Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 33: Thiên thần thế giới.



Một đường thì cá bay một đường thì ve chó, thời bấy giờ trên thế gian này dường như không còn con đường nào là bình thường dành cho hắn hay cho bất kỳ ai. Anh Quân chẳng thể lựa chọn hơn, hắn bèn dằn xuống cơn tởm lợm với lũ ve chó kéo tay hai đứa nhỏ tiến về phía trước, đi theo chỉ dẫn của Biết Tuốt.

Càng gần tới khu vực có ve chó trú ngụ thực vật càng trở nên còi cọc hơn, rất nhiều mầm non mới nhú lên. Điều đặc biệt thực vật nơi này giống như bình thường không hề có dấu hiệu biến dị.

“Nơi này thực vật hình như không bị ảnh hưởng bởi những nguồn bệnh có trong Kỷ tiến hóa?”

[Anh chờ chút.] Biết Tuốt thông qua đôi mắt của Anh Quân sử dụng khả năng kiểm tra trên diện rộng của mình, bao quát toàn bộ khu vực sinh sống của loài ve chó. [Đã tìm ra vấn đề, có một nguồn linh lực kỳ lạ tồn tại ngay dưới khu vực sinh sống của ve chó, nguồn linh lực này có khả năng giải độc cho toàn bộ thực vật trong khu vực nó đang sống. Đỉnh quá!!!]

Biết Tuốt gào lớn tiếng: [Anh có biết đây là gì không?]

Lạch cạch.

Âm thanh bấm bàn phím loạn xạ lại vang lên, điều này cho thấy Biết Tuốt đang rơi vào trạng thái hưng phấn quá độ.

“Tao biết được thì có thể thay thế vị trí của mày, chiếm luôn cái tên Biết Tuốt của mày rồi.” Anh Quân day nhẹ thái dương.

Hắn lầm bẩm: Ai nói có hệ thống là sướng, hắn sẵn sàng đập chết thằng cha nào dám nói như vậy!

Biết Tuốt cao giọng giảng giải sau một hồi làm loạn đầu óc ký chủ: [Vào năm thứ 40 của Kỷ tiến hóa, các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra có những người mang trong mình loại linh lực đặc biệt có thể khiến đất đai cây cối và nguồn nước không bị nhiễm độc, họ được gọi là Thiên thần thế giới. Chỉ cần có được những người đó quốc gia ấy càng như hổ thêm cánh, vô cùng mạnh mẽ và có tiếng nói trên thế giới, nhưng đáng tiếc Thiên thần thế giới chỉ có 4 người. Một ở Xia quốc, một ở Casian quốc, Một ở Sun quốc, một ở Isra quốc. Đáng tiếc dù sở hữu Thiên thần thế giới thì những quốc gia đó cũng diệt vong, nguyên nhân do những Thiên thần thế giới khi mang sức mạnh đó trong người sẽ thu hút các chủng loài khác, vì máu của họ rất thơm.]

Nói tới đây đột nhiên Biết Tuốt dừng lại.

“Có chuyện gì vậy đang nghe hay mà?” Anh Quân khó hiểu.

Bọn họ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, ở trong khu rừng này cây cối thấp lại không biến dị nên hiếp khi cả nhà được thả lỏng, hai đứa nhỏ bắt đầu cười đùa ngắt lá ngắm hoa.

Biết Tuốt nghiền ngẫm: [Ký chủ, anh có nhớ là máu mình cũng rất thơm không?]

“Ờ cái đó hình như mày có nói qua, chứ tao cũng không rõ thực hư lắm.” Anh Quân nhíu mày tay cầm củ gừng siết chặt. Hắn có linh cảm máu thơm không phải là việc tốt.

Lúc này cả nhóm đi tới bên một con kênh nhỏ, Anh Quân quan sát thấy trong nước không có vật nguy hiểm liền để cả nhóm ở lại tắm rửa nghỉ ngơi một chút.

Biết Tuốt lặng lẽ kiểm tra con kênh phát hiện nơi đây an toàn vì vậy nó không ngăn cản Anh Quân lựa chọn nơi này để tạm dừng chân, tiếp tục nói về vụ máu thơm: [Máu là nơi bị ảnh hưởng bởi linh lực, con người mang linh lực đặc biệt thì máu chẳng khác gì thuốc đại bổ với các sinh vật khác, nên tôi đang có một giả thuyết, rất có thể anh chính là một Thiên thần cứu thế.]

Anh Quân cười lớn, Minh Tiêu và Khánh Ngọc đang nghịch nước phải ngừng lại nhìn qua hắn đầy khó hiểu. Anh Quân biết mình thất thố vội hắng giọng, nói với hai đứa nhỏ: “Không có gì hai đứa cứ tiếp tục.”

Sau khi an ủi hai đứa nhỏ, Anh Quân đáp lời Biết Tuốt: “Mày đã từng nói tao là nhà dược học vĩ đại, người có thể cứu giúp nhân loại, vậy thì vấn đề Thiên thần thế giới này có là gì.”

