Thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ vừa được thốt ra trong đầu Anh Quân, trước mắt hắn liền thay đổi, toàn bộ không gian hệt như bị sập điện, tối mịt, một đường đỏ lóe lên trong không gian ấy.
“Thấy rồi, có một điểm màu đỏ.”
[Tới đó đi, rất có thể đó chính là điểm yếu của khu dạ dày này.] Biết Tuốt tắc lưỡi. [Thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ này được phết đó chứ, nó có thể giúp anh nhìn ra điểm yếu của đối thủ, dựa theo nguồn thông tin tôi thu thập được thì rất ít Tiến hóa giả hay Chủng phàm ăn thậm chí là Quái vật hóa có được kỹ năng phát hiện ra điểm yếu của đối phương giống như anh, ‘đường đao tinh chuẩn’ có thể được xếp vào danh sách những thiên phú đứng đầu đấy.]
Vừa nghe Biết Tuốt lải nhải Anh Quân vừa tiến lên bước lại gần đường màu đỏ, tuy không gian tối đi nhưng bước chân hắn vẫn cảm nhận được những vật cản nhỏ do lớp chất nhầy thịt xương hỗn độn bên dưới tạo ra.
Hắn nâng dao nhọn lên cắm thẳng vào vết nứt.
Xoảng.
Con dao gãy làm đôi, thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ biến mất. Bên trong đầu Biết Tuốt la hét như thể đánh mất món đồ quý giá nhất của nó: [Trời ơi sao tôi có thể quên mất, linh lực của anh là 0 là 0 đó, với lượng linh lực chó má này thì sao có thể làm hại được con quái vật nào chứ. Phế rồi phế rồi!]
Đầu Anh Quân đau như muốn bổ làm đôi, lần đầu tiên một vị thảo dược sư ôn hòa như hắn phải hét lên như một tên điên: “Câm miệng lại, do mày mà tao phế đó, con mắm kia không giúp được thì biến!”
Một khoảng không im lặng xẹt qua người hắn, không gian xung quanh im phăng phắc lạ thường, tiếng dịch dạ dày sôi trào cũng biến đi đâu mất.
Biết Tuốt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm: [Anh gọi tôi là gì? Mắm! Cái thứ thức ăn mùi hôi thối được ướp từ cá và muối biển từ năm này sang năm khác trong chiếc lu tối tăm của con người đó sao?]
Anh Quân hừ một tiếng thật mạnh ra đường mũi, quay người đi tìm vật nhọn khác hắn không tin bản thâm mình lại không thể nào cạy mở được lối đi này, không thèm đếm xỉa đến hệ thống động kinh trong đầu mình.
[Này!] Biết Tuốt bất thần lình gào lên xém chút thì khiến Anh Quân ngã lăn ra nền, may mắn hắn kịp vươn tay bấu lấy bức tường rễ tre, bất ngờ một rễ tre bị bung ra do lưỡi dao của hắn lúc nãy, thọc vào vết thương khiến hắn đau đớn hét ré lên át luôn cả tiếng chửi bới của Biết Tuốt.
[Ơ này, có chuyện gì vậy?] Biết Tuốt ngơ ngác.
Anh Quân ôm tay ra sức thổi lên miệng vết thương để nó ngừng đau. Hắn không hiểu sao chỉ một nhánh cây nhỏ lại có thể làm cho hắn đau đến mức như bị phẫu thuật rạch bụng trong khi vẫn tỉnh táo như thế này.
Lạch cạch.
Tiếng động lạ vang lên, Biết Tuốt gào như gặp phải pháo hoa nổ ngày thường: [Nhanh nhanh, bộ phận tiêu hóa của nó đột nhiên tách ra kìa, chạy lẹ.]
Anh Quân ngay lập tức làm theo cong mông chạy vào vết nứt xuyên ra ngoài, bên ngoài là một rừng tre với thân màu đỏ và rất nhiều con mắt nhắm tịt.
Hắn dừng lại thở dốc, sau khi đã xác định được có lẽ mình an toàn hắn quay đầu nhìn xem nơi mình vừa thoát ra, trống không, không thấy chiếc lồng vòm được nơi được gọi là hệ tiêu hóa đâu nữa thay vào đó là một khoảng rừng tre thân đỏ với hàng tỉ con mắt đang nhắm nghiền kéo dài tưởng như vô tận.
[Chúng ta vẫn đang ở trong cơ thể của tre biến dị, hiện anh đã tạm thời thoát được kiếp thành chất dinh dưỡng cho nó, nhưng nếu không nhanh chóng thoát ra khỏi đây thì sớm muộn gì anh cũng bị tống về khu tiêu hóa lần nữa.] Biết Tuốt cảnh báo.
[Nhưng lũ tre này hơi kỳ lạ đấy, anh nhìn xem mắt chúng như mắt của người già, da chùng xuống nhăn nheo.]
Anh Quân tiến lại gần những con mắt đang nhắm, đúng như Biết Tuốt nói không khác gì mắt người già.
“Có vẻ như chúng đang ngủ.” Anh Quân đưa ra nhận xét.
[Không hẳn là vậy, tôi có cảm giác người mẹ đang yếu đi do gì đó.]
Tiếng lạch cạch vang lên trong não, hệ thống đang tra thông tin.
Anh Quân nhăn mày, tiếng bấm bàn phím này rất chói tai: “Chúng ta nên làm gì?”
[Tìm ra con gái.]
“Con gái?”
[Đúng vậy, nơi đây là thân xác của người mẹ, nhưng nó đang mang thai, mọi nguồn dinh dưỡng đều được cung cấp cho con gái, đây có lẽ cũng là lý do những con mắt trong khu rừng này nhắm tịt và có vẻ già đi. Đứa con đang vào giai đoạn phát triển, ngoài việc cung cấp dinh dưỡng người mẹ còn phải giúp nó trưởng thành về ý thức, nên rất có thể người mẹ dùng Minh Tiêu là đối tượng để chơi chung với con nó, dạy cho đứa bé biết tình thương mến thương là gì, khi nào xong thì để con nó thịt luôn Minh Tiêu. Hiện tại Minh Tiêu là chị gái của nó đấy, một người chị hết mực cưng chiều em, sẵn sàng ném ớt vào mặt anh trai hàng xóm nếu động tới em gái của cô ấy.]
“Làm sao để tìm ra được họ?” Anh Quân nhìn quanh, khu rừng quá rộng, cây nào cũng thẳng tắp tốt tươi, dù đi về phía nào cũng như thể bị vây trong rừng tre.
[Minh Tiêu và cả em gái hiện đang ở trong này, hay nói đúng hơn có khả năng có một trong số những cây tre này chứa thế giới nơi đang giam giữ Minh Tiêu.]
Lạch cạch, tiếng bấm bàn phím phát ra từ vị trí Biết Tuốt trong não hắn lần nữa vang lên dồn dập, có vẻ nó đang cố gắng tìm kiếm thông tin nào đó. Lát sau Biết Tuốt đột nhiên ấp úng: [Hơi... lạ.]
“Sao vậy?”
[Đứa con này, à không phải gọi là Chủng phàm ăn, cũng không hẳn là Chủng phàm ăn.] Biết Tuốt như bị lỗi hệ thống, nói bát nháo. [Không không… phải nói nó là phàm ăn… quái vật… phàm ăn quái vật.]
“Được rồi.” Anh Quân nhức hết cả đầu. “Mày bình tĩnh lại, khi nào nắm được thông tin thì báo cáo không cần vội.”
Biết Tuốt im lặng, dường như thông tin về đứa con của quái vật cấp A có gì đó thay đổi đã khiến hệ thống bị đơ nhẹ. Bây giờ chỉ còn một mình Anh Quân, hắn quyết định tự xoay xở bằng cách dùng thiên phú của bản thân.
