Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 27: Rời khỏi nhà.



Anh Quân vẫn không hề biết mình đã có tên trong nhiệm vụ tối mật của Viện nghiên cứu thành phố S, hiện tại đã qua ngày thứ 3 sau khi cứu Khánh Ngọc ra, bây giờ hắn đang đau đầu với mớ đồ ăn dự trữ trong nhà, không mang đi thì tiếc mà muốn mang đi lại không được.
Hắn chống cằm nhìn từng thùng mì tôm chất cao, bên cạnh đứa con gái mới nhận về uống sữa không ngừng. Hắn mua gần trăm thùng sữa vậy mà chưa đầy ba ngày đã bị con gái cưng uống sạch, hiện tại chỉ còn lại một thùng trước mặt nó, mấy ngày rồi nó không chịu ăn bất kỳ thứ gì ngoài uống sữa, cứ đà này sắp tới hắn không biết phải kiếm đâu ra sữa cho nó uống đây.

[Anh nếu không nỡ bỏ đống đồ này, có thể đóng một chiếc xe kéo rồi tha đi, tuy có hơi rêu rao nhưng cách đó còn hơn là bỏ lại tất cả.] Biết Tuốt đưa ra ý kiến.

Anh Quân lắc đầu. “Đồ quá nhiều kéo đi không được.”

[Vậy chỉ còn cách bỏ lại, chờ có thời gian thích hợp thì quay lại đây lấy cũng không muộn.]

“Nếu vậy phải tìm cách giấu đi mới được.”

[Anh có thể nhờ cây thầu đâu biến dị canh chừng cho, tôi cảm thấy tạm thời cái cây đó không di dân đi đâu đâu.]

Ý kiến này khá hay, hắn liền đi ra ngoài thăm cây thầu đâu, theo sau là hai đứa con gái, một đứa tóc đỏ một đứa tóc xanh, với sức mạnh của hai cô con gái lần nữa lại khiến cây thầu đâu run như mùa đông ghé qua người nó.

“Thầu đâu này, tao sắp phải đi khỏi đây rồi, trong nhà còn chút đồ ăn mày thay tao bảo quản, chờ tao quay lại lấy, mày yên tâm tao sẽ quay lại sớm thôi.” Hắn vỗ nhẹ lên thân cây thầu đâu, ngón tay vuốt nhẹ lên vỏ nó, ý đồ muốn xin thêm tí vỏ tí lá làm gia vị.

Thầu đâu gật đầu, đau đớn hiến ra chút vỏ cây và lá non của mình. Có được thứ ưng ý, Anh Quân chuồn ngay vào nhà, cố gắng chế ra gia vị có mùi của nhục khấu.

Sáng ngày hôm sau hắn lôi ra chiếc ba lô lớn nhất của mình, gom quần áo và thức ăn vào còn chuẩn bị sẵn một con dao vừa tay nhỏ sắc bén nhất để dùng cho thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’.

Trước khi gom đồ hắn còn lôi hai đứa nhỏ ra bắt chúng khuân vác vài tảng đá để thử sức lực của chúng. Khi nhìn thấy Khánh Ngọc một tay bé nhỏ nâng một tảng đá phải hơn năm mươi ký lô chạy ầm ầm khắp sân, cằm hắn suýt chút nữa thì rơi xuống đất, còn Minh Tiêu cô nhóc cũng mạnh không kém vác được cả tảng đá hơn trăm ký lô. Hai đứa con của hắn tuy nhỏ nhưng có võ, mạnh đến không tưởng.

Hắn xắn tay áo chẳng nề hà lấy ra một thùng cát tông to nhất, gom thức ăn nước uống quần áo chăn mềm cho chúng nó, bắt hai đứa nhóc vác đi.

Hắn không vì chúng nhỏ mà thương, ai biểu chúng nó ăn của hắn, uống của hắn giờ thì phải làm việc cho hắn.

Minh Tiêu một tay nâng một thùng giấy cao hơn đầu cô bé đi ra ngoài, nhìn từ xa chỉ thấy đôi chân nhỏ đội thùng mà đi chẳng thấy mặt mũi đầu tóc đâu. Tiếp đó là Khánh Ngọc, nhóc này bỏ thẳng lên đỉnh đầu khoanh tay bước theo chị nó, đi như không có gì. Cuối cùng là Anh Quân hắn mang lên ba lô của mình, vừa đeo lên lưng vai hắn như muốn gãy, mặt nhăn nhó.

Biết Tuốt lại lên cơn, mỉa mai sức mạnh nam nhi: [Nhìn kìa nhìn kìa, thân gái dặm trường lại còn phải mang vác quá khổ vậy mà vẫn bước đi nhẹ nhàng như không có gì, anh hãy nhìn xem mà học hỏi. Đời đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà chật chật.]

“Im đi!” Hắn gằn giọng. “Tao mà có linh lực thì không đến lượt mày mỉa móc như thế đâu.”

Hắn đi theo hai đứa trẻ, lũ thực vật hai bên đường đã phát triển tốt hơn trước kia rất nhiều, một số cây bắt đầu kết trái, nhưng trái của nó rất lạ, dài có đuôi thậm chí là tai, lại còn rất to.

[Cẩn thận thực vật biến dị mướp chuột. Bên phải anh, dạng trái dài có đuôi màu đen có mùi thịt thối ấy.] Biết Tuốt lên tiếng cảnh báo.
Vèo.

Một quả mướp chuột khổng lồ phải cỡ hai người ôm phóng thẳng về phía Anh Quân. Sinh vật biến dị quả là khôn ngoan khi biết trong số ba người hắn là đứa yếu nhất.

May mắn phản xạ của Anh Quân đủ nhanh né được quả mướp chuột khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành để lộ ra năm mươi con chuột nhỏ với hàm răng sắc nhọn. Toàn thân chúng ướt át như mới được vớt ra từ trong cống nước, tỏa ra một mùi hôi thối tởm lợm, hít vài giây đủ khiến cho đầu óc choáng váng.

[Thiên phú: mùi hôi chuột cống cấp độ tử thần.]

Lũ chuột con từ từ mở mắt. “Chít!”

Chúng hưng phấn rít lên một hơi dài khi nhìn thấy con mồi, hàm răng sắc nhọn va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch gai người, cong người hướng về phía bọn họ lao tới.

“Sữa!” Khánh Ngọc hét lên một tiếng.

[Mầm tre.] Biết Tuốt hét lớn theo. [Đây là thiên phú của con gái nhỏ nhà anh, nó không nói được tôi dịch hộ.]

Vô số mầm tre bắn ra từ người nhóc xiên nát lũ chuột máu chiến.

[Rời khỏi đây đi, linh lực của lũ chuột chỉ ở cấp F 300 nhưng chúng đông.] Biết Tuốt nhắc nhẹ.

Cả hai bên đường đều là lũ cây mướp chuột. Nếu hắn nhớ không lầm thì trước đây trong làng có một hộ gia đình trồng mướp theo dạng kinh doanh, luôn có lái buôn xuống nhập hàng thường xuyên, nếu vậy xung quanh đây sẽ có rất nhiều mướp chuột.

Anh Quân liền hô hào hai đứa nhóc nhà mình bỏ chạy, phía sau tiếng ‘bùm bụp’ vang lên không ngừng, bọn mướp chuột đang tự nổ để giải thoát chuột con, ‘mùi hôi chuột cống cấp tử thần’ nồng nặc trong không khí, tới mức bước chân của cả ba cha con nhà họ Lâm chao đảo.

Vù vù.

Trên đầu cả ba vang lên tiếng vật bay lượn. Lũ mướp chuột liền quay đầu bỏ chạy quay lại khu vườn của chúng lẩn trốn.

[Hô hô. Xin thông báo tới đại gia đình một tin sốt dẻo, thứ đang bay trên bầu trời kia được gọi là Tò vò, thuộc loài ký sinh, thường đặt trứng vào trong con mồi. Hiện tại nó đã tiến hóa, phương thức chủ yếu chính là sinh sản, chỉ cần són cái nhẹ cả ngàn ổ trứng sẽ được đặt lên người mục tiêu, bất chấp kẻ đó sống hay chết, dính trứng sẽ bị ký sinh, mà đã ký sinh thì chỉ có nước chờ chết.]

Nghe Biết Tuốt thông báo, Anh Quân ngước đầu nhìn lên trên bầu trời hàng ngàn con tò vò có kích cỡ như trước Kỷ tiến hóa đang bao vây lấy bọn họ.

Vừa mới thoát khỏi lũ mướp chuột liền dính ngay tò vò đúng là ra ngoài không xem ngày mà! Hắn nghiến răng chửi đổng trong bụng.
“Sữa!” Khánh Ngọc chỉ vào chúng hô lên, phóng ra vô số mầm tre tấn công, nhưng khi mầm tre vừa chạm vào Tò vò lập tức bị ăn sạch.

[Linh lực của tất cả những con ở đây rất thấp chỉ có 02 nhưng trong đó có một con cấp C, 3000. Thiên phú: sinh sản thần tốc, xơi tái cực nhanh. Con chúa đó không chỉ đẻ nhanh mà còn ăn rất phàm. Lần này không trốn được, dùng vay mượn xử lẹ, nhanh lên.] Biết Tuốt gợi ý.

Anh Quân hô hai từ “Vay mượn” tiếp đó là “đường đao tinh chuẩn” lũ Tò vò áp sát xuống gần chỗ ba người, Minh Tiêu vào tư thế chiến đấu.

“Minh Tiêu đứng yên.” Anh Quân nhắc cô bé.

Đường đao tinh chuẩn xuất hiện, không gian tối sầm lại, trên bầu trời hiện lên một điểm màu đỏ, đó chắc chắn là Tò vò chúa 3000 linh lực, hắn lấy con dao nhét sẵn bên hông balo vung lên, điểm đỏ biến mất.

Thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ thu lại, hắn thấy được cảnh bọn tò vò mất con đầu đàn bay tán loạn lung tung, dưới mặt đất một con tò vò hóa thành đá rồi tan dần đi.

[Rời khỏi đây.] Biết Tuốt ra lệnh. [Lũ Tò vò còn lại rất yếu nhưng bị chúng làm phiền cũng không tốt lắm đâu.]

Cả ba lần nữa vác đồ chạy thục mạng.

“Đầu heo.” Minh Tiêu hét lớn chỉ về phía trước.

Nơi đó là một vườn khoai lang nhỏ, cả ba dừng lại đứng trên bờ nhìn xuống. Khoai lang trong ruộng đã tiến hóa, trên đỉnh dây khoai mọc rất nhiều đầu heo bằng nắm tay, dây khoai cũng thay đổi từ màu xanh chuyển qua màu trắng như màu da heo, bên trên thân còn mọc cả lông lợn, lá khoai còn mọc theo dạng tai heo, may mắn nó có màu xanh đen chứ không phải là màu trắng như màu của tai heo thật.

“Oa!” Cả ba mắt chữ o miệng chữ a nhìn ruộng khoai lang biến dị đầy độc đáo.

“Đầu heo đó ăn được không nhỉ?” Miêu Tiêu nuốt nước bọt. “Lâu rồi chúng ta chưa được ăn thịt heo.”

“Sữa!” Khánh Ngọc đưa cao nắm đấm nhỏ lên, chiếc thùng trên đầu bị đánh rơi xuống, may mắn đã được Anh Quân dán băng keo từ trước nên đồ bên trong không bị đổ ra.

“Chỗ này có an toàn không?” Hắn âm thầm hỏi Biết Tuốt.

[Chỗ này tạm thời an toàn.]

Anh Quân nhìn quanh phát hiện không có giống cây hay động vật nào có ý định tấn công, hắn liền mở thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ nhìn xem tình hình. Từng lớp linh lực không thuần khiết chạy khắp nơi trên thân cây tán lá của khoai mặt heo, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy dưới gốc cây có điểm màu trắng, hình như lũ khoai lang biến dị này có củ, củ của nó ăn được.

“Ăn được.” Hắn thu lại thiên phú, chỉ vào ruộng khoai. “Dưới đó có củ khoai, củ nó ăn được.”

“Xông lên thôi.” Minh Tiêu hào hứng ném hai thùng giấy xuống đất, xắn tay áo sẵn sàng nhảy xuống.

“Khoan.” Anh Quân phải phanh lại hai đứa con háu ăn nhà mình, yêu cầu Biết Tuốt. “Cung cấp thông số kỹ thuật họ nhà khoai đầu heo này đi.”

[Thực vật biến dị, khoang lang đầu heo. Một chủng loại rất tuyệt vời.

Thiên phú: ăn và ngủ. Cái này nếu có ý định choảng nhau với chúng thì mời gia đình của anh nhảy xuống ruộng thử nghiệm.

Linh lực: F 100, nhưng mỗi cây là 100, chỗ này có bao nhiêu anh tự tính.

Phương hướng biến dị: Chuồng nuôi heo. Cái phương hướng này nó cũng kỳ kỳ, mọi người nhớ cẩn thận.]

Anh Quân hắng giọng: “Nghe này hai nhóc, bọn khoai lang mặt heo này cũng khá căng đấy, năng lực yếu hơn hai đứa, nhưng anh em chúng đông. Anh đếm sơ sơ qua tầm hơn năm trăm cây, độ linh lực tổng hợp là khoảng đâu đó hơn 5000. Hai đứa nhắm tiến công được không?”

“Được.” Minh Tiêu đáp.

“Sữa!” Khánh Ngọc hô hào theo chị.

Minh Tiêu thủ thế, cong người hét lớn: “Bước nhảy của ếch.”

Cô bé phóng lên cao, lật người; đây có vẻ là cách chiến đấu quen thuộc mà Minh Tiêu đã học được. “Phi tiêu chỉ thiên, bắn chết chúng nó nào.”

Dứt lời tóc cô nàng bắn xuống cơn mưa ớt đỏ điên cuồng cắm vào lũ dây khoai biến dị.

“Sữa sữa sữa!” Khánh Ngọc vung tay vung chân ủng hộ Minh Tiêu nhiện tình, mái tóc xanh của nó như muốn dựng ngược lên, hưng phấn không kém Minh Tiêu.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?