Sương mù bao trùm cả ba người, dày tới mức không thể thấy nổi năm ngón tay.
“Á!”
Có tiếng hét thất thanh vang lên.
Anh Quân lo lắng gọi lớn: “Minh Anh, Minh Tiêu.”
Không có tiếng đáp lại.
Vút.
Âm thanh lạ vang lên trong sương mù.
Anh Quân lùi lại. Thời gian tính từ lúc Biết Tuốt nhắc nhỡ cho tới khi sương mù dày hơn dường như chỉ trong chớp mắt, thứ sinh vật đang bao vây bọn họ chắc chắn không bình thường.
Soàn soạt.
[Cẩn thận mục tiêu đang tới gần. Tôi không thể kiểm soát được nó vì nó không thải ra linh lực.]
Vút.
Tiếng gió rít vang lên, Anh Quân nghiêng người né được đường gió ấy, rút dao, điều ra thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Lưỡi dao vung lên chém qua một đường trong không khí, cắt đứt một vật gì đó trong sương.
Bẹt.
Một lớp chất nhầy màu đỏ bắn lên cơ thể hắn.
“Máu.”
[Máu động vật. Nhờ cú chém này của anh tôi đã xác định được đối tượng. Đại bích hổ, thiên phú: Hư không, với thiên phú này giúp nó có thể che dấu linh lực của mình ở bất kỳ đâu, tồn tại mà như không, không một thứ gì có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Ngoài ‘hư không’ Đại bích hổ còn một thiên phú khác, ‘thải sương’ Đại bích hổ vốn chứa rất nhiều tế bào sắc tố dưới da có thể đóng mở để giúp lớp da của nó đổi màu theo môi trường xung quanh. Giờ đây khi tiến hóa bản năng này đã thành một loại thiên phú, thay vì làm đổi màu cho cơ thể mình, nó có thể thải ra một lượng sương mù có màu sắc theo ý thích của nó. Ngoài màu trắng đang bao vây nhóm anh ra, Đại bích hổ có thể thải ra những màu sương khác. Lớp sương này có tác dụng che mù mắt đối phương thuận tiện để Đại bích hổ tấn công con mồi.
Phương thức tấn công chủ yếu là vung lưỡi, nếu bị lưỡi của nó bắt trúng rất khó thoát ra.]
Biết Tuốt hắng giọng. [Nghe đây lớp da của nó khá chắc nếu chỉ đánh bằng tay không thì ăn cám. Nên anh kết hợp đường đao tinh chuẩn cùng sự hướng dẫn của tôi để vượt qua kèo này.]
“Trước khi đánh cung cấp cho tao tình hình hai người kia.”
[Minh Tiêu rất ổn, dù không thể nhìn thấy trong sương mù nhưng cô bé có thể tỏa ra hơi cay nồng đủ cho bọn Đại bích hổ co vòi không dám tới gần. Hơn nữa linh lực của lũ này chỉ ở vào cấp C 2000 còn yếu hơn cả anh, may nhờ ‘hư không’ nếu không chúng đã bị làm cỏ lâu rồi.
Hướng bên phải tung chiêu. Mẹ nó chứ nói chuyện hồi nữa thôi là anh về gặp bà ngoại anh được rồi.]
Anh Quân quay người rút dao tung ra thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Ánh sáng trắng lóe lên, tiếng va chạm vào cơ thể cứng cáp vang lên, theo sau là tiếng kêu đầy đau đớn của Đại bích hổ.
[Thêm phát nữa chưa đủ đô, linh lực của anh 4000 nhưng vũ khí lại quá quèn. Thông báo cho anh một tin vui, hạ được Đại bích hổ anh có thể rút xương sống của nó làm vũ khí. Xương của nó không chỉ chắc mà còn có khả năng đổi màu theo môi trường, đây được xem là một con bài ẩn tuyệt vời trong lúc chiến đấu.]
Anh Quân điều thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ thêm một lần nữa, lần này hắn có thể cảm nhận được thành công khi nghe tiếng rầm vang lên, lượng sương mù cũng loãng dần.
[Tiếp tục còn khoảng năm con, to bằng thân thể một con cá sấu có chiều dài 5 mét, nặng 1.000kg, với con mắt của người thường anh rất khó để nhìn ra chúng bởi bộ da bên ngoài của chúng đã đổi thành màu trắng theo màu của sương mù.
Bên phải né, đuôi nó đang quật tới, chém đi.]
“Đường đao tinh chuẩn.”
[Làm phát nữa, lực mạnh vào.]
“Đường đao tinh chuẩn.”
Rầm.
[Phía sau lưng.]
“Đường đao tinh chuẩn.]
Rầm.
[Bên phải.]
“Đường đao tinh chẩn.”
Rầm.
Sương mù dần tan đi, chỉ còn lại một lớp mỏng, Anh Quân có thể nhìn thấy hình dạng của nhà cửa và cây cối.
[Vung dao đi, ngay trước mặt anh, nhanh.]
“Đường đao tinh chuẩn.”
Máu tươi bắn vào mặt hắn, tiếng rầm vang lên, sương mù hoàn toàn tan biến, trước mặt hắn xuất hiện thân xác của năm con Đại bích hổ, thân thể to lớn, nước da màu xanh xám, dưới thân lênh láng máu đỏ.
[Chúc mừng anh, lần đầu tiên ra tay rất tốt.]
Bốp bốp.
“Anh giỏi quá, còn nhanh hơn cả Minh Tiêu.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Anh Quân nhìn qua liền trông thấy Minh Anh, dưới thân cô là bảy con Đại bích hổ không còn sức sống.
[Với năng lực ‘lọc sạch’ của mình Minh Anh dễ dàng bón hành cho toàn bộ lũ Đại bích hổ, nói chung chúng tóm cô ta là sai lầm. Minh Tiêu hơi khó khăn một chút vì tuổi đời cô bé còn nhỏ kinh nghiệm chiến đấu chưa phong phú, cùng với đó sương mù này có chứa hơi nước, đây chính là một trong những điểm yếu của Minh Tiêu.]
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, một cụm lửa đỏ hình nấm bùng lên ở phía xa sau đó lượng sương mù cuối cùng tan đi, để lộ ra cảnh tượng tắc kè hoa bị nướng chín nằm la liệt dưới chân Minh Tiêu.
[Ồ, nơi này có nhiều Đại bích hổ hơn tôi tưởng, đếm sơ cũng được 21 con đấy. Ký chủ cứ tưởng anh đã có được mặt mũi trước các cô gái, không ngờ anh là kẻ tiêu diệt ít nhất. Lần sau nhớ ganbaru lên nhé!]
Minh Tiêu thu lại thiên phú của mình vuốt nhẹ mái tóc quay đầu, ngay khi thấy Anh Quân cô bé hưng phấn chạy tới. “Anh không sao chứ, em không ngờ trong sương mù lại là lũ Đại bích hổ khổng lồ.”
Anh Quân lắc đầu. Minh Anh tặng cô bé ngón tay cái. “Em ngầu nhất, một mình xử gọn 9 con.”
Minh Tiêu gãi đầu cười ngại ngùng.
Anh Quân quan sát xung quanh, lũ cây thường xuân vẫn đang bám trên tường và mái nhà nhưng có vẻ mỏng hơn không dày như lúc trước. Anh Quân nhớ tới thiên phú ‘hư không’ của lũ Đại bích hổ cùng với mùi máu tanh tưởi, bộ phận nội tạng trong căn phòng hắn tới. Anh Quân đoán từng có người tới đây nhưng bị lũ Đại bích hổ này thịt hết, chúng dùng khả năng đổi màu của mình hóa trang để ẩn vào các thân cây, rồi tận dụng thiên phú ‘hư không’ che dấu linh lực khiến kẻ khác không thể nhận ra. Quả là một tay săn mồi đáng sợ.
“Được rồi hai người kiểm tra đồ xem có quần áo không thay vào.” Anh Quân nói với hai cô gái. “Riêng Minh Tiêu em nhớ mặc áo trùm kín cơ thể lại.”
“Vâng.” Minh tiêu kiểm tra đồ, lôi ra được một chiếc áo gió người lớn cùng quần tất của phụ nữ. Loại quần tất này rất mỏng và ngắn, thông thường nó sẽ được kéo dài theo đôi chân của người mặc nên Minh Tiêu có thể dùng, nhưng riêng áo gió cô bé lại không vừa, mặc vào liền dài quá đầu gối.
Anh Quân xé chút vải buộc eo lại giúp cô bé, rồi xắn ống tay áo lên. “Kiểu áo rộng này có thể che được đặc điểm trên người em, mặc tạm nhé, chờ tới khu an toàn anh đặt người may cho em.”
Minh Tiêu gật đầu, hắn lấy mũ đội lên cho cô bé, rồi dùng chiếc khăn vải mỏng tìm được trong túi làm khăn che mặt cho nhóc. Phía bên Minh Anh cũng đã tìm được đồ ưng ý.
Anh Quân dùng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ rọc lấy xương sườn của một con Đại bích hổ, chặt vừa khúc mang theo. Đáng tiếc hắn lại không biết chế tạo vũ khí, lưỡi dao lấy từ nhà Lâm Minh Hà đã mẻ lưỡi sau trận chiến, nếu đánh thêm trận nữa e là không ổn, hơn nữa kích thước dao khá ngắn khiến đường khí chém ra không đủ dài để gây sát thương trên phạm vi rộng, hắn cần một con dao dài hơn.
Biết Tuốt xuất hiện: [Cất đi, chờ tới lúc tìm được người biết rèn vũ khí nhờ họ làm giúp.]
Anh Quân lấy chiếc ba lô lớn mà Minh Anh tìm được bỏ xương và những món đồ có giá trị vào, cùng mọi người rời khỏi làng. Nhưng khi vừa đi tới đầu làng hắn đứng khựng lại. Khi mới vào làng do lũ Đại bích hổ tác động nên nhóm dây thường xuân nhiều bất thường, giờ chúng đã mỏng hơn để lộ ra những thứ có trên mặt đất.
“Kia là tỏi.” Hắn nhìn thấy một vườn tỏi tốt tươi đi tới, dùng ‘đôi mắt dược sư’ quan sát, mỗi củ tỏi ở đây đều chứa một nguồn linh lực, nhưng lại không được thuần khiết lắm hơi có bớn đen.
“Linh lực của lũ tỏi này là bao nhiêu?” Hắn hỏi Biết Tuốt.
Biết Tuốt khá bất ngờ với độ may mắn của ký chủ: [Linh lực mỗi củ tỏi nơi này đều là cấp F 10, anh có thể nhổ hết rồi ăn cả vườn may ra mới cung cấp được một lượng khoảng 500 linh lực cho thiên phú ký sinh.]
Đếm sơ qua vồng tỏi này có khoảng 50 cây tương đương 50 củ, nếu ăn liên tục tỏi không thì không thể nào trụ được. Hắn vuốt cằm quay đầu nhìn ngôi làng.
“Hai người đứng đây chờ tôi một chút.”
Dứt lời hắn chạy vào làng. Hai cô gái lo lắng nhìn theo hắn, bọn họ có gọi với nhưng đã bị hắn bỏ lại vòng vào một ngôi nhà biến mất.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
“Á!”
Có tiếng hét thất thanh vang lên.
Anh Quân lo lắng gọi lớn: “Minh Anh, Minh Tiêu.”
Không có tiếng đáp lại.
Vút.
Âm thanh lạ vang lên trong sương mù.
Anh Quân lùi lại. Thời gian tính từ lúc Biết Tuốt nhắc nhỡ cho tới khi sương mù dày hơn dường như chỉ trong chớp mắt, thứ sinh vật đang bao vây bọn họ chắc chắn không bình thường.
Soàn soạt.
[Cẩn thận mục tiêu đang tới gần. Tôi không thể kiểm soát được nó vì nó không thải ra linh lực.]
Vút.
Tiếng gió rít vang lên, Anh Quân nghiêng người né được đường gió ấy, rút dao, điều ra thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Lưỡi dao vung lên chém qua một đường trong không khí, cắt đứt một vật gì đó trong sương.
Bẹt.
Một lớp chất nhầy màu đỏ bắn lên cơ thể hắn.
“Máu.”
[Máu động vật. Nhờ cú chém này của anh tôi đã xác định được đối tượng. Đại bích hổ, thiên phú: Hư không, với thiên phú này giúp nó có thể che dấu linh lực của mình ở bất kỳ đâu, tồn tại mà như không, không một thứ gì có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Ngoài ‘hư không’ Đại bích hổ còn một thiên phú khác, ‘thải sương’ Đại bích hổ vốn chứa rất nhiều tế bào sắc tố dưới da có thể đóng mở để giúp lớp da của nó đổi màu theo môi trường xung quanh. Giờ đây khi tiến hóa bản năng này đã thành một loại thiên phú, thay vì làm đổi màu cho cơ thể mình, nó có thể thải ra một lượng sương mù có màu sắc theo ý thích của nó. Ngoài màu trắng đang bao vây nhóm anh ra, Đại bích hổ có thể thải ra những màu sương khác. Lớp sương này có tác dụng che mù mắt đối phương thuận tiện để Đại bích hổ tấn công con mồi.
Phương thức tấn công chủ yếu là vung lưỡi, nếu bị lưỡi của nó bắt trúng rất khó thoát ra.]
Biết Tuốt hắng giọng. [Nghe đây lớp da của nó khá chắc nếu chỉ đánh bằng tay không thì ăn cám. Nên anh kết hợp đường đao tinh chuẩn cùng sự hướng dẫn của tôi để vượt qua kèo này.]
“Trước khi đánh cung cấp cho tao tình hình hai người kia.”
[Minh Tiêu rất ổn, dù không thể nhìn thấy trong sương mù nhưng cô bé có thể tỏa ra hơi cay nồng đủ cho bọn Đại bích hổ co vòi không dám tới gần. Hơn nữa linh lực của lũ này chỉ ở vào cấp C 2000 còn yếu hơn cả anh, may nhờ ‘hư không’ nếu không chúng đã bị làm cỏ lâu rồi.
Hướng bên phải tung chiêu. Mẹ nó chứ nói chuyện hồi nữa thôi là anh về gặp bà ngoại anh được rồi.]
Anh Quân quay người rút dao tung ra thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Ánh sáng trắng lóe lên, tiếng va chạm vào cơ thể cứng cáp vang lên, theo sau là tiếng kêu đầy đau đớn của Đại bích hổ.
[Thêm phát nữa chưa đủ đô, linh lực của anh 4000 nhưng vũ khí lại quá quèn. Thông báo cho anh một tin vui, hạ được Đại bích hổ anh có thể rút xương sống của nó làm vũ khí. Xương của nó không chỉ chắc mà còn có khả năng đổi màu theo môi trường, đây được xem là một con bài ẩn tuyệt vời trong lúc chiến đấu.]
Anh Quân điều thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ thêm một lần nữa, lần này hắn có thể cảm nhận được thành công khi nghe tiếng rầm vang lên, lượng sương mù cũng loãng dần.
[Tiếp tục còn khoảng năm con, to bằng thân thể một con cá sấu có chiều dài 5 mét, nặng 1.000kg, với con mắt của người thường anh rất khó để nhìn ra chúng bởi bộ da bên ngoài của chúng đã đổi thành màu trắng theo màu của sương mù.
Bên phải né, đuôi nó đang quật tới, chém đi.]
“Đường đao tinh chuẩn.”
[Làm phát nữa, lực mạnh vào.]
“Đường đao tinh chuẩn.”
Rầm.
[Phía sau lưng.]
“Đường đao tinh chuẩn.]
Rầm.
[Bên phải.]
“Đường đao tinh chẩn.”
Rầm.
Sương mù dần tan đi, chỉ còn lại một lớp mỏng, Anh Quân có thể nhìn thấy hình dạng của nhà cửa và cây cối.
[Vung dao đi, ngay trước mặt anh, nhanh.]
“Đường đao tinh chuẩn.”
Máu tươi bắn vào mặt hắn, tiếng rầm vang lên, sương mù hoàn toàn tan biến, trước mặt hắn xuất hiện thân xác của năm con Đại bích hổ, thân thể to lớn, nước da màu xanh xám, dưới thân lênh láng máu đỏ.
[Chúc mừng anh, lần đầu tiên ra tay rất tốt.]
Bốp bốp.
“Anh giỏi quá, còn nhanh hơn cả Minh Tiêu.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Anh Quân nhìn qua liền trông thấy Minh Anh, dưới thân cô là bảy con Đại bích hổ không còn sức sống.
[Với năng lực ‘lọc sạch’ của mình Minh Anh dễ dàng bón hành cho toàn bộ lũ Đại bích hổ, nói chung chúng tóm cô ta là sai lầm. Minh Tiêu hơi khó khăn một chút vì tuổi đời cô bé còn nhỏ kinh nghiệm chiến đấu chưa phong phú, cùng với đó sương mù này có chứa hơi nước, đây chính là một trong những điểm yếu của Minh Tiêu.]
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, một cụm lửa đỏ hình nấm bùng lên ở phía xa sau đó lượng sương mù cuối cùng tan đi, để lộ ra cảnh tượng tắc kè hoa bị nướng chín nằm la liệt dưới chân Minh Tiêu.
[Ồ, nơi này có nhiều Đại bích hổ hơn tôi tưởng, đếm sơ cũng được 21 con đấy. Ký chủ cứ tưởng anh đã có được mặt mũi trước các cô gái, không ngờ anh là kẻ tiêu diệt ít nhất. Lần sau nhớ ganbaru lên nhé!]
Minh Tiêu thu lại thiên phú của mình vuốt nhẹ mái tóc quay đầu, ngay khi thấy Anh Quân cô bé hưng phấn chạy tới. “Anh không sao chứ, em không ngờ trong sương mù lại là lũ Đại bích hổ khổng lồ.”
Anh Quân lắc đầu. Minh Anh tặng cô bé ngón tay cái. “Em ngầu nhất, một mình xử gọn 9 con.”
Minh Tiêu gãi đầu cười ngại ngùng.
Anh Quân quan sát xung quanh, lũ cây thường xuân vẫn đang bám trên tường và mái nhà nhưng có vẻ mỏng hơn không dày như lúc trước. Anh Quân nhớ tới thiên phú ‘hư không’ của lũ Đại bích hổ cùng với mùi máu tanh tưởi, bộ phận nội tạng trong căn phòng hắn tới. Anh Quân đoán từng có người tới đây nhưng bị lũ Đại bích hổ này thịt hết, chúng dùng khả năng đổi màu của mình hóa trang để ẩn vào các thân cây, rồi tận dụng thiên phú ‘hư không’ che dấu linh lực khiến kẻ khác không thể nhận ra. Quả là một tay săn mồi đáng sợ.
“Được rồi hai người kiểm tra đồ xem có quần áo không thay vào.” Anh Quân nói với hai cô gái. “Riêng Minh Tiêu em nhớ mặc áo trùm kín cơ thể lại.”
“Vâng.” Minh tiêu kiểm tra đồ, lôi ra được một chiếc áo gió người lớn cùng quần tất của phụ nữ. Loại quần tất này rất mỏng và ngắn, thông thường nó sẽ được kéo dài theo đôi chân của người mặc nên Minh Tiêu có thể dùng, nhưng riêng áo gió cô bé lại không vừa, mặc vào liền dài quá đầu gối.
Anh Quân xé chút vải buộc eo lại giúp cô bé, rồi xắn ống tay áo lên. “Kiểu áo rộng này có thể che được đặc điểm trên người em, mặc tạm nhé, chờ tới khu an toàn anh đặt người may cho em.”
Minh Tiêu gật đầu, hắn lấy mũ đội lên cho cô bé, rồi dùng chiếc khăn vải mỏng tìm được trong túi làm khăn che mặt cho nhóc. Phía bên Minh Anh cũng đã tìm được đồ ưng ý.
Anh Quân dùng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ rọc lấy xương sườn của một con Đại bích hổ, chặt vừa khúc mang theo. Đáng tiếc hắn lại không biết chế tạo vũ khí, lưỡi dao lấy từ nhà Lâm Minh Hà đã mẻ lưỡi sau trận chiến, nếu đánh thêm trận nữa e là không ổn, hơn nữa kích thước dao khá ngắn khiến đường khí chém ra không đủ dài để gây sát thương trên phạm vi rộng, hắn cần một con dao dài hơn.
Biết Tuốt xuất hiện: [Cất đi, chờ tới lúc tìm được người biết rèn vũ khí nhờ họ làm giúp.]
Anh Quân lấy chiếc ba lô lớn mà Minh Anh tìm được bỏ xương và những món đồ có giá trị vào, cùng mọi người rời khỏi làng. Nhưng khi vừa đi tới đầu làng hắn đứng khựng lại. Khi mới vào làng do lũ Đại bích hổ tác động nên nhóm dây thường xuân nhiều bất thường, giờ chúng đã mỏng hơn để lộ ra những thứ có trên mặt đất.
“Kia là tỏi.” Hắn nhìn thấy một vườn tỏi tốt tươi đi tới, dùng ‘đôi mắt dược sư’ quan sát, mỗi củ tỏi ở đây đều chứa một nguồn linh lực, nhưng lại không được thuần khiết lắm hơi có bớn đen.
“Linh lực của lũ tỏi này là bao nhiêu?” Hắn hỏi Biết Tuốt.
Biết Tuốt khá bất ngờ với độ may mắn của ký chủ: [Linh lực mỗi củ tỏi nơi này đều là cấp F 10, anh có thể nhổ hết rồi ăn cả vườn may ra mới cung cấp được một lượng khoảng 500 linh lực cho thiên phú ký sinh.]
Đếm sơ qua vồng tỏi này có khoảng 50 cây tương đương 50 củ, nếu ăn liên tục tỏi không thì không thể nào trụ được. Hắn vuốt cằm quay đầu nhìn ngôi làng.
“Hai người đứng đây chờ tôi một chút.”
Dứt lời hắn chạy vào làng. Hai cô gái lo lắng nhìn theo hắn, bọn họ có gọi với nhưng đã bị hắn bỏ lại vòng vào một ngôi nhà biến mất.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?