Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 22: Ảo mộng rừng tre.



Thông thường di chứng do sử dụng thiên phú quá độ sẽ xảy ra trong khoảng 15 phút tới 1 giờ đồng hồ, Biết Tuốt chăm chú quan sát trạng thái của Anh Quân, sau khi gào thét đấm đá lung tung khoảng năm phút, hắn sẽ bắt đầu lên cơn co giật nhẹ, tiếp đó là co mình lại nằm im, sau 15 phút mắt dần mở mắt ra cả người quay lại trạng thái ban đầu, tình trạng quá độ chấm dứt, hắn cũng hồi phục hẳn, có vẻ minh mẫn tỉnh táo hơn.

[Anh ổn chứ oni chan?] Biết Tuốt nhẹ giọng thăm hỏi, lúc này nó cố diễn tròn vai một cô em gái xinh đẹp nhà bên đủ để chàng trai phải mở lòng với nó.

Giọng nói này ngược lại khiến Anh Quân một người vốn quen với chứng động kinh của nó phải giật mình. “Mày không bị sao chứ, hay là có hệ thống khác đã thay thế mày rồi? Giờ mày là Biết Tuốt hay là Biết Tháo?”

[Biết Tuốt.] Nó gằn giọng.

Anh Quân thấy ổn hơn với chất giọng đậm đặc mùi gian xảo này. “Mày nên như thế này, đừng đổi vai khó tiếp nhận lắm.”

Biết Tuốt hừ ra đằng mũi không vui ra mặt với thái độ này của Anh Quân, nhưng vẫn không quên tò mò chuyện vừa xảy ra: [Có thể nói cho tôi nghe anh vừa trải qua chuyện gì được không? Bởi lúc đó anh trông khá giống bị chó dại cắn.]

Mặt Anh Quân đen thui, Biết Tuốt hỏi trúng phóc nhưng hắn chẳng muốn trả lời, bèn quay lại chuyện chính: “Vấn đề đó dẹp đi, giờ tìm cách tìm người đã.”

[Anh thử thiên phú ‘đường dao tinh chuẩn’ đi, nó có vẻ có tác dụng hơn thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ đấy.]

Anh Quân cũng đã phát hiện ra điểm đó, ‘đường đao tinh chuẩn’ cho phép hắn nhìn một khu vực lớn bao quan toàn bộ và tìm ra một điểm yếu duy nhất để giải quyết. Hắn lập tức khởi động thiên phú [đường dao tinh chuẩn] ngay lập tức khung cảnh trước mặt tối sầm lại, một điểm màu đỏ lóe lên.

Hắn đi tới khi thu lại thiên phú thứ hiện ra trước mặt hắn vậy là lại là một cây tre, trên bề mặt là những quả trứng màu đỏ bên trong lúc nhúc phiến lá màu xanh.

[Này khá giống thực vật diếp cá chơi với trứng ốc mà chúng ta gặp trước ngõ nhà bác Vương tối ngày ngừng mưa, có vẻ như cây tre biến dị này rất tạp ăn, thứ gì nằm trong khu vực nhà bác Vương đều bị nó nhét hết vào bụng.] Biết Tuốt vuốt cằm chăm chú quan sát.

“Có lẽ.” Hắn vươn tay chạm thử lên trứng ốc, ngay lập tức lá diếp cá vốn nằm bên trong đột nhiên mở ra một cặp hàm sắc bén cắn rách ngón cái tay hắn, máu nhỏ giọt xuống lớp trứng ốc màu đỏ, một tia sáng màu xanh lóe lên, cả người hắn như bị thứ gì đó hút vào, lát sau khi ánh sáng tan đi hắn thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ được trưng bày rất nhiều gấu bông, màu sắc vô cùng sinh động, giường màu hồng, bàn ghế cũng màu hồng, trần nhà màu hồng.

Lúc nhìn ra phía cửa hắn thấy một hàng chữ ‘phòng của em gái’.

Đây hình như là phòng ngủ của bé gái nhỏ tuổi.

[Máu của anh có vấn đề.] Biết Tuốt lên tiếng. [Nó như có mùi dược, loại mùi này rất kích thích thực vật, chỉ cần cho nó một giọt máu cơ chế tự động ăn uống trong nó sẽ mở ra, nên anh mới dễ dàng thoát khỏi bộ phận tiêu hóa, sau đó là vào được nơi này. Những lúc kẹt đường thì dùng một giọt máu như vừa rồi rất tiện, nhưng bình thường tôi khuyên anh nên hạn chế sử dụng tránh tình trạng gọi tới cả rừng quái vật biến dị tự nhiên, lúc đó thì khổ khỏi phải nói.]

Anh Quân ghi nhớ lời nhắc nhở của Biết Tuốt, tiến về phía cánh cửa phòng ngủ.

[Dòng chữ bên trên, có lẽ là chức năng của không gian này, cẩn thận.] Biết Tuốt nhắc nhở.

Anh Quân vặn tay nắm mở cửa. Cửa vừa mở ra hắn liền đối mặt với Minh Tiêu, cả khuôn mặt cô bé đầy sát khí, hằm hằm hỏi hắn: “Mọi người đang chờ em dưới nhà sao em lại lề mề đến vậy em gái? Mau xuống ăn cơm nếu còn khóc nhè nữa chị sẽ đánh mông đấy.”

Nói rồi Minh Tiêu quay người đi xuống nhà. Biết Tuốt cười khà khà trong đầu Anh Quân: [Quả nhiên căn phòng đó mặc định thân phận cho anh trong thế giới này.]

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

[Cứ thuận theo tự nhiên cố gắng gặp diễn tròn vai em gái trước rồi tính tiếp.]

Anh Quân đi thẳng xuống nhà dưới, rõ ràng từng bước chân của hắn rất to lớn, cho thấy hắn là một thanh niên trưởng thành vậy mà khi hắn đi xuống phòng những người ngồi trong phòng đều nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một đứa nhóc mới biết đi.

Người phụ nữ rất quen mặt đứng lên khỏi bàn ăn, mặc một chiếc đầm màu trắng chạy tới, vươn tay nắm lấy tay hắn: “Con gái của mẹ tự bước chân xuống cầu thang luôn được nè. Nhóc con qua nhìn em gái con mà xem, em con tự đi được này.”

Hắn tò mò nhìn theo hướng người phụ nữ gọi liền trông thấy một đứa bé quái dị có nước da màu xanh, đầu trọc lóc không có tóc, người để trần, phần dưới mặc một chiếc váy được kết từ lá tre, khi nhìn thấy hắn, nó chạy tới, bước chân ngắn ngủn nhưng đẫy đà mỗi bước chân của nó hệt như kẻ khổng lồ đạp chân xuống nền nhà khiến cho cả nhà rung lên, nhưng dường như Minh Tiêu và cả người phụ nữ đều không cảm nhận ra sức mạnh của nó, cả hai còn cười vỗ tay khích lệ nó chạy tới.

Nó bổ lên người Anh Quân đè hắn xuống đất, khuôn miệng rộng mở toát ra tới tận mang tai lộ ra hàm răng nhọn hoắt hưng phấn hét lên: “Mẹ ơi em gái thật thơm, con cắn phát nhé.”

Đệt trên đời này có cuộc gặp gỡ chị em nào thân thiết hơn thế này không?

[Đẩy ra nhanh!] Biết Tuốt hét ầm lên.

Anh Quân phản xạ theo bản năng đẩy mạnh người đứa nhóc ra khỏi thân mình, ngay lập tức nhận lấy hai khuôn mặt sa sầm đằng đằng sát khí hướng về phía hắn.

“Con dám đánh chị con!” Người mẹ hai mắt đỏ rực, những móng tay biến hóa thành lá tre sắc bén hướng về phía hắn.

“Em dám đánh em lớn!” Minh Tiêu tỏa ra làn khói đỏ hơi thở của rồng tấn công về phía hắn.

[Ra khỏi nhà, tìm được em gái là chết, đây không phải đường sống.] Biết Tuốt vội vàng hối thúc.

Anh Quân lao ra khỏi nhà, phía sau mẹ và Minh Tiêu bọc sát nút. Có tiếng cười đầy sảng khoái vang lên lanh lảnh như âm thanh trẻ con: “Mau bắt lại, thịt em gái thật ngon, mùi thật thơm. Mẹ ơi chị ơi con muốn uống máu của em gái, nhanh lên con đói rồi!”

Âm cuối của nó cao vút, theo sau là những âm thanh sàm sạp như có thứ gì đó trườn bò phía sau. Ngôi nhà ban đầu hắn xông ra ngoài mang hình dạng kiến trúc hệt như nhà bác Vương bỗng nổ tanh bành, từ bên trong chui ra một lượng lớn rễ tre nhung nhúc hướng về phía hắn.

“Cảnh tượng này là sao, có thể giải thích không?” Anh Quân vừa chạy vừa gào, trước mặt hắn toàn là tre, từng con mắt trên thân tre đã mở ra đang nhìn chằm chằm vào hắn, chúng như thể camera canh chừng hắn, dù hắn có chạy tới đâu cũng sẽ bị Minh Tiêu, mẹ và đứa chị gái gớm ghiếc bám theo.

[Tìm nguồn sữa mẹ.] Biết Tuốt hướng dẫn.

[Hiện tại anh đang ở trong không gian của chị gái, chính là đứa nhóc chưa được nửa mét màu xanh lè kia, hình như nó mới có ba tháng tuổi. Nghe nè kiến thức hơi lộn xộn nhưng tôi mong anh cố tiếp thu. Khu rừng tre lúc nãy sau khi anh thoát ra khỏi hệ tiêu hóa là không gian của ‘người mẹ tre’ bà ta chỉ là sinh vật biến dị đang nuôi con nên các con mắt đều nhắm tức là không có công kích. Nhưng khi anh bước vào cây tre có diếp cá, thì đã tiến vào thế giới của đứa con, nó rất khỏe linh lực ngang với cơ thể mẹ 8000.

Giờ gặp được đứa con tôi mới vỡ ra được lý do hệ thống của mình bị quá tải lúc nãy. Trong đây tồn tại hai chủng loài, thực vật biến dị và Chủng phàm ăn. Thực vật biến dị đang nuôi Chủng phàm ăn, lắt léo tới độ này mới tức chứ. Bây giờ đứa con thuộc Chủng phàm ăn vẫn đang sống bằng nguồn dinh dưỡng do cơ thể mẹ cung cấp, anh phải tìm được nguồn dinh dưỡng này, có được nó trong tay anh mới khống chế được nó và cứu Minh Tiêu.]

“Ở hướng nào giúp đi.” Anh Quân chạy loạn vừa chạy vừa ngoái đầu về phía sau, một lần nữa hắn thầm cảm ơn Biết Tuốt vì đã từng huấn luyện hắn chạy bộ chạy vượt quá khả năng của bản thân, nếu không lúc này hắn đã bị bắt lại, biến thành chị gái song sinh của đứa nhóc kia, rồi thành thức ăn thơm ngon của nó.

[Khởi động thiên phú lẹ đi, nhớ dùng ‘đường đao tinh chuẩn’ nó mới có thể giúp anh bao quát được tất cả.]

Anh Quân chẳng chần chừ lấy một giây mở ra ‘đường đao tinh chuẩn’ không gian lần nữa chìm vào bóng tối, phía sau tiếng gào thét của bà mẹ cùng đứa chị gái song sinh vọng lại một lúc một gần. Lần này thiên phú của hắn vận động chậm hơn bình thường, đã phóng ra cả phút vẫn chưa tìm được điểm yếu ở đâu.

[Nghiêng người né về bên phải.] Biết Tuốt hướng dẫn.

Hắn làm theo, cảm nhận được một cơn gió lướt qua má mình, cảm giác sắc bén lạnh lẽo khiến hắn nhớ tới cánh tay hình lá trúc của người mẹ.

[Cúi xuống.]

Một luồng gió lạnh sượt qua đỉnh đầu, hình như có vài sợi tóc đã bị cắt đứt bay xuống mũi hắn hơi ngưa ngứa.

[Nhảy lên cao nào.]

Động tác này có hơi quái lạ nhưng Anh Quân không còn lựa chọn nào khác ngoan ngoãn nghe lời, nhảy lên, sau đó người hắn hạ xuống mặt đất rơi tự do chân không trụ vững ngã lăn cả chục vòng cho tới khi được một vật gì đó giữ lại.

Đến đây thiên phú của hắn tìm được điểm đặc biệt trong thế giới này, một đường đỏ hiện ra trước mặt, thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ thu lại không gian bừng sáng, hắn phát hiện mình đã cắt đuôi được bà mẹ, Minh Tiêu và đứa con gái.

Cây tre trước mặt của hắn không bị trứng ốc bâu lấy, sạch sẽ. Khi hắn dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ nhìn xem lại thấy bên trong là những luồn linh lực thuần khiến vô cùng đậm đặc tập trung chủ yếu ở phần gốc.

[Có thể uống.] Biết Tuốt hưng phấn gáy lên.

[Thử xem có giúp gì cho linh lực của anh không, thứ này được gọi là nước thần thủy, được tích tụ từ cảm xúc yêu thương của người mẹ.]
Tiếng lật giấy vang lên xoành xoạch trong đầu Anh Quân.

“Biết Tuốt mày làm ơn hạm nhỏ âm thanh khi làm việc được không.”

[Anh thông cảm đây là âm thanh của lao động, lao động là vinh quang không có gì phải ngại ngùng để vặn nhỏ.]

“Nhưng mày đang nằm trong đầu tao đó!”

Biết Tuốt dẹp phăng vấn đề của Anh Quân, hắng giọng: [Tiện thể thông báo cho anh thông số kỹ thuật của ‘chị gái’
Tên không rõ, tạm thời cứ gọi là chị gái. Chủng Phàm ăn biến dị, từ ‘biến dị’ do chính tôi tự thêm vào, trong thư viện tra cứu không tìm thấy chủng loài quái quỷ này, có vẻ việc cứu anh thoát khỏi kiếp nạn diệt vong đã khiến cho thế giới có nhiều thay đổi, hiện tại những loài mới lạ xuất hiện khá nhiều, tôi đành phải tự chủ trương thay đổi làm lại vài tài liệu.

Thiên phú: mần tre và ảo mộng rừng tre.
Độ linh lực: Cấp A 8000.
Độ quái vật hóa: 99,9. Đù thật chứ cái số của anh nó có duyên với 99,9 thật, này chuyển thành vàng 999 là giàu mẹ nó rồi!]

Có vẻ biết mình đi quá lố, Biết Tuốt hắng giọng. [Phương hướng quái vật hóa: rừng tre ăn thịt.
Trên đây là toàn bộ thông số của đứa nhóc xanh lè có biệt danh ‘chị gái’ nó khá giống Minh Tiêu vẫn có cơ hội cứu được, nhưng muốn cứu được nó thì phải xách cổ nó ra khỏi thế giới ‘ảo mộng rừng tre’ này đã.]


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?