Trên thái dương Biết Tuốt chảy xuống một giọt mồ hôi to tướng, hai mắt nhìn ký chủ như nhìn một thằng tăng động.

Lát sau nó quyết định không đã động tới máu thơm nữa. [Quay lại vụ các quốc gia có Thiên thần diệt thế, vì có loại máu ngon bổ đó nên bọn họ luôn được bảo vệ nghiêm ngặt thành ra sức chiến đấu kém, sau này khi bị Chủng phàm ăn hợp sức tấn công con người thì lần lượt 4 Thiên thần thế giới đó đều trở thành nguồn dinh dưỡng đại bổ giúp cho bốn vị vua của Chủng phàm ăn ra đời. Sau này theo thông tin vào năm 90 cả 4 quốc gia đó đều trở thành đế quốc của Chủng phàm ăn. Đến năm 100 bốn vị vua đó bắt đầu chia nhau thống lĩnh các Chủng phàm ăn trên thế giới, tiến hành tiêu diệt gần như sạch sẽ con người.]

Biết Tuốt thử kiểm tra lại toàn bộ thông tin mà mình đang có. [Trong suốt 100 năm Kỷ tiến hóa, không có bất kỳ tài liệu nào nói rằng đất nước chúng ta có Thiên thần thế giới. Ký chủ cứu sống anh có lẽ là một việc làm đúng đắn, hiệu ứng bươm bướm đã xảy ra và làm thay đổi một vài sự kiện của trước kia.]

Anh Quân hất đầu về phía trước. “Vậy rất có thể nơi đây có một ai đó là Thiên thần thế giới?”

[Chính xác, tôi đề nghị anh tìm bằng được người này.]

“Mày có thể kiểm tra được vị trí của kẻ đó không?”

[Có thể, vui lòng chờ giây lát.] Biết Tuốt lần nữa kiểm tra kỹ hơn, sau khi quan sát khu rừng nó chuyển những hình ảnh cây cối thành mô hình 3d để quan sát kỹ hơn, đào sâu xuống lớp lõi bên dưới vượt qua những chủng loài sống trên mặt đất. Một điểm màu xanh đậm sáng lên. [Đã tìm thấy, tiến về phía trước khoảng mười lăm phút nữa sẽ gặp. Nhưng đó là đối với trường hợp bình thường, còn lúc này thì e là hơi khó khăn, bởi nơi đó tụ tập rất nhiều ve chó.]

“Vậy thôi bỏ đi.” Anh Quân chẳng một chút do dự. Xin lỗi đối với hắn ve chó còn đáng sợ hơn cả sự hấp dẫn với Thiên thần thế giới.
[Hừ!] Biết Tuốt nhếch mép. [Không bỏ được đâu anh trai, vì nó nằm ngay trên lối đi của anh mà, bỏ làm sao được. Ngoan, tiến lên thôi.]
Anh Quân rửa sạch củ gừng trên tay, đưa lên mũi ngửi nhẹ, mùi hăng rất nồng, đã thế còn tạo cảm giác nóng khô khi đưa vào gần da. Được rồi nếu phải tới chỗ ve chó hắn sẽ ăn cũ này vào người để bọn ve chó chạy thật xa.

Quyết định xong hắn mang hai đứa nhỏ tiếp tục tiến lên, cây cối bắt đầu thưa dần, trên mặt đất xuất hiện dấu chân sắc bén bò qua lại, ban đầy chỉ một vài dấu chân sau đó thì bắt đầu nhiều hơn, chi chít, cho thấy họ đã đến gần khu vực có ve chó.

Ngước mắt nhìn về phía trước, cây cối kéo dài hút tầm mắt chạm phải một khoảng cây lớn tốt tươi, xa xa lũ cây thấp lay động dữ dội dù trời không gió cho thấy bên dưới ẩn chứa hàng tá sinh vật nguy hiểm.

Hình ảnh chó kết hợp ve chó hiện lên trong đầu hắn, mặt mày Anh Quân như ăn phải món ôi thiu vài tháng, da gà da vịt nổi lên hết.
“Ở phía trước có gì đó.” Minh Tiêu nhận ra được nguy hiểm. “Có vẻ không an toàn, anh muốn đi tiếp sao?”

Bên cạnh cô bé, nhóc Khánh Ngọc đang lết từng bước lại gần Anh Quân đưa tay ôm chầm lấy chân hắn một cách sợ sệt, miệng bi bô: “Sữa ơi!”

Anh Quân liếc mắt nhìn xuống, vào giây phút này hai từ ‘sữa ơi’ đúng là rất dễ thương nhưng hắn chẳng còn tâm trạng nào để đáp lại.
Anh Quân hít vào một hơi thật sau, đưa củ gừng lên.

“Nghe này hai nhóc, anh sẽ ăn củ này vào sau đó tiến về phía trước kiểm tra tình hình, hai đứa đi theo sau, nếu có mệnh hệ gì, Minh Tiêu ôm anh lao về hướng này, quay lại con kênh. Khánh Ngọc nhớ bọc theo, nếu không được tận dụng thiên phú ‘ảo mộng rừng tre’ để chuồn ra ngoài nghe không?”

Khánh Ngọc ngước mắt nhìn lên: “Sữa?”

Biết Tuốt: [Xin dịch, con út nhà anh nó không hiểu ‘ảo mộng rừng tre’ là cái chó gì?]

Giọng của nó khá cao có vẻ đang bực thay Anh Quân vì thiên phú mạnh nhất lại rơi vào người một đứa nhóc. Anh Quân thở dài vỗ nhẹ trán, hỏi Biết Tuốt: “Nếu vậy sao lúc trước nó lại sử dụng được ‘mầm tre’ bắn tùm lum ngon lành thế?”

[Cho phép tôi mổ xẻ con gái anh chút nhé?]

“Cứ tự nhiên, mày muốn đem nó vào nơi ở của mày cũng được nữa, biếu không lấy tiền, quà tặng kèm một thùng sữa.”

Biết Tuốt cười khinh. [Bộ tưởng tôi ngu hay gì mà hốt con nhóc này về!]

“Ờ thế ai hốt nó về cho tao thế nhỉ?”

Anh Quân không hề ý thức được rằng, hắn đã bắt đầu ưa lải nhải và đấu khẩu với Biết Tuốt lúc nào không hay.

Biết Tuốt nguýt dài một cái, ho nhẹ một tiếng bắt đầu tiến hành phân tích sinh vật ‘Khánh Ngọc’.

[Thân mến dựa theo những gì tôi kiểm tra được, rất có thể cô nhóc này học theo Minh Tiêu hoặc một chủng quái vật nào đó gặp trên đường. Vì thế muốn nhóc con dùng được ‘ảo mộng rừng tre’ thì phải để nó nhìn thấy ai đó thi triển loại phương pháp tấn công bằng không gian, hoặc gặp phải một kích thích mạnh mẽ nào đó. Phương pháp cuối cùng cũng là phương án tệ nhất, chờ tới khi nó trưởng thành hơn một chút.] Biết Tuốt thở dài. [Đời đúng là bất công một chiêu thức ngon như thế lại rơi vào cơ thể một đứa nhỏ chưa phát triển.]

“Minh Tiêu.” Anh Quân gọi.

Minh Tiêu ngước mắt nhìn hắn.

“Nếu lúc nữa gặp nguy hiểm, sức em không đủ vác hai người, ưu tiên vác Khánh Ngọc chạy ra trước.” Hắn nhìn thấy nén không hài lòng trên khuôn mặt Minh Tiêu, liền gằn giọng. “Nhớ chưa!”

Minh Tiêu mím môi gật đầu.

Anh Quân hít vào một hơi cầm lên củ gừng, bẻ ra một nhánh nhỏ nhưng khi đưa vào miệng hắn lại lưỡng lự, sợ miếng nhỏ sẽ không đủ đô chống lại bọn ve chó kí sinh hắn bèn chọn củ lớn nhét vào miệng phồng má nhai ngấu nghiến.

Cay, nồng, nóng.

Ba cảm giác đó ngay lập tức tấn công vào các giác quan của hắn, khiến chúng tê liệt, tầm mắt hắn dần mờ đi, từ cơ thể tỏa ra một luồng khí khô nóng tới mức Khánh Ngọc phải lùi lại chuyển mục tiêu sang ôm lấy Minh Tiêu, lo lắng gọi “Sữa” không ngừng.

Hơi nóng tỏa ra từ người Anh Quân ban đầu khiến Minh Tiêu dễ chịu nhưng chỉ ít phút sau một mùi hương nồng hăng xộc thẳng vào mũi khiến cô bé phải ôm Khánh Ngọc lùi về phía sau cách xa Anh Quân.

[Ký chủ không hay rồi, anh đang bị mầm ký… ký chủ…] Giọng Biết Tuốt lạc dần rồi chìm nghỉm.

Cả người Anh Quân tỏa ra một luồng hơi màu vàng nhạt, mùi hương gừng tán ra xung quanh, phía trước cách họ tầm chục mét có tiếng động vang lên, đó là tiếng bước chân dồn dập, nghe vào tai như thể có cả một đoàn quân đang tiến tới.

Rầm.

Anh Quân ngã xuống đất nằm im lìm, chìm vào mê man không hề biết gì.

“Anh Anh Quân.” Minh Tiêu lo lắng đẩy Khánh Ngọc ra chạy tới, nhưng một làn hương màu vàng như có ý thức hất cô bé văng ra ngoài.
Bụi mù ở phương xa tốc lên một khoảng lớn, những sinh vật gớm ghiếc màu cánh gián đang ồ ạt lao tới.

“Sữa!” Khánh Ngọc hốt hoảng hét lên.

Minh Tiêu nhớ lời Anh Quân dặn, vội vàng đứng dậy ôm Khánh Ngọc sửa dụng thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ phóng về phía con suối.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc