Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 34: Dragon’s Breath.



Ánh sáng xanh điện tử bao trùm một khu vực lớn quanh tròn như một quả cầu, bên trong từng tia chớp điện điên cuồng giật mạnh, heo khoai lang bị một lớp tơ nấm quấn chặt nhe kén tằm không ngừng la hét, nhưng nó chẳng làm được gì khi bản thân phải chị tới hai luồng công kích của hai Chủng phàm ăn trước mặt.

Thân thể heo khoai lang dần tan biến, quả cầu sấm sét tan đi để lộ ra một cây khoai nhỏ có củ màu đỏ như máu, trên đỉnh đầu nở một đầu heo hai mắt nhắm chặt.

“Thành công rồi, đây là bản thể nguyên của nó.” Người nam tiến lên cầm lấy dây khoai đưa cho Minh Nguyệt.

Cô nàng nhận lấy để trước mặt mình, đôi mắt màu ánh trăng nhìn chằm chằm vào dây khoai, lát sau trên đỉnh đầu cô mọc ra một cây nấm nhỏ màu đỏ như máu, tiếng nói phát ra bên tai cô.

[Có thứ này trong tay cô có thể xây dựng một trạm lương thực khổng lồ cao cấp cho Chủng phàm ăn. Việc cô trở thành vương chẳng còn xa nữa.] Giọng nói này là một giọng nam, nghe vẫn rất trẻ con nhưng lại vô cùng nghiêm túc khác hoàn toàn với tính tăng động của Biết Tuốt.

“Ký sinh.” Cô ta hô vang. Từ cơ thể hàng trăm bào tử nấm bay ra ám vào toàn bộ dây khoai mọc lên nấm con, mũ nấm tách ra thả những tơ nấm bao chặt lấy toàn thân dây khoai nhỏ. “Khế ước chết.”

Ngay lập tức toàn thân dây leo hóa thành thể trong suốt màu trắng y như màu của tơ nấm.

[Thành công rồi.]

Lời hệ thống vừa dứt, sợi dây khoai vươn lên quấn lấy tay Minh Nguyệt.

[Chúc mừng chủ nhân đã thành công thức tỉnh thiên phú ‘đói khát bất tận’ kể từ nay chỉ cần là người đồng ý làm việc cho chủ nhân trong thế giới ‘chuồng nuôi heo’ bọn họ sẽ chịu cơn đói hành hạ, chỉ có lá rau khoai được lấy từ cơ thể của heo biến dị này mới có thể làm giảm cơn đói khát của chúng.]

Minh Nguyệt lật bàn tay nơi đó mọc ra một dây khoai nhỏ, lá màu xanh đen dạng tai heo. Có thứ này trong tay thì bất kể là ai khi gặp cô cũng sẽ trở thành một loài heo chỉ vì ăn mà phục vụ cho cô.

Minh Nguyệt thu lại dây khoai nhỏ, nhìn qua cậu trai bên cạnh. “Được rồi, Cao Bá Khung đến lượt cậu lập thế giới.”

Trên tay Minh Nguyệt xuất hiện thêm một củ khoai màu đỏ như máu. Cao Bá Khung nhận lấy. “Thiết lập thế giới: chuồng nuôi heo.”

Ngay lập tức củ khoai liền bị một luồng ánh sáng xanh bao lại, vài giây sau khi ánh sáng tan đi trên tay hắn xuất hiện một hộp hình vuông bên ngoài có các ô nhỏ như một khối rubik nhưng cùng một màu xanh.

“Đã xong, giờ chỉ cần cô tìm đến nơi thích hợp để đặt thế giới là có thể sử dụng. Chỉ cần ai bước vào thế giới này đều sẽ bị cơn đói chi phối, họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô.”

Minh Nguyệt nhận lấy hài lòng mỉm cười. Trong đầu cô lúc này liền vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở. [Để có thể trở thành Vương Phàm Ăn cô cần phải thu thập thêm các nguồn linh lực mạnh mẽ của các Thiên thần thế giới, đồng thời kiếm thêm cho mình một đội quân hùng hậu. Xin kiến nghị đi về phía trước cô sẽ gặp một đàn ve chó chúng có thể trở thành một đội quân mạnh phục vụ cho cô.]

Minh Nguyệt chỉ về phía trước. “Tới đó.”

Dứt câu toàn thân cô hóa thành những sợi nấm màu trắng phóng lên không trung tách thành từng bào tử nấm bé tí bay đi. Cao Bá Khung cũng chuyển thân mình một tia chớp điện phóng theo.

Tia chớp phóng qua những tế bào giọng nam vang lên: “Cô không để tâm tới người con trai và hai đứa nhóc nhuộm tóc đỏ tóc xanh trên ruộng khoai lúc nãy sao?”

“Phải quan tâm sao? Bây giờ tôi không đói, cậu đói à?”

Bá Khung cười lớn. “Không, tôi chỉ tò mò không biết cô có để tâm chuyện loài người nhìn thấy việc làm của mình hay không thôi.”

“Trước kia nhớ không lầm chúng ta cũng là loài người đấy.”

Giọng Bá Khung đầy xem thường. “Đó là quá khứ, từ bây giờ chúng ta đã là chủng loài đứng đầu chuỗi thức ăn, bọn con người là cái đinh gì chứ!”

“Nếu vậy thì quan tâm tôm tép là gì, con người yếu đuối trốn được nay há gì trốn được mai, khéo khi vừa rời khỏi ruộng khoai lại rơi vào bụng ve chó rồi cũng nên.”

Lời Minh Nguyệt nói gần như chính xác, hiện tại Anh Quân đang bị một lũ Ve chó nhỏ bâu chặt, Minh Tiêu sau khi đưa Khánh Ngọc tới nơi an toàn quay lại nhìn thấy cảnh này vội vàng điều ra: “Hơi thở của rồng.”

Một lớp khói đỏ cuồn cuộn tuôn ra từ người cô phóng thẳng vào lũ ve chó, với linh lực cấp C, ‘hơi thở của rồng’ liên tục đốt cháy không ít ve chó nhỏ, điều đặc biệt dù bị tấn công nhưng lũ ve chó không hề để ý tới Minh Tiêu bọn chúng liên tục lấp vào vị trí những con ve chó bị triệt hạ bao kín Anh Quân.

Bên trong vòng ve chó, lớp sương màu vàng nhạt đang tạo ra một lớp phòng hộ ngăn không cho lũ ve chó cắn xuống người Anh Quân, dù có hàm răng sắc bén hay quân số đông đến mấy lũ ve chó vẫn không thể nào cắn thủng được vòng bảo vệ. Không ít ve chó bị sương vàng ăn mòn, nhưng chúng chẳng sợ cứ con này tan đi con khác liền thế chỗ không ngớt.

Minh Tiêu không nhìn thấy được tình hình của Anh Quân nên càng thêm lo lắng, gồng hết sức mình cùng lúc phóng ra: “Phi tiêu chỉ thiên.”

Lao tới tấn công, nhưng vô vọng, con này nằm xuống con khác chồng lên liên tục và vĩnh viễn tưởng chừng như vô tận.

Nước mắt Minh Tiêu chảy xuống, miệng gào lên: “Anh Anh Quân, anh sao rồi, nghe em nói không, trả lời em đi!”

Cô thu lại ‘phi tiêu chỉ thiên’ dùng: “Bước nhảy của ếch.” Phóng thẳng về phía ve chó, nhưng khi vừa đứng lên được người chúng cô liền phải dùng lại thiên phú lao ra ngoài, lớp sương màu vàng bao nơi đó cực nóng, cô không có lớp da cứng như lũ ve chó nên không thể đứng nơi đó được lâu, một vài vùng da lộ ra ngoài có dấu hiệu bỏng nhẹ.

Chỉ số biến dị của Minh Tiêu đang liên tục tăng lên, chạm vào ngưỡng 99 lúc này nếu Biết Tuốt còn thức tỉnh nó chắc chắn sẽ nổi điên yêu cầm Anh Quân tìm cách hạ độ biến dị này xuống ngay, đáng tiếc lúc này không có ai có thể khống chế được.

Minh Tiêu ghim chặt mắt vào lũ ve chó cơn giận dữ cùng sự lo lắng đã khiến nồng độ scoville tăng cao, đây là hơi cay của loài ớt, nồng độ này tăng lên kéo theo con số 99 nhảy thẳng lên 100.

Minh Tiêu chính thức chuyển hóa hoàn toàn về Chủng phàm ăn.

Toàn thân cô từ từ thay đổi, màu đỏ trên tóc trở nên chói lọi dưới ánh mặt trời, nước da đỏ chót, trên bề mặt da mọc ra những hạt ớt màu vàng đốt cháy da thịt con người, những hạt ớt liên tục lan rộng ra toàn thân Minh Tiêu tạo thành một lớp vảy tròn màu vàng. Toàn thân Minh Tiêu tỏa ra một luồng hơi màu đỏ, xung quanh khu vực cô bé đứng độ cay đang bao phủ khoảng chục mét, khi chạm phải cỏ dại chúng lập tức bị hơi cay đốt cháy, nhưng khi độ cay ấy chạm va vào khu màu vàng lại bị nuốt chửng.

Minh Tiêu giờ phút này không thể khống chế được bản thân mình, một luồng nhiệt phóng thẳng lên đỉnh đầu cô thiêu nát lý trí, mũi Minh Tiêu hoạt động, miệng thều thào: “Thơm quá.”

Cô bắt đầu thèm ăn, mùi hương tỏa ra từ lớp sương màu vàng chỗ Anh Quân thôi thúc bản chất đói khát trong người Chủng phàm ăn.
Bàn chân Minh Tiêu bắt đầu mọc móng vuốt màu đỏ và màng ếch, đôi giày cô bé mang bị phá nát hoàn toàn, quần áo trên thân do hơi nóng tỏa ra từ bên trong đốt cháy lỗ chỗ.

“Bước nhảy của ếch.” Minh Tiêu gào lớn, bây giờ chỉ cần mở miệng một luồng nhiệt cực nóng liền phà phà bay ra khỏi miệng cô, đôi mắt đỏ như máu ánh lên nét tàn bạo.

“Tơ nấm: Trói buộc!”

Cùng lúc trên bầu trời vang lên tiếng nói điềm tĩnh, một loạt tơ trắng mỏng manh phóng thẳng xuống chỗ Minh Tiêu quấn lấy toàn thân cô bé. Lớp hơi nóng bỏng tỏa ra trên người Minh Tiêu nhanh chóng bị tơ nấm hấp thụ.

“Kẻ nào?” Minh Tiêu gằn giọng gườm mắt nhìn về phía bầu trời.

Từng hạt bụi màu trắng bắt đầu kết lại, hóa thành cơ thể con người từ từ hạ xuống đứng trước mặt cô.

Minh Tiêu không nhận ra người này, cô bé nghiến răng cựa mạnh: “Mau thả tao ra con mụ kia!”

Lâm Minh Nguyệt mỉm cười dịu dàng. “Làm gì nóng tính vậy cô bé.”

Ả liếm nhẹ môi mình, ghé lại gần. “Mùi hương thơm của ớt Dragon’s breath thật là quyến rũ.”

“Xì!” Phía sau vang lên tiếng chê bai. “Cay vậy mà cô cũng muốn thử à? Hơn nữa đó là Chủng phàm ăn đấy, đồng loại đừng giết nhau.”

“Thả ra, mày muốn tranh đồ ăn với tao phải không con chó!” Minh Tiêu quát lớn, miệng nhếch lên. “Đừng hòng, món ngon phía trước là của tao, cút mẹ mày đi!”

Minh Nguyệt không hài lòng, mày nhíu chặt: “Nhóc con miệng còn hôi sữa ăn nói tục tĩu quá phải dạy lại.”

Lời cô ta vừa dứt những sợi nấm trên người Minh Tiêu siết mạnh khiến cô bé ăn đau gào lên.

Ở bên con kênh Khánh Ngọc lo lắng nhìn về nơi Minh Tiêu vừa đưa cô nhóc chạy thoát. “Sữa ơi!”

Đôi mắt Khánh Ngọc ập nước, cô bé nâng đôi chân ngắn tũn của mình lên, chạy thẳng về phía đó, hét lớn: “Sữa, sữa ơi!”


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?