Dựa theo lời của Biết Tuốt thì trong đây có một cây tre chứa thế giới nơi Minh Tiêu đang ở, vậy hắn sẽ thử dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ xem thế nào.
“Đôi mắt dược sư.” Ngay lập tức chỉ có hai cây tre ở gần hắn nhất có phản ứng với kỹ năng này, thông qua đây Anh Quân cũng hiểu thêm được rằng kỹ năng ‘đôi mắt dược sư’ không thể hoạt động trong khu vực lớn, nó chỉ có thể hoạt động đối với đối tượng gần nhất và có hạn chế.
Hai thân tre trước mặt bên trong hoàn toàn trống rỗng không có bất kỳ loại khí nào lượn lờ, nhưng lớp khí đen dày đặc lại tụ về phía những con mắt bám trên thân tre. Loại khí này chính hắn đã nhờ Biết Tuốt ghi vào hệ thống lưu trữ của nó gọi là ‘linh lực không thuần khiết’ điều này chứng tỏ hai thân tre này đã hoàn toàn bị nhiễm độc, không thể tác động tới.
Hắn thu hồi kỹ năng ‘đôi mắt dược sư’ tiến về phía trước tiếp tục dò đường bằng thiên phú đó. Nhưng cái gì cũng có giới hạn, chỉ sau năm lần khai mở, mắt hắn bắt đầu nhức, đầu đau như búa bổ, chân tay bủn rủn không thể triển khai thêm được nữa. Hắn thấy vậy bèn dồn sức một lần nữa chuyển qua thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Thiên phú này cho phép hắn nhìn bao quát cả khu rừng, nhưng khi bóng tối vừa ụp xuống, thiên phú liền tự động logout, hắn ngã xuống cắm mặt vào đất.
[Hô hố anh chơi trò gì đó, cạp đất mà ăn à!] Biết Tuốt đột ngột trở lại bắt gặp ngay cảnh này, nó vội vàng kiểm tra lại thông số của Anh Quân. [Anh vừa dùng vượt quá khả năng linh lực của bản thân.]
Mặt Biết Tuốt đen sì. [Tôi quên mất anh làm quái gì có linh lực, vì không có linh lực nên khi muốn dùng được thiên phú anh phải dùng tới sức lực toàn thân mình. Biểu hiện như hiện tại là do anh đã vượt quá giới hạn nên rất có thể di chứng sẽ xuất hiện.]
“Di chứng gì?” Anh Quân cố gắng ngồi dậy, mắt hắn hoa lên, khu rừng trước mặt vốn là khu rừng tre vậy mà giờ hắn lại thấy mấy con vật lông lá.
[Di chứng chính là phản ứng tâm sinh lý sẽ xảy ra đối với Tiến hóa giả, Chủng Phàm ăn, những sinh vật có sức mạnh và có trí tuệ. Di chứng rất đa dạng có người sẽ bị về mặt tính cách, như: trẻ con hơn, đòi bú mẹ, hoặc thích chơi đồ hàng. Cũng có người bị khơi gợi về mặt ký ức nhớ lại những chuyện đau lòng và tự làm mình tổn thương. Hay cũng có người sẽ thấy những vật mình cực kỳ ghét xoay quanh bản thân mình, la hét nhảy múa, làm những việc mình căm ghét nhất.]
“Á!!! Cút, mau cút hết cho tao!” Anh Quân gào lên, tay xua loạn xạ.
[Vâng, và di chứng của ký chủ chính là gặp phải những chú chó có nhiều lông còn ghẻ lở. Ký chủ tôi rất mong muốn được nghe kể đôi nét về mảng ký ứng chó hoang ám sát anh này sau khi anh bình phục.]
Giờ thì Biết Tuốt có nói gì Anh Quân cũng không để ý, hắn đang bị vây trong trạng thái cuồng loạn, đấm đá loạn xạ khi nhìn thấy những con chó hoang lở loét đang gầm gừ về phía mình.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
“Thấy rồi, có một điểm màu đỏ.”
[Tới đó đi, rất có thể đó chính là điểm yếu của khu dạ dày này.] Biết Tuốt tắc lưỡi. [Thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ này được phết đó chứ, nó có thể giúp anh nhìn ra điểm yếu của đối thủ, dựa theo nguồn thông tin tôi thu thập được thì rất ít Tiến hóa giả hay Chủng phàm ăn thậm chí là Quái vật hóa có được kỹ năng phát hiện ra điểm yếu của đối phương giống như anh, ‘đường đao tinh chuẩn’ có thể được xếp vào danh sách những thiên phú đứng đầu đấy.]
Vừa nghe Biết Tuốt lải nhải Anh Quân vừa tiến lên bước lại gần đường màu đỏ, tuy không gian tối đi nhưng bước chân hắn vẫn cảm nhận được những vật cản nhỏ do lớp chất nhầy thịt xương hỗn độn bên dưới tạo ra.
Hắn nâng dao nhọn lên cắm thẳng vào vết nứt.
Xoảng.
Con dao gãy làm đôi, thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ biến mất. Bên trong đầu Biết Tuốt la hét như thể đánh mất món đồ quý giá nhất của nó: [Trời ơi sao tôi có thể quên mất, linh lực của anh là 0 là 0 đó, với lượng linh lực chó má này thì sao có thể làm hại được con quái vật nào chứ. Phế rồi phế rồi!]
Đầu Anh Quân đau như muốn bổ làm đôi, lần đầu tiên một vị thảo dược sư ôn hòa như hắn phải hét lên như một tên điên: “Câm miệng lại, do mày mà tao phế đó, con mắm kia không giúp được thì biến!”
Một khoảng không im lặng xẹt qua người hắn, không gian xung quanh im phăng phắc lạ thường, tiếng dịch dạ dày sôi trào cũng biến đi đâu mất.
Biết Tuốt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm: [Anh gọi tôi là gì? Mắm! Cái thứ thức ăn mùi hôi thối được ướp từ cá và muối biển từ năm này sang năm khác trong chiếc lu tối tăm của con người đó sao?]
Anh Quân hừ một tiếng thật mạnh ra đường mũi, quay người đi tìm vật nhọn khác hắn không tin bản thâm mình lại không thể nào cạy mở được lối đi này, không thèm đếm xỉa đến hệ thống động kinh trong đầu mình.
[Này!] Biết Tuốt bất thần lình gào lên xém chút thì khiến Anh Quân ngã lăn ra nền, may mắn hắn kịp vươn tay bấu lấy bức tường rễ tre, bất ngờ một rễ tre bị bung ra do lưỡi dao của hắn lúc nãy, thọc vào vết thương khiến hắn đau đớn hét ré lên át luôn cả tiếng chửi bới của Biết Tuốt.
[Ơ này, có chuyện gì vậy?] Biết Tuốt ngơ ngác.
Anh Quân ôm tay ra sức thổi lên miệng vết thương để nó ngừng đau. Hắn không hiểu sao chỉ một nhánh cây nhỏ lại có thể làm cho hắn đau đến mức như bị phẫu thuật rạch bụng trong khi vẫn tỉnh táo như thế này.
Lạch cạch.
Tiếng động lạ vang lên, Biết Tuốt gào như gặp phải pháo hoa nổ ngày thường: [Nhanh nhanh, bộ phận tiêu hóa của nó đột nhiên tách ra kìa, chạy lẹ.]
Anh Quân ngay lập tức làm theo cong mông chạy vào vết nứt xuyên ra ngoài, bên ngoài là một rừng tre với thân màu đỏ và rất nhiều con mắt nhắm tịt.
Hắn dừng lại thở dốc, sau khi đã xác định được có lẽ mình an toàn hắn quay đầu nhìn xem nơi mình vừa thoát ra, trống không, không thấy chiếc lồng vòm được nơi được gọi là hệ tiêu hóa đâu nữa thay vào đó là một khoảng rừng tre thân đỏ với hàng tỉ con mắt đang nhắm nghiền kéo dài tưởng như vô tận.
[Chúng ta vẫn đang ở trong cơ thể của tre biến dị, hiện anh đã tạm thời thoát được kiếp thành chất dinh dưỡng cho nó, nhưng nếu không nhanh chóng thoát ra khỏi đây thì sớm muộn gì anh cũng bị tống về khu tiêu hóa lần nữa.] Biết Tuốt cảnh báo.
[Nhưng lũ tre này hơi kỳ lạ đấy, anh nhìn xem mắt chúng như mắt của người già, da chùng xuống nhăn nheo.]
Anh Quân tiến lại gần những con mắt đang nhắm, đúng như Biết Tuốt nói không khác gì mắt người già.
“Có vẻ như chúng đang ngủ.” Anh Quân đưa ra nhận xét.
[Không hẳn là vậy, tôi có cảm giác người mẹ đang yếu đi do gì đó.]
Tiếng lạch cạch vang lên trong não, hệ thống đang tra thông tin.
Anh Quân nhăn mày, tiếng bấm bàn phím này rất chói tai: “Chúng ta nên làm gì?”
[Tìm ra con gái.]
“Con gái?”
[Đúng vậy, nơi đây là thân xác của người mẹ, nhưng nó đang mang thai, mọi nguồn dinh dưỡng đều được cung cấp cho con gái, đây có lẽ cũng là lý do những con mắt trong khu rừng này nhắm tịt và có vẻ già đi. Đứa con đang vào giai đoạn phát triển, ngoài việc cung cấp dinh dưỡng người mẹ còn phải giúp nó trưởng thành về ý thức, nên rất có thể người mẹ dùng Minh Tiêu là đối tượng để chơi chung với con nó, dạy cho đứa bé biết tình thương mến thương là gì, khi nào xong thì để con nó thịt luôn Minh Tiêu. Hiện tại Minh Tiêu là chị gái của nó đấy, một người chị hết mực cưng chiều em, sẵn sàng ném ớt vào mặt anh trai hàng xóm nếu động tới em gái của cô ấy.]
“Làm sao để tìm ra được họ?” Anh Quân nhìn quanh, khu rừng quá rộng, cây nào cũng thẳng tắp tốt tươi, dù đi về phía nào cũng như thể bị vây trong rừng tre.
[Minh Tiêu và cả em gái hiện đang ở trong này, hay nói đúng hơn có khả năng có một trong số những cây tre này chứa thế giới nơi đang giam giữ Minh Tiêu.]
Lạch cạch, tiếng bấm bàn phím phát ra từ vị trí Biết Tuốt trong não hắn lần nữa vang lên dồn dập, có vẻ nó đang cố gắng tìm kiếm thông tin nào đó. Lát sau Biết Tuốt đột nhiên ấp úng: [Hơi... lạ.]
“Sao vậy?”
[Đứa con này, à không phải gọi là Chủng phàm ăn, cũng không hẳn là Chủng phàm ăn.] Biết Tuốt như bị lỗi hệ thống, nói bát nháo. [Không không… phải nói nó là phàm ăn… quái vật… phàm ăn quái vật.]
“Được rồi.” Anh Quân nhức hết cả đầu. “Mày bình tĩnh lại, khi nào nắm được thông tin thì báo cáo không cần vội.”
Biết Tuốt im lặng, dường như thông tin về đứa con của quái vật cấp A có gì đó thay đổi đã khiến hệ thống bị đơ nhẹ. Bây giờ chỉ còn một mình Anh Quân, hắn quyết định tự xoay xở bằng cách dùng thiên phú của bản thân.
Dựa theo lời của Biết Tuốt thì trong đây có một cây tre chứa thế giới nơi Minh Tiêu đang ở, vậy hắn sẽ thử dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ xem thế nào.
“Đôi mắt dược sư.” Ngay lập tức chỉ có hai cây tre ở gần hắn nhất có phản ứng với kỹ năng này, thông qua đây Anh Quân cũng hiểu thêm được rằng kỹ năng ‘đôi mắt dược sư’ không thể hoạt động trong khu vực lớn, nó chỉ có thể hoạt động đối với đối tượng gần nhất và có hạn chế.
Hai thân tre trước mặt bên trong hoàn toàn trống rỗng không có bất kỳ loại khí nào lượn lờ, nhưng lớp khí đen dày đặc lại tụ về phía những con mắt bám trên thân tre. Loại khí này chính hắn đã nhờ Biết Tuốt ghi vào hệ thống lưu trữ của nó gọi là ‘linh lực không thuần khiết’ điều này chứng tỏ hai thân tre này đã hoàn toàn bị nhiễm độc, không thể tác động tới.
Hắn thu hồi kỹ năng ‘đôi mắt dược sư’ tiến về phía trước tiếp tục dò đường bằng thiên phú đó. Nhưng cái gì cũng có giới hạn, chỉ sau năm lần khai mở, mắt hắn bắt đầu nhức, đầu đau như búa bổ, chân tay bủn rủn không thể triển khai thêm được nữa. Hắn thấy vậy bèn dồn sức một lần nữa chuyển qua thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Thiên phú này cho phép hắn nhìn bao quát cả khu rừng, nhưng khi bóng tối vừa ụp xuống, thiên phú liền tự động logout, hắn ngã xuống cắm mặt vào đất.
[Hô hố anh chơi trò gì đó, cạp đất mà ăn à!] Biết Tuốt đột ngột trở lại bắt gặp ngay cảnh này, nó vội vàng kiểm tra lại thông số của Anh Quân. [Anh vừa dùng vượt quá khả năng linh lực của bản thân.]
Mặt Biết Tuốt đen sì. [Tôi quên mất anh làm quái gì có linh lực, vì không có linh lực nên khi muốn dùng được thiên phú anh phải dùng tới sức lực toàn thân mình. Biểu hiện như hiện tại là do anh đã vượt quá giới hạn nên rất có thể di chứng sẽ xuất hiện.]
“Di chứng gì?” Anh Quân cố gắng ngồi dậy, mắt hắn hoa lên, khu rừng trước mặt vốn là khu rừng tre vậy mà giờ hắn lại thấy mấy con vật lông lá.
[Di chứng chính là phản ứng tâm sinh lý sẽ xảy ra đối với Tiến hóa giả, Chủng Phàm ăn, những sinh vật có sức mạnh và có trí tuệ. Di chứng rất đa dạng có người sẽ bị về mặt tính cách, như: trẻ con hơn, đòi bú mẹ, hoặc thích chơi đồ hàng. Cũng có người bị khơi gợi về mặt ký ức nhớ lại những chuyện đau lòng và tự làm mình tổn thương. Hay cũng có người sẽ thấy những vật mình cực kỳ ghét xoay quanh bản thân mình, la hét nhảy múa, làm những việc mình căm ghét nhất.]
“Á!!! Cút, mau cút hết cho tao!” Anh Quân gào lên, tay xua loạn xạ.
[Vâng, và di chứng của ký chủ chính là gặp phải những chú chó có nhiều lông còn ghẻ lở. Ký chủ tôi rất mong muốn được nghe kể đôi nét về mảng ký ứng chó hoang ám sát anh này sau khi anh bình phục.]
Giờ thì Biết Tuốt có nói gì Anh Quân cũng không để ý, hắn đang bị vây trong trạng thái cuồng loạn, đấm đá loạn xạ khi nhìn thấy những con chó hoang lở loét đang gầm gừ về phía mình.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc