Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 21: Đứa trẻ và chó hoang.



Két.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Lâm Anh Quân 10 tuổi ngồi im lặng ở ghế sau nhìn đôi nam nữ đang gườm nhau ở ghế trước xe hơi.
Người đàn ông cao lớn vỗ tay vào vô-lăng, quát lớn: “Cô im đi, con là cô sinh cô còn muốn ai nuôi. Ai để nó vượt cạn kẻ đó nuôi!”

Người phụ nữ búi tóc cực kỳ sang trọng, môi son đỏ chói, khuôn mặt được dưỡng vô cùng trẻ trung xinh đẹp, nhưng lúc này vì phải đôi co với người đàn ông nên những nét bảo dưỡng trên khuôn mặt như bị phá nát vì sự tức giận, giọng bà cao vút lên như muốn chọc thủng nóc xe hơi: “Ai là kẻ đã gieo nó vào người tôi? Là ai hả? Một mình tôi mà són ra nó được sao?”

Người phụ nữ chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lâm Anh Quân. Lâm Anh Quân của năm 10 tuổi không giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, hắn chứng kiến vô vàn cuộc cãi vã của cha mẹ, nếu nhớ không lầm ngay lúc hắn có thể ghi nhớ được họ đã bắt đầu lục đục với nhau, bố thường đi sớm về trễ, mẹ cũng bắt đầu bỏ bê việc nhà, hắn chưa từng thấy họ nói lời yêu thương nào với nhau. Ban đầu là chiến tranh lạnh, sau này ông ăn chả bà ăn nem, cuối cùng chính là nước tràn ly, giờ đây họ muốn ly hôn, nhưng không ai muốn chăm sóc hắn, đối với họ hắn là gánh nặng, trong bộ não nhỏ bé của Lâm Anh Quân luôn đặt một câu hỏi.

“Họ ghét hắn như vậy tại sao lại sinh hắn ra?”

Nhưng đáng tiếc hai người được gọi là cha mẹ kia chẳng thể cho hắn được câu trả lời, giờ đây ai cũng lo theo đuổi lý tưởng sống của riêng mình.

“Cô câm họng lại.” Bố của hắn quát lớn, từng ngón tay gõ nhịp liên tục trên vô-lăng, đây là động tác cho thấy ông ta đang chuẩn bị nổi cáu, lúc này Anh Quân rất muốn tông cửa chạy xuống khỏi xe hơi, vì mỗi khi tay bố hắn gõ nhịp người gặp tai họa tiếp theo sẽ là hắn, ông ta không đánh lại mẹ, vì bà chẳng để thua ông ta lấy một lần, nếu hai người họ có đánh nhau sau cùng cả hai đều bị thương chẳng ai nhường ai.

Vì không thể gây tổn thương lên thân xác của nhau bố hắn chuyển qua bạo hành hắn, còn mẹ thì bỏ mặt, bà còn ước gì hắn chết quách đi cho xong, như vậy khỏi phải lo tiền ăn học, khỏi phải lo chăm chút hắn kỹ càng trước mặt ông bà nội ngoại. Mẹ không bao giờ đánh hắn, nhưng cũng chẳng quan tâm hỏi han, bà là kẻ bạo lực tinh thần, còn bố lại bạo lực thể xác.

Chát.

Cuối cùng người đàn ông cũng không chịu đựng được những lời nói của người phụ nữ, vung tay tát vào mặt bà.

Mẹ hắn nghiến răng, mắt hằn lên dữ tợn: “Ông dám đánh tôi!”

Dứt lời bà dửng gồ lên túm lấy đầu ông ta giật tóc đánh túi bụi, bộ móng được nuôi tốt chăm sóc kỹ vô cùng sắc nhọn là vũ khí tối thượng của bà, một phát cào qua bố hắn ăn đủ.

Anh Quân thờ ơ nhìn cảnh cha mẹ bạo hành nhau, đối với hắn trên đời này chắc chắn không còn cảnh tượng nào đủ giật gân khiếp sợ hơn cảnh tượng này, hắn bình tĩnh xem họ tự mở màn cào cấu rồi lại thở hổn hển chấm dứt cuộc thảo phạt chẳng bao giờ có chiến thắng của mình.

Hắn cầm lấy cặp mang lên lưng mình, bởi hắn biết sau cuộc chiến nội bộ bất phân thắng bại người tiếp theo bị tiến công không kiêng nể chính là hắn.

Quả nhiên mẹ hắn liền hướng về phía hắn, tóc tai bà rối bời, mascara lem luốc trên mặt do bị đánh đau chảy nước mắt mà thành. Bà chỉ tay vào mặt hắn, gào lên như một mụ phù thủy không hại được công chúa con của kẻ thù: “Mày cút xuống xe, thứ tai ương như mày tốt nhất là cút đi bụi đi, ra ngoài cho chó hoang nuôi, sinh ra mày là nỗi nhục nỗi ân hận lớn nhất đời tao!”

Anh Quân bình tĩnh mở cửa bước xuống xe, lẳng lặng rời đi. Bên ngoài người tới người đi nhưng chẳng ai quan tâm đến động tĩnh trong xe, giữa thế giới lớn lao này Anh Quân 10 tuổi dường như không tìm thấy một cơ hội sống tốt đẹp nào.

Brừm.

Động cơ xe vang lên, hai người cha mẹ nhẫn tâm bỏ hắn lại lái xe đi, dù có cấu xé nhau đến thế nào cả hai cũng không chịu xuống khỏi chiếc xe đó vì đấy là tài sản chung mà hai người cùng nhau góp tiền mua khi mới về chung một nhà, bây giờ nếu một người rời đi chắc chắn người kia sẽ đem nó bán tống bán tháo lấy hết tiền.

Hắn nghe bạn bè của cha mẹ nói rằng, họ từng là một cặp đôi rất đẹp lúc đang học đại học, yêu nhau từ thủa sinh viên tình cảm bền chặt tưởng không có gì có thể tách họ ra, nhưng rồi khi lập gia đình sinh con cuộc sống ngày càng khó khăn hơn, cả hai bắt đầu có những rạn nứt nhỏ, không biết vì sao đến cuối cùng rạn nứt đó thành một khe đá lớn không thể nào hàn gắn.

Đến một ngày cả hai phát hiện ra rằng họ chẳng muốn nhìn mặt nhau, lúc đó thì lại không bỏ đi được vì còn trách nhiệm với hắn, nhưng hắn cũng chẳng thể trở thành chất xúc tác giúp họ hàn gắn lại được, thời gian cùng với sự ích kỷ của con người đã ép chết một cuộc hôn nhân được xây dựng từ tình yêu, bọn họ dần chán nhau coi nhau là cái gai trong mắt, cuối cùng đến cả hắn giọt máu kết tinh từ tình yêu của họ cũng bị ruồng bỏ một cách trắng trợn.

Anh Quân ước gì mình đừng bao giờ sinh ra, đừng bao giờ là con của họ. Hắn nhìn thấy một con hẻm tối, nơi đó chật chội u ám nhưng có vẻ an toàn hơn thế giới nhộn nhịp ngoài này. Không chần chừ hắn liền đi vào bên trong, mùi hôi thối từ rác thải bốc lên, cùng với tiếng kêu của mèo hoang chuột cống. Khi có bóng người đi vào chúng đua nhau chạy nhốn nháo, tiếng lon rỗng rơi xuống đất phát ra leng keng.

Một nơi bẩn thỉu thế này lại khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn là ngôi nhà khang trang sạch đẹp của bố mẹ. Ai nói sinh ra trong một gia đình có điều kiện là hạnh phúc, không hề, người khác thì có thể nhưng hắn lại không, gia đình có tiền nhưng đó lại là những đồng tiền lạnh lẽo mệt mỏi và tuyệt vọng.

Hắn tìm một góc sạch sẽ ngồi xuống, đứa trẻ 10 tuổi nhưng lại không để lộ một cảm xúc đúng tuổi nào trên gương mặt, im lặng, thờ ơ và chẳng thiết tới điều chi, rất giống một người trưởng thành đã nhìn quen thói hư tật xấu của đời người.

Gừ gừ...

Tiếng gầm gừ vang lên từ sâu trong con hẻm, Anh Quân lo lắng nhìn qua, bóng chiều chiếu xiên xiên từ phía mái nhà hướng tây tỏa chút ánh sáng vào trong hẻm. Bóng một loại động vật quen thuộc chiếu trên mặt đất, một con bước ra ánh sáng.

Dáng người gầy gò lộ cả xương sườn, lông trên thân dính bết thành từng cục nhỏ, lở loét khắp người, miệng còn nhỉ nước dãi, hầm hừ nhìn về phía Anh Quân.

Đứa nhóc trên mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên sợ hãi đứng bật lên, từ trong bóng tối có thêm ba con khác cùng tình trạng như chó ta bước ra, tất cả đều chảy nước dãi ở miệng, lông trên người lở loét.

“Chó dại!” Loại chó này một khi đã cắn người thì nguy cơ tử vong rất cao.

Hắn vội xô ngã một thùng rác nhằm ngăn chúng lại, cong lưng chạy đi, nhưng loài chó này rất điên một khi đã tóm được mục tiêu chúng sẽ không bao giờ bỏ qua, đuổi sát nút, nhảy chồm lên lưng Anh Quân, kéo đứt quai cặp của hắn, đẩy hắn ngã xuống đấy, một con cắn vào chân hắn, con cắn vào bắp tay, con cắn vào bụng.

Anh Quân sợ hãi gào đến rát cổ họng: “Cứu với, ai đó cứu với!”

Rất may hắn đã ở gần lối vào hẻm, tiếng kêu cứu rất nhau thu hút người đi đường, khi hắn được đưa vào viện cả người bắt đầu lên cơn co giật, buộc phải chuyển vào phòng cấp cứu, lúc đó hắn mơ mơ màng màng nghe có người hỏi cách liên hệ với bố mẹ nhưng có vẻ chẳng ai có thể gọi được cho họ.

Chờ tới lúc hắn tỉnh dậy, thì người ở bên cạnh lại là bà ngoại, nụ cười bà hiền từ, vươn đôi bàn tay nhăn nheo đầy vết chai lên vuốt mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Từ nay cháu về sống với bà nhé!”

Khi nghe được lời đó Anh Quân vỡ òa, lần đầu tiên hắn khóc như một đứa nhóc thật sự, từ đó mỗi khi nhìn thấy chó hắn đều sợ, còn sợ hơn cả những ký ức bị bố đánh bị mẹ thờ ơ.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc