm hơi nóng lao thẳng xuống đâm xuyên người ếch biến dị, biến nó thành một bãi thịt nhão nhẹt.
Minh Tiêu đứng xuống mặt đất, thu lại ‘Phi tiêu chỉ thiên’ nở nụ cười, đôi mắt thèm thuồng nhìn hai chiếc đùi ếch to đùng, cô liếm môi lấy lên một đùi không hề ngần ngại bỏ thẳng vào miệng nhai ngấu nghiến, hàm răng con người của cô giờ đây trở nên sắc nhọn như loài cá mập biển sâu, một nhát cắn xuống xương ếch biến dị dù có chắc đến đâu cũng bị cô nàng nhai nhỏ.
Ăn xong một đùi, Minh Tiêu nhìn chiếc đùi còn lại, cầm lên ngửi nhẹ. “Hương vị thơm ngon khác một trời một vực với kẹo bạc hà và mì gói, đưa về cho anh Anh Quân một đùi cho ảnh thay đổi khẩu vị.”
Sột soạt.
Tiếng động vang lên phía sau một vùng cỏ thẹn biến dị lá chuyển về dạng chân rết, hoa biến thành chủng loại cánh hoa nhọn như gai nhím.
“Ai?” Mắt Minh Tiêu như nổi lửa, mái tóc ớt đỏ ngoe nguẩy hướng mũi nhọn về phía lớp cỏ thẹn.
Lát sau một chàng trai độ khoảng 18 tuổi bước ra khỏi bụi cây, đề phòng nhìn Minh Tiêu.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc