Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 28: Thiên phú ăn và ngủ.



Minh Tiêu sát phạt cả phút, vùng đất nơi đó bị xới tung lên, dây khoai biến dị bay tung tóe khắp nơi, hơi ớt cay xè không ngừng ăn mòn thân lá của chúng, phát ra tiếng lèo xèo nghe đến ghê tai.

Qua vài phút Minh Tiêu thu thiên phú bay về đứng bên cạnh hai người, hưng phấn chờ đợi thực trạng của lũ khoai lang biến dị.
Khói bụi mịt mù qua đi, nơi bị tấn công dây khoai và đầu heo nằm lăn lóc, đất bị băm tới tả tơi.

“Đi đào củ thôi.” Anh Quân hô hào.

Bất ngờ những sợi dây khoai biến dị vốn đã bị chọc nát bỗng dài ra nối lại với nhau cắm xuống đất. Chỉ trong thoáng mắt đã khôi phục vùng đất bị tàn phá lại hình dạng ban đầu, những đầu heo tiếp tục được phủ kín, đôi mắt nhắm nghiền, khóe miệng mỉm cười.

“Hả?” Cả ba người trợn mắt nhìn chúng.

“Này là sao?” Minh Tiêu chỉ chỉ về phía rộng khoai lang.

Anh Quân trầm tư, thiên phú của nó là ‘ăn và ngủ’ không lẽ do hai thiên phú này nên mới không dễ triện hạ chúng.

“Sữa!” Khánh Ngọc bắt đầu chảy nước mắt, tay ôm bụng, quay đầu nhìn Anh Quân. “Mẹ đói, sữa! Oa oa...”

“Này!” Anh Quân hốt hoảng, “ngoan nào, sữa hết rồi, ngoan nào.”

Cả nhà bắt đầu nhốn nháo lên, Anh Quân mở ba lô tống vào miệng đứa nhỏ nào là bánh chô-cô-bai, kẹo dẻo, nhưng cứ vào viên nào là Khánh Ngọc phun ra viên đó, khóc lớn hơn, âm thanh như muốn xé toạc cả không gian, tới mức Minh Tiêu phải lùi ra xa che lỗ tai lánh nạn tạm thời.

[Nó đói.] Mặt Biết Tuốt nhăn nhó. [Như anh đã biết trẻ con mà đói thì chỉ có đồ ăn mới làm nó nguôi được.]

Sống 30 năm trên đời, Lâm Anh Quân trai tân, tình chưa có, vợ cũng không con thì mới nhặt về, làm sao đủ sức đủ kiên trì để dỗ một đứa nhỏ có thể khóc tới muốn xé toạc trời như thế này. Sau một hồi dỗ ngon dỗ ngọt, hắn quyết định, thi hành gia pháp, thương cho roi cho vọt.

Bốp.

Hắn đánh mạnh vào mông đứa bé, quát: “Im ngay!”

Khánh Ngọc im bặt đôi mắt xanh long lanh ngấn lệ nhìn Anh Quân đầy bất ngờ, lát sau khuôn miệng nó mở to ra gào muốn bay luôn Biết Tuốt nằm trong não Anh Quân, khiến cô nàng choáng váng hệ thống tạm thời trả về lệnh 404.

“Mẹ mày!” Anh Quân hét toáng lên nhảy thụt lùi ra sau nhìn qua quýt, vác lên một hòn đá lớn nhứ về phía Khánh Ngọc.

“Im không là anh đánh.”

Minh Tiêu đứng từ xa thấy vậy vội hô hào: “Đánh nó đi anh, đánh chết nó.”

Khánh Ngọc thấy chị mình hô hào càng ra sức khóc lớn hơn, đôi mắt màu xanh hướng về phía Anh Quân đầy thách thức.

Đụ nó chứ, này mà là con nít sao trời, nếu hắn còn xem hai con nhỏ này là con nít thì đời hắn đáng ế tới già!

Anh Quân không nương tay ném hòn đá xuống, Khánh Ngọc vừa khóc vừa nâng một tay đỡ lấy đòn tấn công của hắn. Chỉ một đấm hòn đá nát tan tành, đã thế nó vẫn tiếp tục khóc, khóc như hét vào mặt Anh Quân.

“Biết Tuốt mày có báo thiếu thiên phú của con nhóc này không vậy? Ngoài hai cái mần tre và ảo mộng rừng tre ra tao nghĩ còn có cả thiên phú khóc thét.”

Đáng tiếc lệnh 404 đã được bật dù Anh Quân có gào như thế nào vẫn không thể tìm được Biết Tuốt, may mắn tình trạng gia đình quá hỗn loạn nên Anh Quân cũng không có thời gian để suy xét tới trạng thái bất thường của Biết Tuốt.

“Im ngay cho anh, không im anh bỏ nhóc lại nơi này tự sinh tự diệt đó.” Không dùng được bạo lực Anh Quân đành chuyển qua mồm mép.

“Oa oa sữa, đói, oa...” Khánh Ngọc chẳng chịu thua khóc to hơn.

Minh Tiêu đứng từ xa im lặng quan sát hai cha con, không hô hào đánh giết cũng chẳng tiến tới phụ Anh Quân dỗ dành Khánh Ngọc, thậm chí khóe miệng cô bé còn mỉm cười đầy gian xảo. “Khóc đi mày, khóc cho anh ấy vứt mày luôn đi.”

Nói cũng không được mà đánh càng không xong, Anh Quân nhìn xuống ruộng rau khoai đầu heo, nhăn mặt: “Muốn ăn phải không?”

Khánh Ngọc chỉ thẳng tay vào ruộng khoai, nói như ra lệnh: “Sữa!”

Đù mẹ, em với chả út! Anh Quân bắt đầu nhận ra mình đã sai lầm khi đưa con nhóc này ra khỏi ảo mộng rừng tre.

Anh Quân chống nạnh, hất đầu lên, giọng gia trưởng: “Được rồi, bài học đầu đời anh dạy nhóc, muốn ăn thì phải lăn vào bếp, muốn no bụng phải tự tìm đồ ăn nhé.”

Nói rồi hắn xách con bé lên cao ném nó xuống ruộng khoai lang đầu heo, hét lớn: “Ăn đi, muốn ăn thì hạ chúng nó cho anh, thay vì khóc thì lăn vào ruộng khoai mà chiến.”

Rầm.

Khánh Ngọc hạ cánh ngay giữa ruộng khoai, khi rơi xuống thân hình của nó còn giúp mặt đất tạo ra một cái lỗ hình người sâu chừng một mét.

Nhờ cú ném cực kỳ bạo lực của Anh Quân, Khánh Ngọc ngưng khóc, miệng cạp một cái đầu heo, nó còn nghe thấy tiếng ụt ịt của loài vật này, tiếng kêu hay tới nỗi nó đơ người nhìn chằm chằm đầu heo trước mặt, từ từ vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ.

“Sữa!” Hai mắt cô nhóc phát sáng, có thể nhìn thấy cả ánh sao bên trong. Có vẻ như vị của đầu heo rất ngon.

Khánh Ngọc mở lớn miệng cạp lấy đầu heo, nhai rôm rốp, càng nhai cơ thể nhóc càng sảng khoái, uốn éo như một loài rắn không xương, miệng ngân nga âm thanh thích thú – măm măm...

“Anh ơi... nó ăn cả...” Minh Tiêu hết hồn, tay run run chỉ vào con heo Khánh Ngọc đang nằm giữa ruộng khoai lang đầu heo kia.

“Sữa.” Khánh Ngọc đứng lên, nhổ ra một hàm răng heo sắc nhọn, miệng dính đầy máu.

“Đôi mắt dược sư.” Anh Quân kinh hãi vội dùng tới thiên phú nhìn xem tình hình, bất ngờ nguồn linh lực không thuần khiết trong người cô bé vẫn không tăng lên.

[Đi rồi à. Oái! Con anh làm trò con bò gì vậy?] Biết Tuốt trở lại với giọng điệu vô cùng mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy hành động của đứa con út nhà họ Lâm nó cũng phải giật mình hoảng hốt.

Anh Quân gằn giọng: “Nó không làm trò con bò mà là trò con lợn!”

[Trò con lợn này được đấy, linh lực nó đang tăng lên.] Dứt câu Biết Tuốt vặn hẳn âm thanh xoành xoành như tiếng máy đếm tiền phát ra. [từ 8000 tăng lên 8100, 8200, 8300, 8400. Mẹ nó tăng khiếp.]

“Minh Tiêu.” Anh Quân thấy có lợi bèn gọi con gái lớn. “Hình như ăn đầu heo có thể tăng linh lực.”

“Vậy à?” Minh Tiêu hơi ngại, vì dù sao đó cũng là đầu heo sống. “Anh muốn em ăn thử không?”

Anh Quân lắc đầu. “Anh muốn hái chúng về làm sạch rồi nấu cháo, hoặc hầm lấy nước uống.”

Minh Tiêu hai mắt sáng quắc. “Ok để em làm cho.”

Nói rồi cô bé lao xuống ruộng khoai lang đầu heo bắt đầu công cuộc ngắt đầu heo ném lên bờ, chúng dễ hái hơn những gì cô bé tưởng, đã thế khi ngắt đầu heo rời khỏi thân tiếng ụt ịt vang lên nghe rất vui tai.

Thấy chị mình ném đầu lên cho Anh Quân, Khánh Ngọc cũng vội vội vàng vàng làm theo, dùng đôi bàn tay ngắn tũn của mình ngắn đầu heo ném lên bờ.

Vù...

Nhìn đầu heo được đứa út ném lên, Anh Quân vội vàng né qua một bên, lực ném kinh khủng, đầu heo sượt qua mặt hắn đâm sầm vào cây mít đối diện đánh nó nát bét, trái mít hình não người lăn tới chân Anh Quân.

Trái mít như có linh tính vừa chạm nhẹ vào chân hắn liền lăn lốc lốc chuồn vào bụi cỏ gần đó trốn mất tích.

“Này, ném nhẹ thôi, phí quá.” Hắn gào xuống ruộng.

Khánh Ngọc cười khanh khách nhưng vẫn nghe lời giảm độ ném xuống, có vẻ trò chơi này rất vui, Khánh Ngọc ngừng chuyện ăn uống, nhanh tay cùng Minh Tiêu hái gần hết sạch đầu heo.

“Sao lại buồn ngủ vậy nhỉ?” Minh Tiêu lẩm bẩm khi vừa cúi xuống tính hái nốt một cái đầu heo còn lại, đầu cô bé bắt đầu nặng trịch, từ từ nằm xuống chìm vào lớp lá khoai lang.

“Mùi canh hầm xương.” Minh Tiêu thủ thỉ trong miệng, toàn thân cô được lớp lá khoai lang hình tai heo từ từ phủ kín, bên cạnh Khánh Ngọc cũng đồng dạng.

Cả hai đang mơ về giấc mơ mà mình từng mong trước đó, một đứa thì thấy mình đang ăn một nồi canh xương hầm nghi ngút khói to lớn vô cùng thơm ngon, một đứa thì thấy mình đang nằm trong một nồi sữa màu đỏ như máu đầu heo, vừa tắm vừa hút uống mãi không hết.

Anh Quân gom xong đầu heo cuối cùng đứng lên nhìn xuống, thấy hai đứa nhỏ nhà mình nằm sõng soài trên ruộng, tắc lưỡi đầy bất lực.
“Đấy, chơi chán lại bày trò mới, chán hai cái đứa này.”

Biết Tuốt nhìn ra vấn đề vội cảnh báo: [Không ổn rồi, khoai lang đầu heo đang thực thi thiên phú ‘ăn và ngủ’.]


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?